Cách Mà Mẹ Đơn Thân Đi Đến Đỉnh Cao


Trong căn phòng tối tăm khép kín cô khẽ lay động đôi mi mảnh và đen nhánh cong dài của mình.

Đôi tay mảnh khảnh khẽ động quờ quạng xung quanh như thể tìm kiếm nguồn ánh sáng.

Cô sờ thấy chiếc điện thoại ở đầu giường liền bật đèn flas lên để soi sáng căn phòng.

Sau khi tìm thấy công tắc đèn và bật nó lên thì ánh sáng trắng từ bóng đèn điện làm cô khẽ cau mày.

Sau khi nhìn rõ xung quanh thì cô xác định đây chính là căn nhà trọ của cô nhiều năm về trước.

Đây là căn nhà trọ gồm 1 phòng khách, 1 phòng bếp, 1 phòng ngủ khép kín cô thuê khi còn đang học đại học cùng một người bạn nữa.

Sau cô bạn ấy học xong thì đã về quê còn cô ở lại để làm việc.
"Quái lạ thật! Sao mình lại ở đây?" Thầm cảm thán trong lòng 1, 2 câu cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng để xem xét tình hình.
Đang thất thần thì cô nghe thấy có tiếng nói vọng từ phía sau lưng "Yến Nhi sao em lại ra đây? Không phải em nói em thấy mệt trong người sao? Mau mau vào trong đi, anh mua phở cho em rồi này."

Quay lại phía sau và xác định giọng nói đó đúng là của tên chồng cũ đáng chết của cô thì cô đã thực sự bàng hoàng.

Không phải họ đã li dị nhau được 6 năm rồi sao.

Hơn nữa trong suốt 6 năm cô nuôi con 1 mình thì tên đàn ông chết tiệt đó không hề gọi điện hỏi han tới mẹ con cô lấy 1 lần.

Tại sao hôm nay lại bỗng nhiên nhiệt tình như vậy.

Vả lại rõ ràng hắn đã phát phì sau khi cô và hắn lấy nhau rồi mà.

Sao hiện tại nhìn hắn lại có vẻ gầy hơn và trẻ hơn như vậy?
Phùng Thị Yến Nhi mở to đôi mắt nâu sậm hai mí của mình nhìn về phía hắn chậm chạp mở miệng : "Võ Hoàng Nam? Sao anh lại ở đây?"
"Em đang ngái ngủ à? Em kêu thèm phở bò thì anh đã chạy đi mua về cho e rồi đây." Nam vòng tay qua eo cô định ôm cô quay trở lại phòng.

"Nào nào mẹ nó, mau vào phòng ăn thôi"
 Yến Nhi cau mày né tránh vòng tay của hắn ta, nhìn hắn ta chằm chằm với ánh mắt ghét bỏ.

Cánh tay trong không trung của hắn ngượng ngùng thu lại.
Nam khô khan nói " em mệt lắm à? Vậy thì cũng phải ăn chút gì đó cho con có chất rồi lại ngủ tiếp chứ."
Sau đó thì hắn ta chủ động đi vào nhà và đổ phở ra tô mặc kệ Yến Nhi cô đang ngẩn ngơ sờ bụng ngoài sân.
Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn vào chiếc bụng xẹp lép của mình.

Bàn tay trái không ngừng xoa nhẹ lên bụng trong vô thức.

Rõ ràng đã có chuyện gì đó rất lạ đang xảy ra với cô.
Như nghĩ ra gì đó, cô chạy chậm vào phòng khách nhìn tên đàn ông mà cô căm ghét đang ngồi bấm điện thoại không ngừng, sẵng giọng hỏi "hôm nay là ngày tháng bao nhiêu, năm nào đấy?"
Nam sửng sốt vì câu hỏi cọc cằn trỏng lỏn không chủ ngữ vị ngữ của cô.


Hắn ta ngừng bấm điện thoại, ngước mắt lên nhìn cô khó hiểu " em ăn nói kiểu gì vậy? Tự dưng cáu kỉnh với anh là sao? Hỏi ai? Ăn nói phải có chủ ngữ vị ngữ chư!"
Yến Nhi không kiên nhẫn dật lấy chiếc điện thoại trên tay hắn ta để xem ngày tháng.

Cô như chết lặng khi thấy bản thân đã quay về thời gian gần 8 năm về trước.

Thời điểm này là lúc cô mới cấn bầu hơn 1 tháng, bụng vẫn chưa bị lộ.
Nam bực bội giật lại điện thoại của mình từ tay cô quát lớn " em điên à tự nhiên giằng lấy điện thoại của anh! Đừng tưởng có thai thì thích làm gì thì làm nhá!"
Nói xong hắn bèn đứng dậy đi vào phòng đóng sầm cửa lại, leo lên giường nằm nghịch điện thoại tiếp.

Miệng không ngừng lầm bầm trách móc về hành động của cô.
Còn cô thì dường như không hề nghe thấy những gì hắn nói.

Yến Nhi cứ đứng chôn chân ở đó không ngừng tự đặt câu hỏi.

" tại sao lại như vậy chứ? Mình quay về quá khứ thật sao?"
Cô tự véo vào má mình.

Cảm giác đau từ 2 bên má truyền qua khiến cô như bừng tỉnh sau cơn mơ ngủ.

Đôi mắt cô chợt sáng lên như ngôi sao mai tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.


Đôi tay thon gầy nhỏ bé của cô đặt lên chiếc bụng phẳng của mình.

Hướng mắt về phía cửa phòng ngủ đang đóng kín, nơi mà bên trong đang có Nam đang nằm thầm quyết tâm.

"Nhất định mẹ sẽ không để quá khứ tồi tệ của kiếp trước xảy ra ở kiếp này với mẹ con ta đâu.

Mẹ sẽ bảo vệ con và sống một cuộc đời rực rỡ, tự do."
Mở tung cửa phòng ngủ đi vào bên trong, Yến Nhi tiến về phía tủ quần áo và bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.
" em đang làm cái quoái gì vậy hả? Đột nhiên phát điên cái gì đấy? Đừng có mà điên khùng nữa đi!" Nam không vui nhìn cô chất vấn.
Cô vẫn không thèm để ý tới hắn mà chỉ tập trung thu dọn đồ đạc của mình.

Mặc kệ tên khốn Võ Hoàng Nam đó đang gào thét chất vấn cô ở trên giường cô vẫn bỏ ngoài tai.

Sau khi thu dọn được một nửa, nhìn những túi đồ to to nhỏ nhỏ dưới chân cô quay đầu nhìn hắn ta dõng dạc nói "tôi sẽ về nhà và sẽ trả phòng nên anh cũng dọn hết đồ của anh ra đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận