Nghĩ lại thì thấy quả thật có quá nhỏ nhen, dù là lúc ở trong bệnh viện hình như cô cũng không thật lòng cảm ơn Tần Huân.
Tần Huân nói cô đa nghi, cô thừa nhận, bởi cô luôn nghĩ trên thế giới này lấy đâu ra người vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy.
Nhưng sau khi xem xong camera, cô lại cảm thấy dù đối phương có mục đích thật, nhưng đúng là anh đã liều mình cứu mạng cô, như Thang Đô nói, ân tình này coi như cô đã nợ anh.
Gửi tin nhắn xong Sầm Từ hơi căng thẳng, đang nghĩ Tân Huân sẽ trả lời thế nào, thì không ngờ anh lại trực tiếp gọi điện thoại đến.
Sầm Từ bất ngờ, ngón tay run lên, ấn vào nút nghe.
đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Huân du dương dễ nghe: “Sao tự nhiên lại khách sáo thế?” Sầm Từ cũng không giấu giếm: “Hôm nay tôi đến cục Cảnh sát giao thông.” Ánh mắt Sầm Từ men theo của xoay nhìn vào phía bên trong, nơi đây đại sảnh rộng rãi sạch sẽ, ánh nắng lại chiếu vào, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thang Đồ đang cười nói vui vẻ với Bùi Lục, dường như ánh sáng trên mặt đất đã đong đầy đối mặt cô ấy.
Có vẻ Thang Đồ thích Bùi Lục thật.
Tần Huân nhanh chóng hiểu ý cô, bèn cười đùa: “Quả nhiên là phải tận mắt chứng kiến mới tin” Sầm Từ nhận ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh, lập tức cảm thấy ngượng ngập, cô thầm nghĩ có nên nghiêm túc
mời anh một bữa coi như cảm ơn không, dù sao bữa cơm lần trước vẫn là tiền anh trả.
Nào ngờ khi Sầm Từ vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, thì Tần Huân đã hỏi: “Tối nay cô rảnh không?” Tâm ý tương thông đến nỗi làm Sầm Từ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
Cô vốn định đồng ý, chợt thấy Thang Đồ ở bên trong vội vã ra ngoài, Bùi Lục bám sát phía sau.
Thang Đồ vẫy điện thoại với cô rồi nói: “Đến bệnh viện.”
***
Châu Quân đã tỉnh.
Xung quanh anh ta có rất nhiều người, y tá bác sĩ, Bùi Lục và cấp dưới của anh ta cũng đang chờ lấy lời khai của Châu Quân.
Sầm Từ và Thang Đồ không vào mà ở ngoài hành lang, Sầm Từ lúc này đang đứng dựa vào cửa sổ, đút hai tay vào túi áo, không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm phòng bệnh.
Thang Đồ sốt ruột đi qua đi lại, sắc mặt không mấy vui vẻ: “Dựa vào đâu? Dựa vào đầu mà đuổi hai bọn mình ra ngoài? Bây giờ, ngay lúc này đây, chúng ta còn có ích hơn cảnh cả sát cơ mà?”
Ở cục Cảnh sát Giao Thông, điện thoại của Sầm Từ đang bận, nên Dương Tiểu Đào gọi cho Thang Đồ, vì thế cô ấy là người đầu tiên biết Châu Quân đã tỉnh, sau đó Bùi Lục mới nhận được thông tin.
Nào ngờ khi đến bệnh viện, Châu Quân biết họ là bác sĩ của câu lạc bộ Môn thì không khách sáo, đuổi họ ra ngoài.
Sầm Từ đoán có lẽ do Châu Quân không mấy thiện cảm với họ, cô không tức giận, cũng không nói gì, lập tức ra ngoài, một mực chờ ở bên ngoài phòng bệnh.
Dù sao cũng phải gặp mặt một lần mới làm rõ được một số chuyện.
Không bao lâu sau bác sĩ và y tá ra ngoài, Sầm Từ liền kéo bác sĩ điều trị chính lại hỏi tình hình của Châu Quân.
Bác sĩ nói Châu Quân hiện tại đã không còn nguy hiểm, tỉnh lại là chuyện rất tốt rồi, các chỉ số của cơ thể cũng đang trong quá trình phục hồi bình thường.
