Trời mùa thu gió nhè nhẹ đưa hương nhài nhà bên bay thoang thoảng vào trong nhà, Hà Diệp nhớ ra móc khóa làm cho anh trai bèn chạy lên tầng đem xuống.
Móc khóa hình lính cứu hỏa nổi bật với bộ đồng phục màu cam, hình chibi bằng len cười tươi tắn, tay còn cầm một ống nước cứu hỏa dài. Đôi mắt hình móc khóa đen nhánh, má hây hây hồng. Cô còn làm thêm một hình cô bác sĩ mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống khám bệnh. Đằng sau còn dùng len màu thêu ba chữ H&Y để đánh dấu tình yêu của anh chị.
Cô hí hửng chạy xuống thì Minh Huy đã lén chạy ra phòng khách tình cảm với Kim Yến. Mẹ đã vào nhà bếp xem đồ ăn. Minh Huy lén ôm eo Kim Yến kéo lại gần. Hà Diệp từ đằng sau bước đến hắng giọng một chút, Kim Yến liền ngại ngùng kéo dài khoảng cách với Minh Huy. Minh Huy không quan tâm lại ôm eo cô dịch đến cạnh mình. Hà Diệp trông thấy một màn này thì không khỏi đau khổ trong tim nhiều chút.
Hà Diệp: Anh chị đừng mỗi giây mỗi phút đều tranh thủ phát cơm chó được không? Trái tim em cũng biết đau mà.
Minh Huy: Rồi cũng đến lúc cô có bồ, lúc ý dính như sam thì anh cười cho.
Kim Yến:.
Hà Diệp: Mất công móc cho anh chị đôi móc khóa xịn như vậy mà nhìn xem anh có lòng không? - Nói rồi cô bĩu môi, đưa hai chiếc móc khóa xinh xắn ra rồi lại làm điệu bộ rụt về.
Minh Huy nhanh tay lẹ mắt với tay sang giật hai chiếc móc khóa cầm trên tay quan sát, gật gù tỏ vẻ đánh giá:
- Ai da, em gái Bống lớn rồi, biết làm cả ba cái đồ này nhỉ
Hà Diệp: Anh không lấy thì đưa trả đây.
Minh Huy: Tín vật định tình ai lại đem trả. - Nói rồi anh nhanh chóng lấy chùm chìa khóa trong túi móc móc khóa hình lính cứu hỏa vào, lại lấy túi xách của Kim Yến móc hình bác sĩ vào cho cô. Kim Yến mân mê móc khóa hồi lâu, ngẩng đầu lên mới bảo Hà Diệp:
- Cảm ơn Bống.
Hà Diệp: Không có gì đâu chị, chị dâu Bống định thi nội trú không chị?
Kim Yến: Ừm, chị vẫn đang tính, vẫn còn 2 năm có lẻ nữa mà.
Hà Diệp cười tít mắt với Kim Yến để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ:
- Chị làm bác sĩ khoa nào cũng đều sẽ làm tốt.
Minh Huy: Đấy là đương nhiên, vợ anh mà lại.
Kim Yến khẽ dùng tay bấu mạnh vào eo Minh Huy khiến anh cau mày nhưng cũng không đổi dáng vẻ vặn vẹo dựa dẫm vào người cô. Hà Diệp ăn cơm chó không chịu nổi nữa thì chạy vào bếp lao động.
Ăn trưa xong Hà Diệp chuẩn bị quần áo đồng phục bỏ vào cặp rồi chạy ra gõ cửa phòng Minh Huy:
- Anh Bờm ơi, chị Yến có ở trong phòng không?
- Ơi chị đây. - Kim Yến đáp xong liền bước chân ra mở cửa.
- Chị ơi tối em học xong ở Trung Tâm có thể qua chỗ chị ở không?
Kim Yến biết ngay cô có tâm sự gì đó liền nói:
- Được chứ. Tối nay chị cũng không cần đi trực.
- Yêu quá, vậy em vào ăn trực chỗ chị.
Hà Diệp hí hửng quay lại phòng, để chồng sách luyện IELTS vào trong cặp. Đầu giờ chiều cô ngồi xe bus tới trung tâm học thêm trong nội thành. Lần nào đi cũng mất 1 tiếng 15 phút. Cô không mệt, vì cô biết rằng nếu để bố hoặc mẹ chở đi bố mẹ còn mệt hơn. Nghĩ miên man, cô gục đầu trên ghế đi vào giấc ngủ chập chờn. Người xuống, người lên nườm nượp, cuối tuần số lượng hành khách lại càng đông. Cô tỉnh giấc khi xe đi ngang qua ổ gà. Đập nhẹ đầu vào cửa kính, cô nhìn khung cảnh chật chội trong xe, lại liếc nhìn ngoài cửa sổ. Đường phố tấp nập người qua kẻ lại. Trời mùa thu ánh xen qua kẽ lá phủ xuống mặt đường, người người đều mặc chiếc áo chống nắng đi nhanh qua cái nắng đầu giờ chiều. Vài xe hoa ven đường đã ngồi tít tận các gốc cây, vẩy nước, tỉa lại cánh hoa, vài gánh bán cốm rong cũng dừng lại nơi ven đường bày hàng.
Hà Diệp mặc một chiếc áo thun đen trắng, phần thắt eo còn thiết kế gấp vải đính một chiếc nơ đơn giản. Cô mặc chiếc quần ống đứng xanh, dưới đi giày trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao trông vừa đáng yêu, lại trẻ trung, năng động. Vài ánh mắt liếc xuống hàng ghế cuối của cô đã không kìm được mà liếc thêm vài lần. Hà Diệp xem như cũng quen với những ánh mắt như vậy, không để tâm lắm vào quizlet học từ vựng. Đang đeo tai nghe học bài thì có cô bé ngồi bên cạnh chọt nhẹ vào đầu gối cô. Bàn tay nhỏ mũm mĩm lọt vào tầm mắt khiến Hà Diệp ngẩng đầu lên, ánh nắng liền theo đó chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô nhóc. Mắt cô bé to tròn, môi chúm chím, má phúng phính, tóc còn xoăn nhẹ được mẹ buộc hai bên. Cô bé mặc chiếc váy xòe màu đỏ xinh xắn. Lúc cô ngẩng lên cô bé còn nở một nụ cười tít mắt với cô.
Không kìm được lòng, cô xin phép mẹ cô bé bế cô. Cô bé nhanh chóng chui tọt ngồi vào lòng cô. Đôi tay bé nhỏ nghịch chiếc nơ ở thắt eo.
Hà Diệp tươi cười trò chuyện cùng mẹ cô bé, đi thêm vài trạm nữa liền tới khu nhà của cô bé. Hà Diệp không nỡ xa cô bé, nhìn theo bóng lưng nhỏ được mẹ ôm trọn trong lòng. Trước khi xuống xe cô bé còn quay lại cười lớn với cô, giơ chiếc tay bé nhỏ vẫy chào cô.
Hà Diệp xuống ở trạm kế tiếp, bật ô, xốc lại tinh thần tiến vào trung tâm luyện thi.