Uông Lẫm không có nói cho Khương Lỗi biết chuyện đêm hôm đó, anh hy vọng đây chẳng qua là xuất hiện ảo giác trong khoảnh khắc lúc say rượu..
Anh chỉ nghỉ ngơi vài ngày rồi cũng bắt buộc phải tiến nhập đoàn phim bắt đầu huấn luyện, địa điểm ở một trường đua ngựa khu ngoại ô thủ đô. Xung quanh tuyệt nhiên là rừng núi hoang vắng, siêu thị gần nhất cũng mất nửa tiếng chạy xe, có thể nói là được ngăn cách, vô cùng thuận lợi để đắm chìm trong nghệ thuật.
Những cảnh hành động là điểm nhấn cho bộ phim lần này. Trong giai đoạn hiện giờ, nhiệm vụ hàng ngày của Uông Lẫm chính là tập với bao cát, đánh nhau với võ sư huấn luyện, chạy quay vòng trong sân luyện tập đã được rào lại. Ngày đầu tiên sau khi chạy xong anh lập tức bị ói ra, sau đó chạy ngay tới chỗ phòng tắm gần đó để tắm rửa và ổn định lại.
"Lẫm Thiếu anh không sao chứ?" Tiểu Ngải ở bên ngoài lo lắng kêu lên.
Lỗ tai Uông Lẫm vang lên ong ong, sau khi có hơi chút khá hơn mới nói: "Không có việc gì, cậu mang cơm qua cho tôi, tiện thể đưa điện thoại di động của tôi qua đây."
Tiểu Ngải đi xa rồi anh mới chậm rãi tắm rửa cho sạch sẽ, tiện thể nhớ lại những thành quả dưới buổi huấn luyện ngày hôm nay như một trò ngoan. Sau đó bước ra ngoài, chuẩn bị đi thưởng thức một bữa cơm trưa thiếu dầu thiếu muối, thiếu gia vị nhạt nhẽo.
Chuyện đầu tiên ngay khi anh cầm điện thoại trong tay là mở tin nhắn lên, bên trong khung trò chuyện với Hạ Vũ đang đứng ở hàng đầu tiên, hắn mới gửi mấy bức hình món ăn hấp dẫn. Ở giữa nhất là món thịt ba chỉ kho với dưa cải muối, trong còn hầm mấy củ khoai sọ, anh nhìn thấy mà muốn chém hắn mấy nhát.
"Thế nào Tiểu Lẫm, chuẩn bị ăn cơm trưa à?" điện thoại gọi tới, đầu dây bên kia có vẻ rất vui.
"Một mình anh mà ăn nhiều như vậy?" Uông Lẫm hỏi.
"Có chừa một ít để buổi tối ăn, hoặc là ngày mai ăn, dù gì tiết trời ở ngoài cũng không nóng lắm."
"Mỗi ngày anh gọi điện thoại qua đây chính là vì để khoe anh được ăn ngon cỡ nào đấy à."
"Trước khi vào đoàn phim thì sống tự tại chút luôn là chân lý mà," Hạ Vũ vừa nhai nhóp nhép vừa nói: "Với tiến độ quay nhân vật này, anh đoán chắc qua tuần là anh sẽ vào đoàn thôi, đến lúc đó anh có thể có thể mang cho em mấy món?"
"Vậy thì phải cảm ơn anh rồi, người anh em à." Uông Lẫm vừa nói vừa hướng đi tới nhà hàng, Tề Chấn và An Tiêu Nhã đã ngồi ở bên trong.
"Vậy ra em thật sự không quan tâm anh sẽ mang cái gì?"
"Tối nay rồi hãy nói, giờ tôi ăn cơm trước đã. "
Uông Lẫm cúp điện thoại đi tới trước bàn ăn, liếc nhìn trên bàn chỉ có bát canh nước luộc thịt nhạt nhẽo, đại thiếu gia đang học kịch bản liếc mắt: "Cuộc sống này, thợ rèn cũng có thể đảm đương chức đầu bếp à?"
"Làm sao vậy Quý thiếu, chê đấy à."
"Cậu ta đâu dám chê đâu, nhìn bát của cô kìa!" Tề Chấn chỉ chỉ vào bát.
Số lượng cơm An Tiêu Nhã ăn còn ít hơn, mấy loại rau xanh rau cải các thứ hấp cách thủy thành một tô nhỏ, còn có một miếng bắp nhỏ xíu, căn bản là không có cách tưởng tượng được làm sao hoàn thành bữa huấn luyện buổi chiều nếu ăn uống chỉ có nhiêu đây.
"Chịu thôi, muốn giảm cân mà."
