Cách Một Khoảng Sân

Đầu tháng 3, hoa ban hoa mơ nở trắng núi đồi, những bản tin dẻo cao ngập tràn khắp mọi nền tảng. Tầm này mọi năm, Hà Diệp sẽ cùng cả nhà đi ngắm nhìn những sắc hoa trắng xóa một khoảng trời xanh.

Cô sẽ cau có với những chiếc áo dài xanh đỏ của mẹ, vừa cau có lại vừa chỉnh dáng, chụp ảnh cho bà.

Năm nay cô thay mẹ đi ngắm nhìn hoa ban, gửi những bức hình hoa ban phủ trắng vạt rừng cho mẹ.

Một ngày tháng ba, lọ hoa ban trên đầu giường rụng từng cánh hoa trắng xóa, ánh ban mai qua khe cửa len lỏi phủ lên khuôn mặt tái nhợt. Từng đợt hóa chất truyền vào cơ thể khiến những bắp thịt cùng cơ teo dần theo. Cơ thể mẹ gầy rạc. Cô nắm tay mẹ. Trong tay vẫn cầm một cuốn sách đọc cho mẹ nghe. Từ ngày mẹ bị bệnh đã trở thành người chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong sách, sống với những khó khăn. Dạo gần đây những dòng trạng thái đã thưa dần. Mẹ nói muốn đọc sách để tìm cảm giác viết gì đó.

Cô đang đọc, cánh tay có người níu lấy, cô bỏ sách xuống. Mẹ khó khăn nói với cô:

- Viết giúp mẹ chút gì đó đi.

Hà Diệp buông sách, cầm điện thoại lên. Cô chọn một bức ảnh có hoa ban nở viết dòng trạng thái:

"Cuộc đời như cánh hoa, có hợp có tan, rực rỡ khoe sắc hay âm thầm tỏa hương. Sẽ tàn nhưng không hối tiếc."


Mẹ lịm dần, ánh mắt mờ đục, ánh sáng trong mắt biến mất hoàn toàn.

||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||

Bố nắm tay mẹ thật chặt.

Mọi người đều không khóc, muốn mẹ cô đi trong những nụ cười, không đau khổ, không bi lụy. Cuộc đời là kiếp lãng du, có đến và có đi, sinh ra từ cát bụi rồi lại về với cát bụi.

Nhất Minh khẽ ôm vai Hà Diệp, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô.

Mọi người có lẽ đều đã chuẩn bị cho ngày này, là một sự ra đi nằm trong dự liệu có sẵn.

Thêm một lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà ngoại Hà Diệp ngất lịm đi khi đứng trước thi hài con gái cụ. Mái tóc muối tiêu đã bạc trắng từ thuở nào.

Mẹ đi trong mùa hoa ban nở, giữa mộng mơ có người về với đất trời.

Một ngày phận làm con mồ côi. Nhà cửa vắng lời chỉ bảo, con về có ai ấp ôm vỗ về. Nỗi đau đớn ấy cho dù có dự liệu được trước nhưng chẳng ai ngờ được nó sẽ đau đớn tới nhường nào. Nghĩ về việc người mẹ ngồi đó soạn bài, ngày ngày cầm vá đập cửa uỳnh uỳnh, ngày sau vắng lặng. Một ngôi nhà vắng bóng mẹ.

Bữa cơm đầu tiên, trên mâm chỉ còn hai bộ bát đũa. Hà Diệp lẳng lặng gắp thức ăn, nhà cửa vắng đi tiếng nói cười. Hà Diệp chợt nhận ra, vào lúc cô không hay biết, hai bên tóc mai cha đã bạc trắng, khóe mắt hằn lên cả vết chân chim. Người đàn ông phong độ, trẻ trung hôm nào đã có dáng vẻ tuổi xế chiều.

Chiều hôm ấy, bà nội ghé nhà cô, bà cầm tay cô nhẹ giọng.

- Chuyện cô Hạnh, chắc mẹ con đã nói với con từ lâu.

Hà Diệp đau đớn nhìn bà, nước mắt cô ứa ra.


- Bà ơi mẹ con mới mất.

Bà nội: Bà biết. Bà chỉ muốn hỏi ý kiến của con.

Hà Diệp: Nếu bố con muốn lấy, con đâu thể cản hả bà?

Bà nội: Bà cũng chỉ muốn nhà em cửa ấm, trên dưới đồng lòng.

Hà Diệp: Sau 100 ngày mẹ con. Để mồ mẹ con xanh cỏ được không bà? Đất còn chưa ngấm nước, cỏ còn chưa mọc rễ, mọi người chân trước tiễn mẹ con ra đồng, chân sau đã muốn có dâu mới..

Bà nội: Được. Bà biết con đau lòng, nhưng cũng hiểu chuyện, muốn cùng con trò chuyện một lát thôi.

Hà Diệp: Bà nội. Di nguyện của mẹ con, con nhất định làm theo. Con có làm loạn, có nhiều người như vậy, cần gì lo.

Bà nội: Vậy được. Bà nội về trước.

Hà Diệp cả người mệt lả. Không còn sức sống trượt xuống giường. Mọi nỗi đau đã biến thành sự im lặng, không ồn, không náo. Mọi sự bẽ bàng lần lượt gặm nhấm cô.


Đang nằm, từ tin nhắn chờ, cô thấy một dòng tin mới gửi tới.

Lương Huyền Anh: Chào em, em là người yêu của Nhất Minh đúng không? Chúng mình từng gặp nhau ở rạp rồi.

Quách Hà Diệp: Em chào chị. Có chuyện gì không ạ?

Lương Huyền Anh: Gần đây, có chương trình giảng dạy trao đổi 3 tháng. Khoa Toán cử Nhất Minh đi. Chị thấy cậu ấy lưỡng lự gì đó, vậy nên muốn nhờ em động viên cậu ấy một chút. Cơ hội hiếm có, đáng trải nghiệm.

Quách Hà Diệp. Vâng. Để em nói chuyện cùng anh ấy.

Hà Diệp nhắn xong lại lặng thinh. Gần đây cô cũng cảm nhận được anh khá bận rộn. Chiều qua công việc của mẹ xong, anh sấp ngửa vội càng thu xếp, tối muộn lại tranh thủ về lại trường. Chính vì vậy mà cô càng không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng tới anh.

Hà Diệp nhận ra mình như vậy sẽ chỉ khiến anh mệt mỏi. Anh còn có tương lai rực rỡ phía trước. Không thể cùng cô dậm chân tại những tổn thương. Ít nhất là hiện tại, khi cô không còn tâm trí nào để xẻ cho những điều khác.

Một bước xảy chân ở tuổi 18, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận