Sau khi giải quyết những khúc mắc, mối quan hệ giữa Song và Nguyễn Hoàng Khải An trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
Song chủ động bắt chuyện Khải An, minh chứng bằng việc nó hỏi bài cậu ấy với một tần suất khủng khiếp, đáng nể khi cậu sẵn sàng dành thời gian cố gắng lý giải mọi chi tiết chưa rõ ràng trong bài giảng của giáo sư.
Thực sự, Song thấy hối hận vì không làm bạn với Khải An sớm hơn.
Suốt hai tháng cuối năm, Song và Khải An liên tục nghiêm túc trao đổi, chia sẻ tài liệu hàng ngày, vượt xa số lượng tin nhắn giữa nó và thằng Quyết.
Quyết không khỏi tò mò về sự thay đổi bất thình lình này.
Bình thường Song tránh Nguyễn Hoàng Khải An như tránh tà, tự dưng dạo gần đây có xu hướng bám víu cậu ấy nhiều đến mức mỗi lần gặp Song ở tòa Thống Nhất, Quyết lại chứng kiến bóng dáng hai đứa chúi đầu căng thẳng thảo luận một vấn đề mà Quyết phải đứng đợi đến rã rời chân.
Có chăng, Nguyễn Hoàng Khải An giống như Google được thiết lập cho riêng Song, bởi chỉ có cậu ấy mới đủ khả năng đọc "sóng não" của Song, hiểu rõ những thứ lắt léo nó muốn truyền đạt và phân tích một cách thông minh.
Song đặt ra mục tiêu chung cho cả hai đứa, nói đúng hơn là cho bản thân nó.
Mục tiêu trước mắt của Song chính là cùng Nguyễn Hoàng Khải An đứng trên bục tuyên dương của Sở Giáo dục nhận giải Nhất Học sinh giỏi Quốc gia.
Việc học tập có tiến triển tốt đẹp cũng là lúc Song để tâm hơn đến cuộc sống xung quanh.
Quán cơm của mợ Dinh đang gặp khó khăn.
Quán nằm ở số 5 đường Hạnh Phúc - dãy phố tập trung nhiều doanh nghiệp tư nhân và nhà nước.
Đó là điểm mạnh, song cũng là điểm yếu lớn nhất của quán cơm.
Dịch bệnh phức tạp khiến đa số các công ty chuyển sang làm việc từ xa, người dân hạn chế ra ngoài, dẫn đến việc ít ai đến quán cơm của mợ để ăn trưa.
Cả gia đình của Song đang tập trung vào việc tìm cách để ổn định doanh thu quán cơm.
Bản thân Song cũng tâm sự với thằng Quyết hay con Hà - những nhà hoạch định chính sách kinh tế tương lai xem có cao kiến nào nhưng đáp lại là những cái lắc đầu ngán ngẩm, bất lực trước bài toán thực tế này.
Hôm tiếp theo lên trường, ngoại trừ khoảng thời gian tập trung nghe giảng, những phút giây còn lại, Song nằm ủ rũ trên bàn sau một đêm dài thức trắng để cố gắng tìm kiếm ý tưởng giải cứu quán cơm.
Tai nó không nghe lọt chuyện gì, đến khi Lê Cẩm Vy lên tiếng hỏi mọi người:
"Trưa nay mọi người thích ăn gì?"
Song bất chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời:
"Tôi biết một quán cơm khá ngon."
"Cách đây bao xa?"
"Chỉ bốn cây thôi."
Động tác tay của Lê Cẩm Vy chậm lại.
Dường như cô ấy chưa hoàn toàn tin tưởng đề xuất của Song:
"Đảm bảo không?"
"Sạch sẽ mà thức ăn cũng đa dạng á."
Song háo hức trả lời toàn bộ câu hỏi Lê Cẩm Vy đặt ra.
Nghĩ đến việc mợ Dinh sẽ nhẹ lòng hơn là nó không kiềm được niềm vui trên gương mặt.
