Hạ Vũ đem theo trên tay cây quạt giấy, nhìn cũng khá giống với cây quạt đạo cụ trong phim, chỉ có điều cái dòng chữ đề địa điểm du lịch ở trên đã bị Uông Lẫm xé toạc ra. Hắn vẫn mặc áo ngủ màu trắng trơn, nhưng mà cổ áo được mở còn rộng ra thêm nữa, cộng thêm cái dáng vẻ nửa chống cự, nửa nghênh đón đầy mời gọi kia, biểu cảm còn cười cười như đang rù quến người ta.
Nhưng chỉ duy trì ba giây, đã thoát vai rồi ngượng ngùng che mặt lại.
"Không được đâu Tiểu Lẫm, làm thế này kỳ quá đi?!"
"Dm anh chả phải là diễn viên à? Nhân vật mình đóng cũng diễn không xong?"
"Anh biết diễn vai này, nhưng phải lấy vai diễn này ra đọc thoại mà diễn thành cảnh trong phim s*x thì sao diễn nổi chứ?"
"Anh ấy hả, bình thường anh chả phải lúc nào anh cũng thèm khát lắm à" Uông Lẫm giễu cợt, "Bây giờ cũng muốn lên giường, còn chú ý xem có phải vai trong phim s*x hay không à? "
Bị anh nói trắng ra, sắc mặt Hạ Vũ ửng đỏ: "Chủ yếu là do nhân vật này vẫn chưa đóng xong mà, vậy nên anh sợ ngày mai anh không thể vào vai đàng hoàng được nữa... "
"Nói nhiều quá đi, đã không muốn diễn thì khỏi chịch" Uông Lẫm nói rồi đã từ trên giường đứng lên ngay.
"Chờ một chút!" Hạ Vũ nóng nảy, kéo anh lại, "Anh diễn, có gì đâu mà diễn không được."
Uông Lẫm một lần nữa ngồi trở lại trên giường, hai tay khoanh lại chuẩn bị nhập vai diễn.
Hạ Vũ cầm cây quạt che mặt, đối mặt với bức tường tự mình làm công tác tư tưởng một hồi, sau đó mới chậm rãi xoay người, hỏi: "Diễn xong một đoạn thoại đối đầu này là được, đúng không?"
"Tôi nói dừng anh mới được dừng."
"A? Nhưng này đoạn này đâu dài lắm đâu."
"Tự do phát huy không được à? "
"A, anh biết rồi."
Hạ Vũ cân nhắc cây quạt trên tay, mở ra che khuất khuôn mặt lại thu quạt vào, nụ cười đặc trưng của nhân vật phải diện kia dần hiện lên trên mặt hắn, phảng phất như biến thành một người khác.
Mặc dù Uông Lẫm sớm có chuẩn bị, nhưng cái thứ trong quần kia đã không nhịn được mà có phản ứng.
Hiển nhiên Hạ Vũ không nghĩ tới, hoá trang hợp với mặt vào lúc này của mình, hóa lại lại có tác dụng như thế ở trước mặt Uông Lẫm. Dù sao ở trong đầu của hắn, nhân vật này mặt mũi đáng ghét, khiến người ta hận không thể băm thành tram mảnh. Nhưng ở trong mắt Uông Lẫm, hắn hiện tại không có gì khác biệt so với hình ảnh lúc thủ dâm trong phòng tắm vào đêm hôm đó.
"Không nghĩ tới đường đường là con trai của bang chủ, chỉ một cái kế đơn giản đã dễ dàng mắc câu."
"Ngươi là ai?" Uông Lẫm ngồi ở trên giường cũng rất chuyên nghiệp mà nhập vai diễn, ánh mắt cảnh giác tựa như gái trinh, trong tay còn cầm một quyển tạp chí làm bảo kiếm.
Hạ Vũ đi tới trước mặt anh, dùng cây quạt nâng cằm Uông Lẫm lên, cười nhẹ nói: "Tiểu huynh đệ, trước khi hỏi vấn đề này thì nên lo lắng cho tính mạng của mình đi đã!"
Ngay cả giọng điệu câu thoại đều sửa lại, tên này hóa ra có khiếu đóng phim nóng đấy, Uông Lẫm nghĩ thầm.
