Cách Để Xứng Đôi

Huấn luyện buổi chiều còn mệt mỏi hơn nhiều so với trước giờ, cảm tưởng như đây là ngày huấn luyện nặng nhất trong nửa tháng tới lại đây. Uông Lẫm ngủ trưa ngủ không ngon, chạy mấy vòng xong, trong nháy mắt thậm chí hai mắt đã biến thành màu đen, gần như chỉ muốn ngất đi.

Nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, mặt lạnh băng như không có chuyện gì xảy ra mà hoàn thành huấn luyện. Nếu như không phải là đôi môi trắng bệch đã tố cáo thì nhìn anh đúng chuẩn thần thái thong thả của một quý công tử chuẩn bị đi dự tiệc.

"Uông Lẫm, cậu vẫn ổn chứ." An Tiêu Nhã quan sát cẩn thận, nhìn ra anh không được ổn lắm.

"Không sao cả."

"Môi cậu tái nhợt kìa, uống chút nước đường đi!" An Tiêu Nhã hạ giọng đem cái chai đưa cho anh.

Uông Lẫm suy nghĩ một chút, không nhận thì có phần không nể mặt mũi con gái người ta, nên chỉ đành phải nói: "Cảm ơn cô. Sao cô lại đi qua bên này? " thuận tiện còn trò chuyện dăm câu.

"Tôi nghe HLV bảo hôm nay muốn tăng thêm cường độ cho các anh nên mới tới coi" An Tiêu Nhã cười nói, "HLV còn lo lắng rằng cậu có thể sẽ ngất, xem ra chú ấy đánh giá thấp anh rồi."

"Cô có vẻ quen thân với HLV của tôi nhỉ."

"Trước đây chú ấy cũng ở trong quân đội, rất thân với bố tôi."

Uông Lẫm gật đầu, "Thảo nào mà ác độc đến thế, còn thích hô khẩu hiệu."

"Cậu nói thế là tôi sẽ méc lại HLV đấy nhé"

Cô thích thì méc đi. Trong lòng Uông Lẫm nghi thế nhưng biểu hiện lại cười nói: "Nếu cô làm thế thì không coi trọng nghĩa khí lắm đâu nhỉ?"

"Nói đùa thôi," An Tiêu Nhã đập vào bả vai anh, "Chúng ta đi ăn cơm chung nhé..?"

Uông Lẫm trước đó đã từ chối qua mấy lần, lần này mà chối nữa thì e sau này khó nhìn mặt nhau, nên chỉ có thể đồng ý: "Để tôi vào tắm rửa trước đã."

Hai người từ sân huấn luyện đi tới nhà hàng, dọc theo đường đi đến có không ít nhân viên trong đoàn phim đang vừa hiếu kỳ vừa háo hức dõi theo.

"Hai người ấy đẹp đôi ghê."

"Cô cũng cảm thấy như vậy à? Chênh lệch chiều cao rất vừa phải!"

"Cả body lẫn khuôn mặt đều xứng với nhau hết!"

"Đứng chung một chỗ cũng rất có cảm giác couple!"


Hai người cũng làm như không nghe thấy gì mà một đường đi phía trước, nhưng Uông Lẫm có thể cảm giác được An Tiêu Nhã đang quan sát anh, tưởng như cô ta muốn đọc vị được tâm tình trên gương mặt không cảm xúc* của anh.

*Nguyên văn: poker face ý chỉ nét mặt của những người chơi xì tố, không thể đọc được họ đang nghĩ gì

"Lẫm Thiếu... ý chị Tiêu Nhã cũng đi chung ạ?" ở cửa nhà hàng, Tiểu Ngải nhìn thấy hai người bọn họ mà giật hết cả mình.

"Chào cậu." An Tiêu Nhã lịch sự gật đầu với Tiểu Ngải.

"Dạ em chào chị Tiêu Nhã!" Tiểu Ngải thụ sủng nhược kinh, nhìn Uông Lẫm như muốn nói lại thôi, "Vậy thì, Lẫm Thiếu... "

Uông Lẫm hiểu cậu ta đang muốn gì nên quay qua An Tiêu Nhã nói: "Cô đi lấy đồ ăn trước đi rồi tôi đi sau."

An Tiêu Nhã gật đầu, "Anh muốn ăn cái gì, tôi giúp anh lấy một phần nhé!?"

"Chọn đại món nào cũng được, cảm ơn cô."

Đám người đi rồi, Tiểu Ngải rốt cục mới buông lỏng chút: "Lẫm Thiếu, anh vẫn đang giận anh Lỗi đấy à?"

"Ổng đâu rồi?"

"Ảnh, ảnh giận anh quá nên bỏ về nhà rồi... " Tiểu Ngải nhỏ giọng nói, "Mà rốt cục hai anh xảy ra chuyện gì vậy? Đã lâu không thấy anh Lỗi tức giận như vậy."

Xem ra Khương Lỗi không có nói cho ai khác biết hết, trong lòng Uông Lẫm bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, "Tôi sẽ gọi điện cho anh ta nói chuyện cho rõ ràng, cậu không cần phải xen vào."

"Ack, vâng... "

"À với lại, bộ âu phục số hai nhìn ổn đấy, chọn bộ đó đi!"

Cũng không đợi Tiểu Ngải phản ứng kịp việc anh đột nhiên đổi qua giao công việc cho, Uông Lẫm đói đến đầu hơi choáng váng đã trực tiếp đi vào nhà hàng, phát hiện ra ngoại trừ An Tiêu Nhã, Tề Chấn và đạo diễn Trần cũng đang ở đó.

"Đạo diễn Trần, anh Tề, hai người đều ở đây à. "

"Đạo diễn Trần ngày hôm nay đặc biệt tới an ủi tụi mình," Tề Chấn cười hì hì, "Ngay khi giải quyết xong đám hỗn độn Tạ Nhiên gây nên là đạo diễn đã phải hộc tốc chạy đến đây đấy. "

"Chuyện này đang ầm ĩ xôn xao khắp nơi, toàn bộ đoàn phim đều đang hoang mang lắm," Đạo diễn Trần mang vẻ mặt thản nhiên, "Cũng may bộ phận PR bên kia đã xử lý gọn ghẽ, giờ người cũng đổi qua vai khác rồi."


"Đúng là cần phải đổi thành diễn viên khác thật, mấy đứa nhỏ do các bậc lão làng bên trường đề cử xem ra vẫn không đáng tin cậy mấy... À mà, diễn viên được đổi qua chả phải là thân thích với Uông Lẫm cậu à?" Tề Chấn nói nói, đột nhiên mới chợt nhận ra chuyện qua trọng "Hình như tên là Hạ Vũ nhỉ? Có quan hệ anh em bà con xa với cậu?"

Uông Lẫm dừng lại bàn tay đang cầm đũa, biểu cảm trên mặt nhìn như không có thay đổi gì: "Ah, là anh ta sao, là con trai của anh trai bên đằng thím của tôi."

"Phụt, mối quan hệ này thật phức tạp, cậu phải gọi anh ta là anh họ nhỉ?"

"Vâng."

"Quan hệ của hai người hẳn là rất tốt," An Tiêu Nhã nói, "Tôi đã xem qua một đoạn phỏng vấn của hai người, hình như là cho một bộ phim truyền hình cổ trang anh mới đóng gần đây."

"Đúng vậy, là sau bữa tiệc ăn mừng." Uông Lẫm gật đầu, sau đó vờ như lần đầu tiên nghe được tin tức này, hỏi: "Làm sao mà đạo diễn Trần lại nghĩ đến anh ta để diễn vai này?"

"Trước đó cậu ta từng diễn một vai tương tự, chính là bộ phim điện ảnh về cảnh sát trước đó quay chung với Uông Lẫm cậu đấy, chắc là còn nhớ chứ?"

"A, còn nhớ, nhưng phim đó máu me quá nên rất nhiều cảnh quay đã bị xóa."

"Tôi đã xem qua bản gốc, đột phá rất tốt, cho nên gọi cậu ta tới thử vai, đóng khá đạt, cậu bạn nhỏ Tạ Nhiên kia đúng ra vẫn quá non nớt, không thích hợp."

"Ánh mắt tuyển diễn viên của đạo diễn Trần vẫn lợi hại trước giờ." Tề Chấn tán thưởng.

Uông Lẫm trong lòng cười nhạt, nghĩ ông đạo diễn Trần này bản thân diễn cũng sâu quá đấy, rõ ràng ngay từ trước lúc quay phim cũng đã từng cast qua Hạ Vũ, giờ thì lại làm bộ như mới biết đến người diễn viên này.

"Chào mọi người, giờ tôi còn phải đi bàn một số chuyện với đại diện của mình nên xin phép đi trước." anh đứng lên nói.

"Ý? Uông Lẫm, sao mà anh ăn xong nhanh quá vậy." An Tiêu Nhã kinh ngạc nhìn anh.

"Công ty bên kia có việc. " Uông Lẫm cười lịch sự.