Thang Đồ đứng bên cạnh thẩm nghiến răng nghiến lợi, đáng lẽ phải để anh ta biến thành người thực vật.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Sầm Từ huých nhẹ vào Thang Đồ, cũng may mà cô ấy nói nhỏ, nên người khác không nghe thấy.
Sau khi các bác sĩ rời đi, Thang Đồ càng cảm thấy khó chịu hơn, cô ấy còn nghĩ hay nhân lúc này lẻn vào xem sao, Sầm Từ bèn kéo cô ấy lại: “Chờ tin tức của đội trưởng Bùi.” Khoảng nửa tiếng sau, Bùi Lục và cấp dưới của anh ta đi ra, đúng lúc này họ trông thấy có mấy người đàn ông trung niên vội vàng chạy đến, theo sau là người mặc đồ y tá, có lẽ là cổ đông của công ty.
Họ chào hỏi đơn giản với Bùi Lục, sau đó tiến vào phòng bệnh.
Bùi Lục bảo cấp dưới ra bãi đỗ xe trước, rồi dẫn Sầm Từ với Thang Đồ đến cuối hành lang, nói: “Thái độ của Châu Quân rất kiên quyết, không muốn gặp hai cô, các cô cứ cố chấp xông vào cũng không hỏi được gì đâu.” Điều này nằm trong dự đoán của Sầm Từ.
Thang Đồ tức giận: “Anh ta làm vậy là sao? Người giúp được Mẫn Vi Vi chỉ có chúng tôi mà thôi.” Bùi Lục lặng lẽ nhìn Sầm Từ, trong phút chốc không nói gì.
Ngược lại Sầm Từ khá thoải mái: “Đội trưởng Bùi, có gì thì anh cứ nói đi.” Bùi Lục nói: “Thật ra cũng không có gì, suy nghĩ của Châu Quân giống với những người ngoài kia, cho rằng Mẫn Vi Vi bị ảnh hưởng bởi các cô nên mới cầm dao giết người.”
“Đúng là khôn..” Thang Đồ nuốt ngược lại từ “kiếp” lại.
Sầm Từ suy nghĩ rõ ràng, lập tức nắm bắt được điểm quan trọng: “Cho nên anh ta thừa nhận Mẫn Vi Vi làm anh ta bị thương?”
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Nghĩ lại thì thấy quả thật có quá nhỏ nhen, dù là lúc ở trong bệnh viện hình như cô cũng không thật lòng cảm ơn Tần Huân.
Tần Huân nói cô đa nghi, cô thừa nhận, bởi cô luôn nghĩ trên thế giới này lấy đâu ra người vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy.
Nhưng sau khi xem xong camera, cô lại cảm thấy dù đối phương có mục đích thật, nhưng đúng là anh đã liều mình cứu mạng cô, như Thang Đô nói, ân tình này coi như cô đã nợ anh.
Gửi tin nhắn xong Sầm Từ hơi căng thẳng, đang nghĩ Tân Huân sẽ trả lời thế nào, thì không ngờ anh lại trực tiếp gọi điện thoại đến.
Sầm Từ bất ngờ, ngón tay run lên, ấn vào nút nghe.
đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Huân du dương dễ nghe: “Sao tự nhiên lại khách sáo thế?” Sầm Từ cũng không giấu giếm: “Hôm nay tôi đến cục Cảnh sát giao thông.” Ánh mắt Sầm Từ men theo của xoay nhìn vào phía bên trong, nơi đây đại sảnh rộng rãi sạch sẽ, ánh nắng lại chiếu vào, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thang Đồ đang cười nói vui vẻ với Bùi Lục, dường như ánh sáng trên mặt đất đã đong đầy đối mặt cô ấy.
Có vẻ Thang Đồ thích Bùi Lục thật.
Tần Huân nhanh chóng hiểu ý cô, bèn cười đùa: “Quả nhiên là phải tận mắt chứng kiến mới tin” Sầm Từ nhận ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh, lập tức cảm thấy ngượng ngập, cô thầm nghĩ có nên nghiêm túc
mời anh một bữa coi như cảm ơn không, dù sao bữa cơm lần trước vẫn là tiền anh trả.
Nào ngờ khi Sầm Từ vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, thì Tần Huân đã hỏi: “Tối nay cô rảnh không?” Tâm ý tương thông đến nỗi làm Sầm Từ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
Cô vốn định đồng ý, chợt thấy Thang Đồ ở bên trong vội vã ra ngoài, Bùi Lục bám sát phía sau.