"Ah? Nhưng có gì để nói chứ." anh cũng dứt khoát bóp méo nguyên tác, tự tay nắm cằm Hạ Vũ kéo qua, cười nhìn vào trong mắt đối phương.
Hạ Vũ bị sự chuyển biến của anh làm thêm hoảng hốt, mặt đã đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững thái độ đúng mực của một diễn viên, cười tà nói: "Tuy nói là con trai của Hồng bang chủ, nhưng võ công còn không sánh bằng một tên trên giang hồ."
"Ngươi nói lại lần nữa thử xem. " Uông Lẫm bỗng bóp cằm hắn thật mạnh.
Hạ Vũ hưng phấn đến run một cái, nhiệt độ gương mặt tăng vụt lên, "Ta nói... Ngươi quả giống với phụ thân đã chết năm đó của mình, là một phế vật từ đầu đến đuôi! Ưhm... "
Uông Lẫm mạnh mẽ đem hắn lật người đè lên giường, kẹp cổ Hạ Vũ, thưởng thức dáng vẻ cổ áo mở rộng, gương mặt đỏ ửng của đối phương: "Phế vật? Bây giờ để ta cho ngươi biết đến cùng thế nào là 'phế vật'."
Động tác của anh làm cho Hạ Vũ bị kích thích mạnh, chậm vài giây mới có thể nhớ lại lời thoại nguyên gốc mà vớt vát: "Chỉ bằng thanh kiếm mẻ trên tay của ngươi kia? Đừng đùa chứ."
"Tốt nhất ngươi nên hiểu cho rõ, là ta đang nói đến thanh kiếm nào." Uông Lẫm dùng sức xé đồ ngủ của hắn, tay trực tiếp thăm dò phần eo trở xuống
Hạ Vũ vờ giằng co cho có, "Buông tay, ta cảnh cáo ngươi buông tay ngay đi! Ưm... A... "
Uông Lẫm đi thẳng vào chủ đề mà tách mông đối phương ra, ngón tay hướng về phía cái chỗ vốn đã sớm ướt át kia, dùng sức thọc vào chơi một hồi. Hạ Vũ hưng phấn đến cong thắt lưng lên, hai chân không bị khống chế cà xát vào lung tung ở trên drap giường.
"Làm sao, nói không ra lời à?" Uông Lẫm cố ý cong ngón tay lên, cố gắng 'banh' chỗ kia ra lớn hơn nữa, tốc độ thọc vào không có chút nào quá độ, lại đột nhiên nhanh hơn.
Hạ Vũ thở hổn hển, ánh mắt đã hơi rời rạc đến không thấy được hướng gì, khi nghe được giọng củaUông Lẫm mới cố gắng tìm về chút thần trí, nghĩ đến lời thoại gì đó, lập tức bật thốt lên: "Chỉ bằng chút này của ngươi, có ít bản lãnh này mà cũng muốn giết ta à, há... Quá ngây thơ rồi... Năm đó lão phụ thân kia của ngươi chả phải đã trở thành bại tướng dưới tay của ta sao... a a a... "
"Nhưng bây giờ hình như ngươi mới là người không có bản lĩnh đó, kẻ thù giết cha." Uông Lẫm đè xuống một bên chân của hắn làm cho Hạ Vũ mở ra lớn hơn nữa, ngón tay hung hăng hướng ở chỗ sâu trong đưa tới, đối phương đã đạt cực khoái mà kêu lên.
"Tiểu Lẫm nhẹ chút thôi, a không phải... Cái tên phế vật nhà ngươi... A ha... Ngươi cho rằng chút khả năng này có thể, ưm..... Sao... " cả người Hạ Vũ đã hỗn loạn, muốn kêu chậm một chút, nhưng lại nhớ ra Uông Lẫm đã nói không thể ngừng, vì vậy lại nhanh chóng đọc thoại.
Áo ngủ của hắn đã bị tuột xuống đến xiêu xiêu vẹo vẹo, một bên áo còn treo trên vai, toàn bộ phần thắt lưng và hông đều lộ ra, phía dưới đã Uông Lẫm chơi đùa đang phát run, hai cái đùi cũng vòng vào trên hông của Uông Lẫm, phối hợp vẻ hứng tình.