"Đi, cậu đi trước đi, ngày hôm nay mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, luyện tập cực khổ quá rồi." Đạo diễn Trần gật đầu, "À mà Uông Lẫm, tiện thể cho tôi gửi lời chào đến chủ tịch Lê nhé, cả cậu và Hạ Vũ đều là nghệ sĩ dưới trướng của ông ấy, tôi còn phải cảm ơn vì đã cung cấp nhiều nhân tài như vậy."

"Là do được đạo diễn Trần chọn thôi ạ." Uông Lẫm vờ cười đầy chân thành.

Về đến phòng, Uông Lẫm lập tức gọi điện thoại cho Hạ Vũ ngay trước nhất.


"Tiểu Lẫm em nghe được tin tốt của anh rồi à?" giọng nói đối phương nghe biếng nhác, có vẻ tâm tình không tệ.

"Hạ Vũ, chắc anh thấy hả dạ lắm nhỉ. "

"Lại chuẩn bị được vô chung đoàn phim với em rồi, sao anh có thể không vui được chứ" trong giọng của Hạ Vũ đong đầy những yêu thương dịu dàng, sự khác biệt rõ ràng như vậy giữa hai người làm cho Uông Lẫm cảm nhận được trong lòng mơ hồ hiện lên một loại cảm giác đạt được thứ gì đó sai trái.

Cho tới nay Hạ Vũ đều vẫn đối xử tốt với anh mà không cần báo đáp gì như thế, dù cho anh có châm chọc khiêu khích như thế nào, đối phương vẫn cứ nhẹ nhàng cởi mở nói chuyện với anh, nói cho anh biết những việc nho nhỏ vui vui, thổ lộ dần với anh những cảm xúc trong lòng hắn. Lâu ngày, Uông Lẫm riết đã thanh một thói quen, thậm chí có thể nói anh đã 'vì sủng sinh kiêu'.

Nghĩ tới đây, Uông Lẫm đột nhiên phát hiện hóa ra cuộc sống của mình đã bị người này xâm chiếm lấy hoàn toàn, không chỗ nào không có bóng dáng của hắn.

"Tiểu Lẫm, em sao thế?"

"Không có gì. Chừng nào thì anh vào đoàn? "

"Thật ra anh muốn đi liền đêm nay, nhưng biểu hiện mình vội vàng nóng ruột quá chắc sẽ không được hay cho lắm."

"Yên tâm đi, ai mà chả biết anh gấp gáp nhịn hết nổi rồi."

"Á? Lẽ nào tất cả mọi người đã phát hiện ra anh nhớ nhung mong muốn em đến thế nào à?"

Uông Lẫm sửng sốt, lẽ nào Khương Lỗi đã nói chuyện với Hạ Vũ? Phản ứng kịp rồi mới ý thức được đối phương chỉ đang nói đùa, "Móa nó anh đứng đắn một chút cho tôi xem!"

"Là em đùa trước mà!" Hạ Vũ cười không ngừng, "Phì, không được rồi, Tiểu Lẫm ơi em đáng yêu muốn chết mà ha ha ha... "

"Đừng cười nữa, tôi hỏi anh – là anh chủ động đi tìm đạo diễn Trần sao?"

"Không có, là phó đạo diễn đến tìm anh," Hạ Vũ nói, "Họ cứ vờ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh ta như thái giám đến 'tuyên chỉ' vậy, nói là anh đã trúng tuyển, muốn anh đúng hạn vào đoàn phim huấn luyện."

"Anh dám lén mô tả bọn họ như thái giám vậy đó hả?"

"Miễn em đừng nói lại là được." trong giọng nói của Hạ Vũ không che giấu được sự hài lòng, "Giờ anh phải đi xếp vali cái đã, ngày mai gặp."

Cúp điện thoại, Uông Lẫm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ hòa tan ở trong sương mù, có một cảm giác mông lung như trong câu chuyện cổ tích.

Anh nằm ở trên giường rồi vào giấc ngủ lúc nào không hay, ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên mấy tiếng mới tỉnh lại.

Gấp gáp mặc quần áo tử tế vội vội vàng vàng chạy đi đến nhà hàng, vừa đẩy cửa ra lại thấy không có một bóng người.

"Tiểu tổ tông, ăn sáng ở bên này này. "

Uông Lẫm quay đầu, chỉ thấy Khương Lỗi đang ngồi ở chỗ cạnh cửa, đôi chân mập tròn bắt chéo, nhìn anh đầy ẩn ý sâu xa, trên bàn đã chuẩn bị sáng đồ ăn sáng cho anh.


