Mấy ngày nay Diệp Trăn Trăn vẫn luôn trốn tránh Phó Vân Cảnh.
Mỗi ngày hắn trở về từ quân doanh, nàng liền lập tức trốn vào phòng, mặc cho hắn kêu to ngoài cửa thế nào cũng không ra.
Đợi đến khi hắn rời khỏi phủ đệ, nàng mới ra ngoài.
Nàng biết làm như vậy chỉ là lừa mình dối người, hai người cùng ở dưới một mái hiên, về sau thế nào cũng sẽ chạm mặt, huống chi nàng cũng không thể nào trốn hắn cả đời.
Nhưng hiện tại nàng chính là không muốn nhìn thấy hắn.
Bởi vì nàng thật sự không biết lấy mặt mũi nào để đối mặt với đứa bé tự mình một tay nuôi lớn này.
Năm Phó Vân Cảnh 6 tuổi, nàng đã tới tới bên cạnh hắn.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nàng sớm quen sự tồn tại của đối phương, cũng đã tập mãi thành thói quen cẩn thận tỉ mỉ quan tâm săn sóc cho hắn.
Cho dù đôi lúc cũng cảm thấy Phó Vân Cảnh đối xử với nàng quá tốt, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng khác.
Trăm triệu lần không ngờ được, hắn thế nhưng sinh ra tâm tư không hợp lẽ thường như vậy với nàng.
Có lẽ tất cả những chuyện này đều có dấu vết để lại, chẳng qua là do nàng xem nhẹ dị thường của Phó Vân Cảnh mà thôi.
Đúng vậy, nếu không phải xuất phát từ thích, sao hắn có thể đối xử tốt với nàng đến vậy chứ? Lúc sinh hoạt ngày thường thì cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, khi nàng sinh bệnh càng chịu thương chịu khó mà chiếu cố nàng, bất luận nàng đưa ra yêu cầu gì, cho dù ngẫu nhiên có chút khác người, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn......!Nàng trước kia thật là quá ngu ngốc, thiếu niên trắng trợn táo bạo thiên vị thế mà bị nàng lý giải thành tình yêu thương giữa người thân.
Nếu nàng có thể phát hiện loại tâm tư này của hắn sớm một chút, như vậy chắc đã có thể bóp chết nó từ khi vừa nảy mầm, chứ không phải tùy ý để loại tình cảm sai lầm này tiếp tục nảy sinh, cho nên mới biến thành cục diện khó coi ngày hôm nay.
"Thống Tử, có phải ngươi đã sớm biết tâm tư của Phó Vân Cảnh đối với ta hay không?" Diệp Trăn Trăn rầu rĩ nói.
Qua sau một lúc lâu, tiếng máy móc trong đầu mới trả lời: "Đúng vậy, lúc hắn mười bốn tuổi, hắn đã nhân lúc ngươi ngủ mà trộm hôn ngươi, khi đó tại hạ liền biết nam chủ đối với ngươi không chỉ là tình thân đơn giản."
Nghe được lời này, Diệp Trăn Trăn không khỏi kinh hô ra tiếng: "Cái gì?! Mười bốn tuổi......!Thống Tử, vì sao ngươi không sớm nói cho ta chứ! Vì sao ngươi lại muốn gạt ta!"
Hệ thống: "Kỳ thật lúc ấy tại hạ cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng đến sự tiến triển của cốt truyện, cũng cảm thấy lấy tính cách của ngươi, nếu biết được chuyện này sẽ không biết nên cùng ở chung với nam chủ thế nào, như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của các ngươi, cho nên mới giấu ngươi, thật xin lỗi.
Nhưng mà, tại hạ cho rằng nam chủ thích ngươi cũng không phải chuyện gì xấu, ngươi hà tất phải buồn rầu như thế?"
Diệp Trăn Trăn thở dài: "Thống Tử, ngươi không hiểu.
Hắn gặp ta khi nghèo túng nhất, hơn nữa đã nhiều năm như vậy đều là ta làm bạn với hắn, đương nhiên hắn sẽ sinh ra cảm giác không muốn xa rời, nhưng đây chỉ là nhất thời mà thôi, chờ sau này hắn càng biết nhiều hơn về thế giới rộng lớn, gặp được cô nương hắn thật lòng yêu thích, hắn sẽ biết loại mê luyến hiện tại buồn cười cỡ nào.