Kỳ thực cô cũng không hề mập, vóc người có thể nói là rất thon thả rồi, nhưng màn ảnh vốn có thể khiến người ta tăng mười ký thì lại không nghĩ vậy.
"Có nghe nói không, buổi chiều nhóm người thứ hai sẽ vào đoàn," Tề Chấn không chịu cô đơn lại chuyển trọng tâm câu chuyện, "Hình như 3-5 người đó."
"Nhanh như vậy? " An Tiêu Nhã hỏi, "Gồm những nhân vật nào thế?"
"Sư phụ và sư nương già của Độc Lang, một tay lính Nhật cầm súng, còn có Hán gian... "
Động tác Uông Lẫm gắp thức ăn hơi chậm một nhịp, "Là những diễn viên nào thế?"
"Lão Đoàn, Sâm Điền, còn có mấy người mới nữa."
"Người mới? Tiểu thịt tươi à." An Tiêu Nhã la lên.
"Nghe nói vai Hán gian chính là do một tiểu thịt tươi diễn, tuổi còn trẻ, mới tốt nghiệp từ Học viện Sân Khấu đấy" Tề Chấn nói, "Vừa rồi tôi đã lén xem mấy bức chụp ảnh chân dung rồi, mang phong cách nhã nhặn ẩn chứa u tối bên trong, thoạt nhìn cũng ra dáng lắm."
Uông Lẫm trầm mặc uống một ngụm lớn nước luộc cải thảo, nước canh này như nước tráng nồi vậy, lập tức lắp đầy cả khoang miệng, đành phải nuốt xuống.
"Thật đáng mong chờ mà, đạo diễn lại chọn một gương mặt mới cho nhân vật này, rất có tính khiêu chiến đây."
"Để buổi chiều xem sao, có là con la thì vẫn là ngựa, mang ra cho thử sức là biết ngay." Tề Chấn xoa xoa đôi bàn tay, "Để ra oai phủ đầu huấn luyện cậu ta một trận, ha ha ha!"
"Anh Tề xấu tính quá đi, huấn luyện như giờ mà còn chưa đủ khủng bố nữa à."
"Mức độ thế này vẫn bình thường chán, hai cô cậu luyện thêm vài ngày sẽ thành thói quen, ý da, tôi nghe nói mới vừa rồi Uông Lẫm còn bị ói ra nữa à? Uông Lẫm à...? "
Uông Lẫm lấy lại tinh thần, cười một cái: "Anh Tề có muốn để em ăn nữa hay không?" nói rồi thật sự buông đũa xuống.
"Làm gì đến nỗi thế," Tề Chấn cười nói, "Không ăn hết thì cứ đưa đây hết cho tôi này?"
"Nói đùa mà thôi, em đi nhà vệ sinh chút."
Uông Lẫm ra phía sau nhà hàng, nhìn ánh mặt trời chói lòa trước mắt, điện thoại di động trong tay càng ngày càng bị nắm chặt vào.
Trong mắt anh chuyện này thật vô lý làm sao, nhưng nếu suy xét kỹ càng thì cũng hợp tình hợp lý. Một bộ phim nóng phỏng tay thế này, chỉ cần lộ mặt ra đã có thể được một lượng lớn khan giả nhớ đến. Hơn nữa lại là một nhân vật cũng không hề ít lời thoại, có người tranh đoạt cũng không kỳ quái. Cộng thêm việc Lê Tại Thủy không phải là chủ tịch Lâm lúc trước, sẽ không quan tâm đến chuyện vì giao tình với Uông Tri Viễn mà có chiếu cố đặc thù gì với Hạ Vũ.
Anh nhìn màn hình điện thoại, không biết giờ phải nhắn cái gì đây.
Chúc mừng anh đó Hạ Vũ, bị người ta giật vai diễn rồi, mau đi kiếm vai khác đi chăng!?
Hạ Vũ, đồ chết tiệt, còn có tâm trí mà ăn uống thỏa thuê à? Diễn viên mà không được vai, mau tỉnh lại đi à!?
Hạ Vũ, anh cứ ăn nhiều vô, dù gì cũng đâu được diễn vai nào.
Uông Lẫm chọc mạnh vào màn hình như đang giã chày, nhưng cuối cùng vẫn không đánh dòng nào. Thấy thời gian không còn sớm, lại vội vã quay lại bàn ăn.
"Mau ăn đi rồi nghỉ trưa nữa! Buổi chiều còn chiến đấu kịch liệt tiếp" Tề Chấn lau miệng rồi đứng dậy rời đi.
