Yến Nhi cả đêm qua đều là ác mộng nên bây giờ cả người cô đều mệt mỏi.
Cô xin phép cả nhà trở về phòng để nghỉ ngơi.
Đi đến cửa phòng bất chợt Yến Nhi bị Minh kéo lại hỏi chuyện "Chị nói thật cho em nghe đi." Nghe tới đây tim của cô nhảy lên tận cổ.
'Không lẽ thẳng nhóc này phát hiện ra mình nói dối?' Yến Nhi thầm nghĩ.
Ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh "Em muốn nghe cái gì đây hả? Thằng nhóc này!"
Minh nhìn cô dò sét một hồi rồi chợt lên tiếng "Chị không muốn mọi người làm khó thằng chó kia là vì chị vẫn còn thương nó đúng không?"
Yến Nhi nghe vậy chợt bật cười "Cái thằng này thật là...!Chị chả còn tình cảm gì với cái thằng tồi đó đâu.
Không phải lo.
Chỉ đơn giản là chị muốn yên ổn sống vui vẻ để thai nhi có thể khỏe mạnh phát triển thôi.
Chị lo cho cháu gái của nhóc thôi."
Vẫn là cái chất giọng ồm ồm của thanh niên đang vỡ giọng.
Minh nghi hoặc lên tiếng "Có thật không đấy? Sao em thấy như chị đang che giấu điều gì đó vậy!"
'Chết thật! Là con trai mà sao thằng nhóc này nhạy bén thế chứ lị.
Bình thường thấy nó ù lì lắm mà.
Nội tâm cô gần như gào thét.
Yến Nhi cười hì hì rồi nhìn Minh với vẻ bí hiểm " Chị mày có ý định sau khi sinh em bé xong sẽ thực hiện kế hoạch trả thù.
Nhóc cứ yên tâm, chị mày sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó đâu.
Che giấu chỉ đơn giản là vì không muốn nhà mình lo lắng thôi nhóc hiểu không!"
Trong lòng Yến Nhi hiện giờ đã cuống cuồng lên rồi nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Hai bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô chỉ sợ bản thân lỡ lời nói ra điều gì đó không đúng.
Nếu như để thằng quỷ này phát hiện ra điều gì khác lạ nó sẽ bám theo hỏi cô mãi không buông.
Lỡ như để mọi người trong nhà chú ý tới và cũng nhận ra sự kì lạ trong câu chuyện bịa đặt của cô y như tình tiết phim thì cô chết chắc.
Quá nguy hiểm.
Yến Nhi vội vàng kêu mệt, rồi đi vào phòng của mình và đóng chặt cửa.
Nằm xuống giường, cô trắn trọc một lúc rồi cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng cô dường như lại nhớ ra điều gì đó trong kiếp trước.
Yến Nhi thấy trong mơ là cảnh Nam đang đầu tư cổ phiếu.
Lúc đó hắn đã đặt cược sai, vì quá tiếc nuối mà 3 ngày liền hắn không ngừng lải nhải "lẽ ra nên chọn mua cổ phiếu của tập đoàn XX mới đúng."
Sau khi tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi.
Yến Nhi liền suy nghĩ về việc đầu tư cổ phiếu.
Cô vẫn còn nhớ mang máng là cổ phiếu của tập đoàn XX đó đã tăng giá mạnh trong suốt 1 tháng liền.
Sau đó lại tụt giốc không phanh.
Do lúc đó Nam cứ liên tục nhắc đến cổ phiếu với cô nên cô cũng có để ý đôi chút.
Mà thời gian cổ phiếu của tập đoàn XX bắt đầu tăng là vào ngày hôm nay.
Yến Nhi vội xuống giường, tiến về phía bàn làm việc của mình.
Cô mở máy tính lên tra cứu, học cách đầu tư cổ phiếu.
Cô miệt mài tìm tòi suốt 1 buổi chiều.
Sau khi nắm chắc được căn bản, Yến Nhi liền dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm mà trước đây cô để giành cho đám cưới và sinh đẻ sau này để mua cổ phiếu của tập đoàn XX.
Xong xuôi, Yến Nhi đứng dậy khẽ vươn vai, xoa nắn cái lưng mỏi của mình.
Từ khi mang thai, cơ thể cô đã luôn mệt mỏi.
Sau khi trùng sinh sự mệt mỏi ấy dường như còn nghiêm trọng hơn.
Cô luôn thấy buồn ngủ, và mơ màng.
Có lẽ do tác dụng phụ của việc trùng sinh nên mới vậy.
Thực sự là sau khi trùng sinh Yến Nhi muốn làm rất nhiều thứ để chuẩn bị cho sự trả thù.
Nhưng bây giờ, điều cô cần làm là phải thật khỏe mạnh để con gái cô có thể được sinh ra an toàn.
Sau đó chính là những ngày cô dẫm lên khó khăn vượt qua chông gai, đứng trên đỉnh nhân sinh của mình.
Yến Nhi đi ra khỏi phòng của mình, lúc đó cũng đã là chập tối.
Cụ Tâm đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, bà Liên đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Yến Nhi đi đến khu bếp, thấy bà Liên đang xào rau liền nói "Mẹ ơi có việc gì cho con làm không ạ?"
Bà Liên quay lại nhìn cô cười hiền từ "Ngủ trương thây ra đây, giờ mới chịu dậy à công chúa.
Mẹ nấu xong hết rồi, con dọn mâm bát đũa ra chuẩn bị ăn cơm.
Xong thì con lên nhà gọi và xuống ăn cơm nhé."
Yến Nhi bày mâm bát lên bàn ăn xong xuôi liền tiến về phía bếp nhón vụng 1 miếng thịt kho tàu nóng hổi cho vào miệng nhai.
Vừa ăn cô vừa dùng tay quạt vào miệng cho đỡ nóng, miệng lẩm bẩm "âng ạ" (vâng ạ).
Sau đó liền đi nhanh lên phía nhà chính để gọi cụ Tâm xuống ăn cơm.
Bữa tối hôm đó chỉ có Yến Nhi, mẹ của cô và bà nội của cô.
Gia đình nhà chú Du đã trở về nhà của mình.
Sau cuộc nói chuyện lúc trưa, cô liền trở về phòng của mình vì sợ bị hỏi nhiều sẽ lộ chuyện.
Vậy nên cô cũng không rõ cả nhà đã bàn bạn những gì về việc của cô.
Yến Nhi rất muốn hỏi nhưng cũng lại sợ khi nhắc đến chuyện đó cô có thể bị lỡ lời điều gì đó.
Nên cô chỉ đành vùi đầu vào bát cơm, tập trung ăn tối.