Thang Đồ vẫy điện thoại với cô rồi nói: “Đến bệnh viện.”
***
Châu Quân đã tỉnh.
Xung quanh anh ta có rất nhiều người, y tá bác sĩ, Bùi Lục và cấp dưới của anh ta cũng đang chờ lấy lời khai của Châu Quân.
Sầm Từ và Thang Đồ không vào mà ở ngoài hành lang, Sầm Từ lúc này đang đứng dựa vào cửa sổ, đút hai tay vào túi áo, không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm phòng bệnh.
Thang Đồ sốt ruột đi qua đi lại, sắc mặt không mấy vui vẻ: “Dựa vào đâu? Dựa vào đầu mà đuổi hai bọn mình ra ngoài? Bây giờ, ngay lúc này đây, chúng ta còn có ích hơn cảnh cả sát cơ mà?”
Ở cục Cảnh sát Giao Thông, điện thoại của Sầm Từ đang bận, nên Dương Tiểu Đào gọi cho Thang Đồ, vì thế cô ấy là người đầu tiên biết Châu Quân đã tỉnh, sau đó Bùi Lục mới nhận được thông tin.
Nào ngờ khi đến bệnh viện, Châu Quân biết họ là bác sĩ của câu lạc bộ Môn thì không khách sáo, đuổi họ ra ngoài.
Sầm Từ đoán có lẽ do Châu Quân không mấy thiện cảm với họ, cô không tức giận, cũng không nói gì, lập tức ra ngoài, một mực chờ ở bên ngoài phòng bệnh.
Dù sao cũng phải gặp mặt một lần mới làm rõ được một số chuyện.
Không bao lâu sau bác sĩ và y tá ra ngoài, Sầm Từ liền kéo bác sĩ điều trị chính lại hỏi tình hình của Châu Quân.
Bác sĩ nói Châu Quân hiện tại đã không còn nguy hiểm, tỉnh lại là chuyện rất tốt rồi, các chỉ số của cơ thể cũng đang trong quá trình phục hồi bình thường.
Thang Đồ đứng bên cạnh thẩm nghiến răng nghiến lợi, đáng lẽ phải để anh ta biến thành người thực vật.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Sầm Từ huých nhẹ vào Thang Đồ, cũng may mà cô ấy nói nhỏ, nên người khác không nghe thấy.
Sau khi các bác sĩ rời đi, Thang Đồ càng cảm thấy khó chịu hơn, cô ấy còn nghĩ hay nhân lúc này lẻn vào xem sao, Sầm Từ bèn kéo cô ấy lại: “Chờ tin tức của đội trưởng Bùi.” Khoảng nửa tiếng sau, Bùi Lục và cấp dưới của anh ta đi ra, đúng lúc này họ trông thấy có mấy người đàn ông trung niên vội vàng chạy đến, theo sau là người mặc đồ y tá, có lẽ là cổ đông của công ty.
Họ chào hỏi đơn giản với Bùi Lục, sau đó tiến vào phòng bệnh.
Bùi Lục bảo cấp dưới ra bãi đỗ xe trước, rồi dẫn Sầm Từ với Thang Đồ đến cuối hành lang, nói: “Thái độ của Châu Quân rất kiên quyết, không muốn gặp hai cô, các cô cứ cố chấp xông vào cũng không hỏi được gì đâu.” Điều này nằm trong dự đoán của Sầm Từ.
Thang Đồ tức giận: “Anh ta làm vậy là sao? Người giúp được Mẫn Vi Vi chỉ có chúng tôi mà thôi.” Bùi Lục lặng lẽ nhìn Sầm Từ, trong phút chốc không nói gì.
Ngược lại Sầm Từ khá thoải mái: “Đội trưởng Bùi, có gì thì anh cứ nói đi.” Bùi Lục nói: “Thật ra cũng không có gì, suy nghĩ của Châu Quân giống với những người ngoài kia, cho rằng Mẫn Vi Vi bị ảnh hưởng bởi các cô nên mới cầm dao giết người.”
“Đúng là khôn..” Thang Đồ nuốt ngược lại từ “kiếp” lại.
Sầm Từ suy nghĩ rõ ràng, lập tức nắm bắt được điểm quan trọng: “Cho nên anh ta thừa nhận Mẫn Vi Vi làm anh ta bị thương?”.