Huống chi, ta còn lớn hơn hắn tận tám tuổi, qua mấy năm nữa, hắn vẫn phong nhã hào hoa như cũ, mà ta lại bắt đầu từ từ già đi.
Nếu về sau hắn đoạt lại được ngôi vị hoàng đế, quyền thế vây tay, thiên hạ mỹ nữ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sao hắn còn nhớ rõ rung động ngây thơ thời niên thiếu chứ?"
Trong lúc người và hệ thống đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó là giọng nói ôn nhuận của thiếu niên vang lên: "A Trăn tỷ tỷ, nàng ở bên trong sao?"
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, nhất thời không biết có nên mở cửa hay không, lại nghe người ngoài cửa bắt đầu nói: "Ta biết nàng ở bên trong.
Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nàng còn giận ta sao?"
Diệp Trăn Trăn nhìn bóng dáng cao lớn ánh qua khung cửa, hai mắt dần dần có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn bất động ở trên giường, ngược lại ôm đầu gối, vùi đầu vào bên trong thật sâu, thành một tư thế tự bảo hộ mình.
Qua một lát, Diệp Trăn Trăn không nói gì, cũng không mở cửa, nhưng Phó Vân Cảnh vẫn đứng ở ngoài không rời, còn hơi đề cao giọng nói: "A Trăn tỷ tỷ, giờ Thìn ngày mai, ta sẽ cùng đại đương gia dẫn dắt quân đội tấn công Tầm Châu, đó là nơi lớn thứ hai thuộc phạm vi thế lực của Thưởng tộc, vô cùng hung hiểm.
Ta không biết khi nào mới có thể trở về.
A Trăn tỷ tỷ, ta biết nàng vẫn còn giận ta, nhưng nàng có thể cho phép ta trước khi ra chiến trường có thể gặp mặt nàng một lần không?"
Phó Vân Cảnh ngoài cửa lải nhải nói chuyện, ngữ khí hèn mọn khẩn thiết, trong một khắc, hắn tựa hồ không còn là tam đương gia Phi Ưng Bang làm địch nhân nghe tiếng đã sợ vỡ mật trên chiến trường, mà là một thiếu niên bình thường, bởi vì chọc giận người trong lòng mà không biết phải làm sao.
Diệp Trăn Trăn chậm rãi ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, mím môi nhìn bóng người ngoài cửa, thần sắc có chút do dự.
Phó Vân Cảnh cũng lẳng lặng mà đợi như vậy, không nói gì.
Một lát sau, Diệp Trăn Trăn xốc chăn lên, bước nhanh ra cửa, nhưng tay mới vừa chạm tới tay cầm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó, nàng sửng sốt, tay đột nhiên rụt trở về.
Nàng yên lặng thở dài, ngay sau đó xoay người, lưng dán vào cửa phòng, sau đó hơi hơi ngẩng đầu, có chút mờ mịt mà nhìn con nhện lớn đang nhả tơ trên xà nhà.
Trong miệng nó phun ra sợi tơ màu trắng, động tác ưu nhã thuần thục, rất nhanh đã kết thành một mạng nhện kết cấu phức tạp.
"Chúc ngươi sớm ngày chiến thắng trở về.
Hiện tại ta còn chưa muốn gặp ngươi, ngươi đi đi." Cuối cùng nàng vẫn không mở cửa, chỉ nói một câu không đau không ngứa như vậy.
Vừa dứt lời, Diệp Trăn Trăn liền cảm giác được Phó Vân Cảnh tựa hồ càng đến gần cửa phòng hơn một chút, cho dù cách một cánh cửa, nhưng nàng vẫn cảm giác được cảm giác áp bách cường đại.
Người ngoài cửa trầm mặc, lúc mở miệng thì giọng điệu đã không còn hèn mọn bất lực như vừa rồi nữa: "Chuyện ở rừng thông lần trước, ta thực xin lỗi.
Khi đó ta bị đố kỵ đến mức mù mờ, cho nên mới làm ra chuyện như vậy với nàng, thực xin lỗi, A Trăn tỷ tỷ.
Nhưng ta không hối hận.
Bởi vì nếu không làm như vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không nhìn đến ta."
Hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ, giống như dã thú cường đại hung mãnh nhất, lộ ra du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu vô cùng bá đạo đối với con mồi, "Ta muốn nàng, nàng cũng chỉ có thể là của ta.