Uông Lẫm đâm chỗ của hắn tới mềm như rồi, mới vươn ngón tay rút ra, thắt lưng giơ cao đặt bộ phận còn ở trong quần ở ngay trước, "Ngươi sai rồi, 'năng lực' của ta đương nhiên không chỉ có một chút đó."
Hạ Vũ cảm giác được thứ nóng rực kia đang va chạm vào chỗ kín của mình, thân thể vốn đã hưng phấn đỏ ửng lại là một hồi run rẩy, đầu hắn xiêu vẹo nằm bẹp xuống cái gối, ánh mắt nhìn Uông Lẫm đã có phần khiêu khích tự suy diễn ra, lại có sự ngưỡng mộ và dịu dàng xuất phát từ đáy lòng: "Vậy hãy để cho ta... Nhìn xem rốt cuộc là ngươi có bao nhiêu khả năng đi!"
Giọng của hắn nhu hòa trầm thấp, đánh vào huyệt Thái Dương của Uông Lẫm làm nó bị kích thích tới mức giật giật, dưới háng ưỡn một cái đã vùi vào.
Hạ Vũ mê hoặc được anh, cao hứng đến kẹp chặt chỗ kia, nhếch miệng lên nhìn Uông Lẫm, vẻ mặt ăn vụng thành công dáng dấp dâm đãng.
Uông Lẫm nhìn biểu cảm trên mặt hắn, tự động đã đem vật kia đưa đến chỗ sâu hơn, đẩy thẳng đến chỗ lần trước khiến cho người kia phải lên cơn cực khoái, dùng sức đâm vào, đường ruột ma sát phát ra âm thanh xấu hổ, khiến cho Hạ Vũ chịu không nổi mà bắt đầu xoay người, di chuyển cặp mông để hưởng ứng động tác của anh.
"Như thế nào, thanh kiếm này đã đủ phù hợp với khẩu vị của ngươi chưa?" Uông Lẫm vừa di chuyển vừa hỏi.
"Hợp... Cực kỳ hợp... " Hạ Vũ vừa thấy sướng vừa trả lời, "Không nghĩ ra, hóa ra ngươi còn có bản lĩnh này à..."
Uông Lẫm nhìn bộ dạng hắn vẫn còn đang cố gắng diễn tốt vai phản diện, lập tức bóp cặp đùi tăng thêm tốc độ đâm vào. Điều này làm cho Hạ Vũ bị đột ngột không kịp chuẩn bị, mông còn rụt vào chặt hơn, lối vào bên trong co thắt co thắt từng đợt một. Uông Lẫm chửi một tiếng tục, dùng sức vỗ một cái thật mạnh đến đỏ hết một bên cánh mông, rồi đem lật người Hạ Vũ, đâm vào từ đằng sau một lần nữa.
Tiến nhập sâu hơn làm cho Hạ Vũ sướng tới mức nói không ra lời, cánh tay siết chặt ga giường đến nổi gân xanh, miệng nửa há ra giống như chỗ nhạy cảm ở phía sau không thể nào khép lại được, nước bọt nhỏ giọt xuống từ khóe miệng do thân thể lay động, sau cả chục lần đút ra vào, cả cái gối đầu đã ướt hết một mảng.
"Thấy sướng không?" Uông Lẫm vừa chịch hắn vừa ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng hỏi.
"Sướng... Từ khi nào ngươi đã lợi hại như vậy... " lúc này Hạ Vũ vẫn không quên phát huy ngẫu hứng.
"Vẫn luôn lợi hại như vậy. " Uông Lẫm tách cánh mông của hắn ra, để hung khí dễ dàng ra ra vào vào hơn, cả khúc phía sau đã bị chịch đến đỏ chót từ sớm, lỗ hậu cùng đã nước dâm tràn lan, chỉ mới liếc mắt nhìn đã n*ng chịu không nổi rồi.
Hạ Vũ rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, giữa hai chân bắn ra dịch trắng đục đầy tràn, nằm xụi lơ ở trên giường, cả người thành mềm oặt ra, chỗ thầm kín bị *** tới sưng, tạm thời được thoát khỏi hung khí, hắn chỉ có thể thở dốc. Nhưng Uông Lẫm vẫn chưa xong, trước tiên anh đơn giản nở nụ cười chê cười sức bền của Hạ Vũ, sau đó nâng eo đối phương lên, lần nữa tiến vào.