Uông Lẫm liếc nhìn đồ ăn còn dư lại, chả thiết tha ăn uống gì, ăn vài miếng rau xanh cho có lệ rồi đứng lên tính bỏ đi.
"Sao mọi người ai cũng đi hết vậy?" An Tiêu Nhã nhíu mày, "Tốt xấu gì cũng chờ tôi một chút với, một người ngồi đây u ám quái dị quá đi."
"Giữa trưa mà u ám gì chứ."
"Ở đây từng có ma đấy, cậu biết không hả?" An Tiêu Nhã chớp mắt vài cái với anh, "Ngồi xuống, tôi kể cậu nghe cho."
Uông Lẫm bó tay, đành phải ngồi xuống lần nữa, "Nói đi."
"Trước đây lúc khu quân sự còn chưa dời đi, tôi đã từng ở đây rồi. Khi còn bé người lớn luôn nói trong WC phía sau căn tin có một người phụ nữ áo đỏ, bình thường xuất hiện vào những buổi mưa đêm, sau đó len lén... "
"Bò ra ngoài từ trong hố, cầm trên tay một cái huân chương, máu me đầy mặt hỏi, là cô đánh rơi à?"
"Thì ra anh cũng biết sao?"
"Mấy người lớn nhà tôi cũng hay lôi chuyện thế này ra hù lắm" Uông Lẫm nhìn biểu cảm vờ như bất ngờ lắm của đối phương, "Trẻ con quanh khu này đều biết mà! "
"Thì ra chúng ta ở gần như vậy, sớm biết thế khi còn bé đã tìm cậu chơi mấy trò thám thính rồi."
"Hồi nhỏ lá gan cô lớn như vậy đó hả?"
"Nhìn không giống sao?" mắt An Tiêu Nhã mỉm cười, ở góc độ này nhìn được hàng mi dài rợp bóng đẹp đẽ trên mắt cô, "Khi còn bé trong khu nhà ở chỉ một minh tôi là con gái, muốn đi chơi thám thính cũng không có ai đi chung. Bây giờ qua cái tuổi đó, còn muốn đi cũng có vẻ quá ngây thơ."
"Là vô cùng ngây thơ."
Bàn tay gắp thức ăn của An Tiêu Nhã khựng lại, có vẻ như bị câu trả lời thẳng thừng của anh làm lúng túng đến nghẹn họng không nói nên lời, một lát sau mới chậm rãi chậm phục hồi tinh thần lại: "Khụ khụ, tôi ăn xong rồi, quay về nghỉ trưa đây!"
Chỗ nghỉ trưa chính là một phòng nhỏ, có đầy đủ mọi thứ, giường đơn, tủ quần áo và bàn học, Uông Lẫm trở lại là nằm xuống ngay, thấy hơi nhức đầu do huấn luyện quá độ buổi sáng, nhưng không ảnh hưởng tới việc anh đang suy tư.
Mở điện thoại di động lên, có hai tin nhắn do Hạ Vũ gửi đến, share một đống ảnh đồ ăn các thứ. Uông Lẫm cũng không biết phải trả lời thế nào, đóng app lại, rồi lại mở lên, đóng rồi mở, mãi tới khi đối phương bỗng gọi điện tới, điện thoại trượt khỏi tay anh, suýt chút nữa đập vào trên mặt.
"Tiểu Lẫm, em không ngủ đi? Anh mới vừa rửa chén xong, muốn nói với em chuyện này."
"Có gì cần nói vậy."
"Mới vừa nghĩ đến một quyển sách, là sách trong bức anh gửi cho em đó... Bên trong có rất nhiều tư liệu sống, nói đến những truyền thuyết liên quan đến thời đại đó. Anh cho là nếu đọc qua một lần sẽ phần nào giúp em tìm hiểu kịch bản thêm, em nói anh Lỗi mua cho em một quyển đọc xem sao? Không thì anh mua rồi gửi cho em?"
Uông Lẫm trầm mặc một lúc, "Thật ra tôi nghĩ phim này kịch bản cũng không đến mức đó đâu, không nhất định sẽ đoạt giải nhờ vai diễn này."
"Đạo diễn Trần mà lại làm một bộ phim không hay à? Không thể nào đâu," Hạ Vũ cười ra tiếng, "Nhất định là em đọc qua nhiều kịch hay quá nên thành ra kén chọn quá thôi."
"Anh có tin hay không thì tùy anh!"
"Mặc kệ kịch bản thế nào, quyển sách kia cũng đáng đọc lắm, em có thời gian nên xem qua. Anh cúp trước đây, không quấy rầy em ngủ trưa, huấn luyện buổi chiều cố gắng nhé."