Cho dù nàng không thích ta, ta cũng tuyệt đối không đem nàng nhường cho nam nhân khác.
Hiện tại nàng không muốn thấy ta cũng không sao, về sau chúng ta còn có nhiều thời gian ở chung, nàng sẽ từ từ quen thuộc ta thôi."
Mạng nhện đã kết xong, con nhện lớn an tĩnh lùi về một góc góc, tư thế thanh thản, đôi mắt nho nhỏ nhìn chằm chằm mạng vừa mới kết, chờ đợi con mồi đến.
Đúng lúc này, một con ruồi nho nhỏ không hề phòng bị mà bay lại đây, tức khắc toàn bộ thân thể đều bị dính vào mạng nhện, không thể động đậy.
Con nhện thong thả ung dung mà bò đến bên người ruồi, sau đó dùng một ngụm đem tiểu sinh linh đáng thương kia ăn mất.
Diệp Trăn Trăn ngơ ngẩn mà nhìn một màn trên xà nhà, xem đến thất thần, ngay cả Phó Vân Cảnh ngoài cửa rời đi lúc nào cũng không biết.
Trong đầu bắt đầu không ngừng hiện lên từng đoạn ngắn quá khứ, trong các mảnh nhỏ hồi ức phức tạp, rất nhiều điểm đáng ngờ qua đi mà nàng không nghĩ tới đều từng chút một xâu chuỗi lại với nhau, trở thành một manh mối hoàn chỉnh —— thái độ đột nhiên chuyển biến không thể hiểu được của đám người theo đuổi nàng, vẻ mặt Cố Nhị Lang đưa đám hô to oan uổng......!Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng Phó Vân Cảnh ẩu đả Tiêu Nhân, gương mặt dữ tợn của đứa bé giống như Tu La bò lên từ địa ngục.
Rốt cuộc nàng ngu xuẩn cỡ nào, mới có thể xem ác lang hung tàn đáng sợ thành tiểu dê con dịu ngoan nghe lời chứ? Rốt cuộc là đã sai lầm ở đâu, mới làm Phó Vân Cảnh biến thành thiếu niên giỏi ngụy trang, tâm kế hiện giờ? Là phương pháp giáo dục của nàng xảy ra vấn đề sao? Hay nên nói rằng, tính cách của Phó Vân Cảnh ngay từ đầu đã vặn vẹo rồi?
Sáng sớm hôm sau.
Mấy vạn binh lính chỉnh tề trật tự mà đứng thẳng ở Trường Diễn Võ, chờ hiệu lệnh xuất phát của lĩnh quân.
Ánh mặt trời áng sớm nhàn nhạt vẩy xuống, giảm bớt hơi chút cái lạnh trên người.
Thân thích nữ quyến của đám lính cũng chờ ở chỗ này, lã chã chực khóc, liên tục dặn dò thân nhân sắp phải ra chiến trường.
Toàn bộ Trường Diễn Võ đều tràn ngập nỗi buồn ly biệt nồng đậm.
Trương Mạn đứng ở cách đó không xa, hồng mắt nói chuyện cùng Trương Bồi Phong, ánh mắt cũng không ngừng chiếu tới trên người Phó Vân Cảnh, bên trong lộ ra quyến luyến, cũng có nhiều thêm vài phần sợ hãi.
Nhưng Phó Vân Cảnh như không thấy, trước sau vẫn không nhìn nàng.
Giờ Thìn vừa đến, Trương Bồi Phong ra lệnh một tiếng, bọn lính nhanh chóng về đơn vị, các nữ quyến thân thích lau nước mắt thối lui qua một bên.
Ngay sau đó quân hào vang lên, bọn lính nện bước kiên định, lục tục bắt đầu đi ra khỏi Trường Diễn Võ.
Phó Vân Cảnh tiêu sái cưỡi ngựa, ánh mặt trời vẩy lên người, làm áo giáp của hắn như sáng lên rạng rỡ.
Người thiếu niên khí phách hăng hái, tuấn mỹ như thiên thần, tuy đang ở thời khắc khẩn trương như thế cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Trước khi đi, Phó Vân Cảnh nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía sau.
Nhưng mà thẳng đến khi hắn xuất phát, hắn cũng không chờ được cô nương chính mình âu yếm.
~(>_