"Đừng... Tha, tha cho ta đi... " Hạ Vũ kinh hãi thở gấp một tiếng, thân thể lại bắt đầu bị chọc vào mà lắc lư, lắc đầu khẽ cầu xin, "Ta biết sai rồi... Thiếu hiệp, tha mạng... "
Uông Lẫm mạnh mẽ va chạm kịch liệt như để khen cho sự chuyên nghiệp của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi và ta là có thù giết cha diệt môn, không đợi trời chung, sao có thể mới thế đã xong rồi?"
"Tiếp tục như vậy, sẽ, sẽ không toàn mạng... "
"Hôm nay chính là muốn lấy rồi cái mạng nhỏ của ngươi. " Uông Lẫm lạnh lùng nói, sau đó bắt đầu thúc vào đợt sau cùng.
Hạ Vũ có vẻ như thật sự không chịu nổi nữa, cơ bắp co rút, nằm rạp ở trên giường thừa nhận một đợt công kích cuối cùng, trong giọng mang theo tiếng khóc nức nở, còn kêu tha mạng các kiểu. Lúc Uông Lẫm bắn vào hắn run lên đến như hồn cũng bị mất, sau đó kéo dài hơi tàn mà co rút vào.
Uông Lẫm đem thứ kia rút ra, chỗ ấy lập tức trào như lũ cuốn, tinh dịch túa ra ngoài không ngừng theo tiếng thở hổn hển của Hạ Vũ, chảy thành một luồng giữa hai chân.
"Kết thúc." Uông Lẫm dời ánh mắt, dựa một bên nằm xuống nghỉ ngơi, anh cũng không muốn bị cảnh tượng này quyến rũ để phải làm thêm nháy nữa.
Hạ Vũ nghe nói chậm rãi ngẩng đầu, thấy Uông Lẫm nằm ở bên người, hắn nở nụ cười, ngón tay ở trên giường chậm rãi tới gần, ý muốn kéo tay của đối phương.
Có điều bị Uông Lẫm gạt đi, "Mà này, anh đúng là chưa làm với ai trước giờ à!"
Hạ Vũ sửng sốt, vội hỏi: "Sao lại thế, vì sao hỏi như vậy?"
"Nhìn anh dâm thế kia mà đây mới là lần thứ hai? "
"Có lẽ vì trước giờ anh đã tự thủ dâm nhiều rồi!" Hạ Vũ mang biểu cảm đỏ bừng, ngượng ngùng cười, "Như lần trước em đã thấy đó... Bởi vì có đôi khi đến mức thực sự không nhịn được."
Uông Lẫm nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn, như muốn đang dò xét xem hắn nói thật hay giả.
"À mà Tiểu Lẫm, " Hạ Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, nét mặt đầy chờ mong, "Vừa rồi anh diễn thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, vâng theo lệnh chỉ đạo của đạo diễn, ngẫu hứng phát huy vượt xa người thường."
Hạ Vũ vui vẻ cười ra tiếng, Uông Lẫm lập tức dùng ánh mắt như đang nhìn tên thần kinh mà nhìn hắn.
"Đạo diễn Uông, sau này em có thể kiếm ngài xin đóng phim không," Hạ Vũ vừa cười vừa nhìn anh hỏi, lại là dùng cái kiểu giọng mềm mại mang theo nét quyến rũ kia.
"Tiếp đó muốn đóng phim gì. "
"Cái gì đều được, phim tình yêu hành động gì cũng được."
Uông Lẫm cười phì một tiếng: "Muốn làm diễn viên 'ruột' của tôi, em còn chưa đủ tư cách."
"Em không ngại đi cửa sau với ngài đâu." Hạ Vũ càng nói càng không biết xấu hổ.
"Đúng là loại mặt hàng như em, cũng không cảm thấy ngại nói về chuyện đi cửa sau nhỉ."
"Em sẽ cố gắng diễn, ngài để cho em diễn cái gì cũng được, có thể chứ."
"Khỏi cần diễn, " Uông Lẫm cầm lấy gối đầu quăng vào trên mặt hắn, "Trước mượn chỗ anh để tôi tắm đã."
"Ừ " Hạ Vũ ôm lấy gối đầu, cười nhìn cậu đi vào phòng tắm.
Uông Lẫm rửa ráy thật sạch sẽ mấy thứ khó nói đang dính trên người anh kia. Làm tình xong, cảm xúc thật tốt, một ngày uể oải và kiềm nén như được gột rửa sạch sẽ, lúc trở về còn có sức để ôn tập kịch bản.
Anh khoác cái khăn tắm, vừa đi ra bên ngoài đã ngửi thấy được mùi vị thuốc đông y nồng đậm.
"Anh đang làm gì thế?"
"... Xoa thuốc. "
Uông Lẫm thấy hắn đưa lưng về phía cái gương, lắc lắc cái cổ đang dùng ngón tay bôi lên lưng, nơi đó có một miệng vết thương đang khép lại, nhìn kỹ sẽ thấy hơi dọa người.
Vừa rồi dù cho lúc nằm sấp hay nằm ngửa, áo của Hạ Vũ đang mặc đã che một mảng lớn lưng, anh căn bản không chú ý tới.
"Bị thương từ lúc nào."
"Mấy ngày hôm trước lúc quay cảnh từ trên núi giả rơi xuống, may là cái lưng đáp xuống trước. "
"Vừa rồi sao lúc làm lại không nói, anh muốn vết nứt toác ra thêm à."
"Không sao hết, không ảnh hưởng đến vết thương."
Uông Lẫm nhìn hắn như đang diễn xiếc, đưa tay đi vòng qua phía sau xức thuốc, vết thương kia đã nứt ra như khi nãy anh vừa mới nói, có cảm giác như chính bản thân anh cũng phải chịu vài phần trách nhiệm vậy.
"Lại đây."
"A?"
"Đừng chậm chạp lề mề, để tôi bôi giúp anh."
Hạ Vũ nhìn anh, trong nháy mắt như đã mất đi năng lực kiểm soát biểu cảm, "Tiểu Lẫm, em nói muốn bôi thuốc giúp anh?"
"Nghe không hiểu sao." Uông Lẫm trực tiếp giật lấy bông tăm trên tay hắn.
Hạ Vũ thấy anh thật lòng muốn giúp mình bôi thì cực kỳ cao hứng, lập tức xoay người đưa lưng về phía Uông Lẫm, trong gương biểu cảm hí ha hí hửng
Uông Lẫm thầm liếc mắt, cầm lấy bông tăm trét chút thuốc rồi giúp hắn bôi lên, thuận miệng hỏi:
"Là cảnh diễn đánh nhau với tên ma giáo bị mù?"
"Đúng vậy, khi anh leo lên bị choáng, không có đạp vào đúng chỗ."
Uông Lẫm phát ra một tiếng cười nhạo, lấy cây bông tăm vòng quanh vết thương kia quay một vòng, "Đây tai nạn lao động ngu xuẩn nhất tôi từng nghe từ khi vào đoàn phim đến giờ."
"Bởi vì lúc đó khi anh bị thất thần, là đang suy nghĩ về em." Hạ Vũ mím môi cười.
"Liên quan éo gì đến tôi chứ. "
"Cảnh phim đó quan hệ đến tính mạng của em mà, đương nhiên sẽ phải nghĩ đến chứ."
Uông Lẫm âm thầm liếc mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy bộ ngực rộng mở trong gương của Hạ Vũ, chỉ thấy đầu ti có màu hơi đậm, ở ánh đèn ấm áp chiếu xuống như là sắcc đỏ kiều diễm, làm cho anh cũng phải thấy hơi thất thần mà nghĩ vừa rồi tại sao lại không chơi chỗ đó nhỏ..
Uông Lẫm nhanh chóng đem bông tăm để qua một bên, "Được rồi, tôi đi đây."
"A, anh quên mất sáng mai em còn có cảnh diễn, sớm nghỉ ngơi một chút đi, nếu không...... "
Hạ Vũ hình như còn muốn nói điều gì, nhưng Uông Lẫm đã đóng cửa cái rầm lại.