"Xin địa chỉ?"
"Số 5 đường Hạnh Phúc."
"Mọi người nhất trí không?"
Dứt lời, Lê Cẩm Vy quay sang xin ý kiến của các thành viên còn lại.
Cùng lúc, Nguyễn Hoàng Khải An chậm rãi lên tiếng:
"Đặt cố định đi."
Một lời này từ Nguyễn Hoàng Khải An khiến Song bất ngờ.
Không phải Song chưa từng suy nghĩ về ý tưởng đặt cơm chỗ mợ Dinh các ngày học từ sáng đến chiều, mà vì nó đã hiểu rõ sở thích ẩm thực đa dạng của mọi người trong đội tuyển.
Trong một tuần học nhiều nhất là năm ngày, mỗi người được lựa chọn một món ăn ưa thích của bản thân, mì, bún, cơm gà, hay bất kỳ món gì khác.
Song tự nhủ cùng lắm đến lượt nó thì đặt ở chỗ mợ để san sẻ bớt phần nào.
Đỗ Hoàng Phương lập tức bày tỏ sự ủng hộ tuyệt đối với Song và Khải An.
Trần Thái Phong hùa theo bạn thân Nguyễn Hoàng Khải An:
"Đang dịch bệnh thì đặt một chỗ cho an toàn."
Như vậy, việc ăn trưa của đội tuyển Kinh tế trường M sẽ do quán cơm của mợ Dinh đảm nhận.
Về tới nhà, mợ Dinh tỏ ra phấn khích và vui mừng, không kìm nén được hạnh phúc khi thông báo có mười đội tuyển của trường M đặt cơm trưa cố định đến trước Tết âm lịch.
Mợ thắc mắc liệu có phải Song đã gợi ý với họ không vì hiếm học sinh trường nó đến ăn quán mợ.
Song chưa nói với ai ngoài đội tuyển Kinh tế, kể ra cũng lạ.
Bất chợt, mợ bật ra cái tên Song không ngờ tới:
"Có khi thằng bé An rồi."
"An ra chỗ mợ ăn rồi ạ?"
Song không chắc chỉ một lần ăn tối hôm trước mà Khải An vẫn ghi nhớ địa chỉ quán cơm.
Mợ xác nhận:
"Chiều nào không học thì thằng bé chịu khó qua ăn trưa."
Có lẽ như thế thật, với tư cách con trai của Hội trưởng cha mẹ học sinh đội tuyển, khả năng cao Khải An đã đề xuất địa điểm này cho mẹ cậu.
Mợ Dinh tấm tắc khen Nguyễn Hoàng Khải An.
Mợ kể, thỉnh thoảng tan học buổi trưa, cậu ấy phụ mợ kê gọn bàn ghế.
Mợ đoán Khải An là con nhà lành, bố mẹ chăm chỉ làm ăn nên cậu ấy cũng chịu khó theo.
Vì thế, mợ rất quý Nguyễn Hoàng Khải An, còn ưng là đằng khác.
Mợ không ngần ngại hỏi Song thích Khải An không để mợ giới thiệu nó cho cậu ấy.
Song đần người ra một chút.
Nó còn lạ gì Nguyễn Hoàng Khải An, nhưng giới thiệu từ miệng mợ chắc hẳn là mai mối đi.
Song cười xòa.
Thế là Song tâm sự với mợ về một Nguyễn Hoàng Khải An hào nhoáng như cách người ta hay đề cập đến con trai của một vị tỷ phú.
Mợ thoạt ngạc nhiên, xong còn có chút cảm thán.
Hình như mợ Dinh nhận ra sự tự ti của Song trước một người con trai tỏa sáng như vậy:
"Song nhà mình đáng yêu ai chả thích!"
Mợ không quên trêu Song:
"Nói đi cũng phải nói lại.
Rước được Khải An về là sướng nhất đời con gái nhé con!"
Thực ra Song chỉ muốn nói với mợ, Nguyễn Hoàng Khải An là một sinh vật từ hành tinh xa lắc xa lơ mà loại người phàm như nó được kết bạn thôi cũng đủ phúc rồi.
Nó chưa yêu đương nên không hiểu hạnh phúc mà mợ nói đến như thế nào, nó là ai chứ, làm bạn với Khải An như hiện tại cũng rất phù hợp.
Song không tưởng tượng nổi, mợ bảo, nếu như Khải An là bạn trai nó, hàng ngày cậu ấy sẽ tìm đủ mọi cách để dâng sườn đến miệng nó, giảng mọi bài khó cho nó, kiên nhẫn lắng nghe và giải đáp mọi thắc mắc cho nó, luôn an ủi, bảo vệ nó những lúc sợ hãi.
Song thấy chẳng khác gì việc Song làm bạn với Khải An như hiện tại, trừ điều cuối ra, vì nó cảm thấy mình đủ mạnh mẽ để không dựa dẫm vào ai.
Đêm ấy, Song không tài nào hình dung được cảnh tượng hai đứa yêu nhau sẽ khác gì lúc hiện tại.
Vào một ngày học buổi sáng, Song không về nhà mà tạt qua quán mợ Dinh.
Nó tò mò liệu Khải An đến đây sau tan học có khớp với lời kể của mợ.
Từ xa, Song đã thấy chiếc xe máy quen thuộc chở nó hôm nào.
Trong nó dâng lên cảm giác hồi hộp.
Lạ thật đấy, Song mới gặp Khải An chưa đầy một tiếng trước ở trên lớp.
Nó lấp ló phía cửa ra vào, trộm nhìn bóng hình cao lớn đang thưởng thức món sườn xào chua ngọt.
Song đã nghĩ Khải An ghét ăn sườn, nó ngại vì hôm trước lỡ ăn hết cả một đĩa.
Một bàn tay to lớn vỗ vào vai Song từ đằng sau khiến nó giật bắn mình.
Động tĩnh bên ngoài lọt vào tai của vị khách quý.
Chỗ trốn của Song bị bại lộ.
Nó bắt đầu luống cuống.
Cậu Mạnh còn cố tình lớn tiếng:
"Không vào ăn đi mà ngó ngó cái gì? Định trộm gì quán tôi à?"
Song thốt khe khẽ ra hiệu nói nhỏ với cậu Mạnh.
Nó hờn dỗi nhìn người đàn ông đang trêu chọc mình, nhưng không quên giải thích rõ ràng để người bên trong nghe được:
"Con...!con thấy cửa nhà mình bị mở...!à ý con là cửa nhà mình đóng mở hơi rít..."
"Rít riếc gì, vào ăn đi! Bày đặt thật đấy!"
Cậu Mạnh đẩy Song vào trong.
Thế là nó đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của Nguyễn Hoàng Khải An.
Song chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, chỉ giả vờ điềm nhiên vẫy tay chào cậu ấy và bước đến quầy lấy món với vẻ bối rối.
Sau cùng, nó ngồi đối diện với Khải An:
"An không ăn cùng gia đình à?"
"Bố mẹ An ở thành phố A."
Song đã suýt quên rằng nó cũng chuyển trường giống như Khải An, và gia đình hai đứa đều sống và làm việc tại thành phố A.
Song hiếu kỳ hỏi tiếp:
"Từ khi về đây An ăn một mình suốt à?"
"Gần như là thế."
Khải An gật đầu.
Song không khỏi thở dài trong lòng.
Nó đã nghĩ bản thân xa bố mẹ là một điều vô cùng khó khăn, nhưng may thay, nó còn có ông bà và cậu mợ.
Trái lại, Khải An ngày ngày thui thủi một mình.
Song đồng cảm:
"Thế chiều nào không học An ăn cùng Song nhé?"
Khải An không nghĩ ngợi gật đầu ngay tức khắc.
Cậu thầm nghĩ, biết thế đến đây ăn từ đầu năm học..