Ngày đầu tiên trở lại trường, có chút gì đó tiêu hao nhiều năng lượng hơn ngày thường, Hà Diệp bỏ điện thoại xuống thì đột nhiên nhớ ra việc quan trọng cần lo lắng. Xe cô hỏng rồi. Hà Diệp nhắn tin lại cho anh nhà bên:
Bống: Anh Cò mai cho em đi ké một đoạn nhé: 333
Anh Cò: Oke.
Yên tâm lên giường đi ngủ.
Bình minh lên len lói sau rèm cửa như muốn đạp bay tấm rèm phất phơ. Cơn gió nhẹ trào vào mang hương nhài cuối hạ tràn vào khắp căn phòng nhỏ. Rèm cửa rung rinh vì cơn gió lạ, mơn trớn, thổn thức rồi lại trở về trạng thái lặng im. Chuông báo thức réo mấy hồi liên tục không có người chạm tay tới. Thêm vài tiếng reng reng nữa thì trực tiếp bị ôm vào lòng, tiếng chuông ngừng hẳn, biến thành vật nhỏ dưới tấm lưng thiếu nữ kia.
Dưới tầng, tiếng lạch cạch nồi niêu xoong chảo lại vang lên. Tiếng Tô Ngọc gào thét từ nhà bếp vang lên:
- Quách Hà Diệp, con có dậy không thì bảo? Mấy giờ rồi hả?
Tiếng Hà Diệp ê a như không buồn tỉnh giấc, màn đêm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, chưa kịp tỉnh khỏi giấc mộng đã bị bắt tỉnh giấc. Đêm qua cô đã mơ thấy mình là thủ khoa kì thi học sinh hỏi văn Trung Học Phổ Thông Quốc Gia, vinh quang nở nụ cười. Đang lúc chuẩn bị nhận bằng khen thì có một cơn gió mạnh thổi ngang qua mặt, rồi đột nhiên tai cô bị kéo lên.
- Nói không nghe cứ phải hành động mới chịu khuất phục phải không Bống?
Bục vinh quang, nụ cười, bằng khen biến mất trong chốc lát, giờ đứng trước mặt cô chỉ có cái muỗm dài của mẹ, chờ cô láo nháo mà răng lợi ăn cháo cả đời. Bằng giọng ngái ngủ và con mắt lim dim, Hà Diệp bảo mẹ:
- Con tỉnh rồi đây ạ.
Hà Diệp bước vào nhà vệ sinh, đằng sau vọng lại là tiếng súc miệng òng ọc của bố, tiếng bước chân xuống tầng của mẹ.
Trở ra với đồng phục học sinh, đang ngồi nhá bát bún chả mẹ mua ngoài đầu ngõ cho thì ngoài cửa có tiếng động cơ ngoài cổng ngõ dừng lại. Hà Diệp nghếch đầu ngó ra thì thấy Nhất Minh một thân đồ ở nhà xuống xe chuẩn bị bước vào nhà.
- Cu Cò à, vào đây ăn sáng.
- Dạ cháu ăn rồi ạ, cô chú ăn đi ạ.
Quay sang anh nhíu mày nhìn Hà Diệp, cô vẫn ung dung gắp từng miếng, từ từ nhai, không có dáng vẻ gì của người sắp trễ học cả. Anh hỏi:
- Chưa xong?
Hà Diệp nuốt nốt miếng chả thơm lừng trong khoang miệng, ngẩng đầu lên mới đáp lại Nhất Minh:
- Chờ em chút. Sáng nay anh không có tiết hả?
- Không có. Em ăn nhanh chút được không, sắp muộn học rồi. Không định lấy xe hả?
- À ừ nhỉ? - Hà Diệp tỏ vẻ hốt hoảng rồi lại ngồi xuống từ tốn đáp - Mà lo gì, giờ không lấy thì về lấy, em nhờ Ánh lai qua tiệm là được.
- Chú ấy nghỉ trưa từ 11h30-1h30, em có chắc lấy được xe không.
Hà Diệp nhăn nhó ăn nốt bún trong bát, chạy vội lên lầu lấy cặp sách rồi như bay lao xuống. Vừa chạy vừa kéo theo Nhất Minh:
- Sao anh không nhắc em.
Nói rồi giục Nhất Minh nhanh chóng đèo mình đi học. Nhất Minh cúi đầu chào chú Hùng và dì Tô Ngọc, gạt chân chống xe giúp Hà Diệp rồi nhanh chóng lao vào đám trẻ con đang trên đường tới trường.
Bố Hà Diệp ngây ngốc nhìn theo bóng xe đã khuất, chép miệng nói một câu:
- Bọn này không cần tiền hả?
- Cứ cuống quýt cả lên, chắc thằng bé Nhất Minh mang rồi. Về đưa lại cho thằng bé là được.
Mẹ Hà Diệp nhanh chóng dọn bát Hà Diệp vừa ăn xong, vừa giục bố Hà Diệp ăn lẹ rồi còn đi làm. Cơn gió mùa thu lại thổi ngang, thổi bay những cánh hoa dâu da xoan bay ngập trời, từng chùm hoa sữa li ti đã lấp ló sau bụi lá chờ thế chân làm chủ mùa hoa tháng 9 mong chờ.
Cổng trường kéo lại gần trước mặt Hà Diệp, cô vỗ nhẹ lưng Nhất Minh:
- Anh Cò. Anh Cò thả em ở gần trường nhé, rồi anh Cò lấy xe để vào nhà xe giúp em.
- Sao vậy? - Nhất Minh quay nhẹ đầu lại thắc mắc, ý bảo Hà Diệp trình bày lý do.
- Giờ anh về trường thực tập rồi, để mọi người thấy không hay.
- Là sợ mọi người thấy hay sợ anh bạn kia thấy? - Đang lái xe đột nhiên đại não Nhất Minh xoẹt qua một tia kí ức về bóng dáng ngả ngớn hôm qua đứng nói chuyện với Hà Diệp. Bọn nhóc này cứ xểnh người lớn ra là có chuyện mà.
- Không phải. Anh mau dừng xe đi.
Nhất Minh làm theo lời Hà Diệp dừng xe cách dường một quãng, ít nhất anh cũng mới về trường, không muốn có những lời nói của bọn nhóc đó ảnh hưởng tới cô. Nhìn theo bóng lưng Hà Diệp tiến gần đến cổng trường, đằng sau có một chiếc xe vọt qua mặt anh. Áo trắng bay phấp phới trong gió, bóng dáng thanh niên phóng khoáng, ngạo nghễ dừng bên cạnh Hà Diệp. Khoảng cách xa quá, anh không nghe thấy được gì cả. Nhưng xem chừng là muốn chở Hà Diệp đi nhưng đã bị cô từ chối. Tốt lắm, em dám đồng ý xem anh có đi lấy xe giúp em không.