"Cảm ơn," Uông Lẫm ngồi xuống không nói hai lời đã bắt đầu ăn, "Làm sao mà anh tới sớm thế?"

"Không cần gấp, anh đã nói với giáo viên huấn luyện là cậu sẽ đến trễ rồi."

Uông Lẫm đang tính nuốt xuống bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn Khương Lỗi hiếm khi ngiêm túc tới thế, đặt đũa xuống, "Anh nói đi. "

"Xem ra cậu đã tĩnh tâm lại rồi. Hôm qua anh trở về cũng suy nghĩ rất lâu, hiện giờ chuyện giữa cậu với Hạ Vũ, ngoại trừ ba người chúng ta, nhất quyết không thể có người thứ tư biết."

Uông Lẫm gật đầu biểu thị đồng ý.

"Giờ đang trong thời kỳ nhạy cảm, không được để đối phương có trong tay những bức hình có thể gây chấn động dư luận nữa. Giờ hai người các cậu có thể không cần gặp thì đừng gặp, đỡ cho bị túm lấy thêm nhược điểm."

"Trong tay tên kia cũng chỉ có mấy bức ảnh lần đó."

"Cậu khẳng định như vậy? " Đôi lông mày ngắn và rậm của Khương Lỗi nhíu lại, "Cũng đã đến nào rồi mà cậu cho rằng hai người còn có thể không nể nang gì mà tiếp tục chơi, chơi.. chơi gay hả?" cuối cùng anh ta cũng thốt ra hai chữ đã kiềm nén từ lâu.

"Lẽ nào cố tình lảng tránh không phải càng khả nghi hơn à?"

"Vậy cậu có thể bảo đảm lúc hai ngươi gặp mặt thì sẽ không làm những chuyện khác, chỉ nói chuyện không thôi?"

Uông Lẫm không nói lời nào, mắt liếc về phía ngoài cửa sổ nhà hàng, nhìn ở phía xa trong sân huấn luyện đám người đang chạy tới chạy lui.

"Ông tổ của tôi ơi cậu đừng lặng im như thế! Chết tiệt, cậu càng im thì tôi càng hoảng hơn đấy... Aizz!!" Khương Lỗi vỗ bắp đùi cái đét, "Đến cùng là giữa cậu và Hạ Vũ đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng cậu cũng phải cân nhắc tình huống của mình bây giờ đi, chẳng lẽ cậu tính tự hủy con đường trở thành ngôi sao của mình? Còn bên bố mẹ cậu nữa!? Có cần anh phải chuyển lời với bọn họ không hả? "

"Anh đang uy hiếp tôi đấy à? " đáy mắt Uông Lẫm lóe lên tia lạnh lẽo.

Vẻ mặt của anh hiển nhiên sinh ra uy hiếp nhất định với Khương Lỗi, đối phương không thể không lùi một bước nói: "Hạ Vũ thì sao, cậu ta có nghĩ cho mình chưa? Nếu như bị phát hiện, khi so ra kết cục thì mức độ nghiêm trọng giữa cậu ta với cậu không thể ngang nhau được đâu."

Uông Lẫm trầm mặc.

"Nếu nghĩ theo hướng xấu nhất, giả như chuyện của hai người bị đưa ra ánh sáng, lấy địa vị và độ nổi tiếng của cậu, nhất định Lê Tại Thủy sẽ ra sức để che chắn cho cậu, còn chắc hẳn Hạ Vũ phải tự lo lấy thân mình. Thậm chí vì để giữ vững hình tượng cho cậu, rất có thể Lê Tại Thủy sẽ chọn cách hắt sạch bát nước bẩn lên người Hạ Vũ, sẵn sàng hy sinh một nghệ sĩ nhỏ bé, cậu hiểu không? "

Uông Lẫm nhắm mắt lại -- Khương Lỗi đã nói trắng ra thế này rồi, sao mà anh không hiểu cho được.

Cứ như là để khẳng định cho câu mà Khương Lỗi vừa hỏi, điện thoại di động của anh đúng lúc reo lên, ở trên bàn rung lên rè rè không thể che được, trên màn ảnh hai chữ "Hạ Vũ " hiện ra đến chói mắt.

Khương Lỗi nhìn anh chòng chọc, lắc đầu.

Uông Lẫm đưa ngón tay ra, mở khóa màn hình rồi ngắt chuông điện thoại.

Editor: A Lỗi hài thật sự, chơi gay vui mà anh ơi:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận