“Bạn trai?” Sắc mặt Giang Yến dần trở lại bình tĩnh.
Hắn chậm rãi buông tay, lui người ra sau, kéo ra khoảng cách của hai người.
Từ Minh vẫn luôn cúi người, eo có hơi mỏi.
Vừa thấy động tác trốn cậu của Giang Yến, nhướng mày, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Yến, đùi dán đùi hắn, vai kề vai hắn, nghiêng đầu ghé sát vào hắn:
“Ừ, bạn trai.
”
Cậu biết quá rõ điểm mẫn cảm của Giang Yến, lúc nói chuyện cố ý thổi khí vào lỗ tai hắn, không ngoài ý muốn thấy vành tai hắn động một cái, giống như con thỏ bị giật mình, đáng thương lại đáng yêu.
Ánh mắt cậu rơi xuống bờ môi được hôn đến nhiễm một chút huyết sắc của hắn, không tái nhợt giống như vừa rồi, mắt tối sầm, lại có chút ngo ngoe rục rịch.
Cả người Giang Yến cứng đờ, bỗng nhiên nắm chặt tay người bên cạnh:
“Vậy bạn*… người kia thì thế nào.
”
(*nguyên văn là từ 女 nữ; kiểu ảnh định nói từ bạn gái; mà tiếng việt mình để mỗi từ nữ nó kỳ kỳ.
)
/
Từ Minh nhạy bén bắt giữ được từ mấu chốt Giang Yến nói lỡ miệng, nhíu mày hỏi: “Bạn! bạn gái? phụ nữ?”
Giang Yến quay đầu không nhìn cậu, Từ Minh đưa tay bóp cằm hắn, vặn mặt hắn qua, nhìn thẳng vào mắt của hắn”
“Em có người khác lúc nào? Anh nghe ai nói?”
Giang Yến lẳng lặng nhìn cậu, giống như đang phân tích độ đáng tin của những lời này.
“Hả? Anh nói rõ ra.
”
Ngón tay bóp cằm hắn của Từ Minh bắt đầu vuốt ve bờ môi hắn, động tác kiều diễm lại ái muội, trong mắt lại không chứa một chút tình dục, chỉ nhìn thẳng vào Giang Yến, rất có tư thế hắn không nói rõ liền không để yên cho hắn.
Giang Yến đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt có chút mờ mịt, lẩm bẩm: “Không có sao? Em không có… người khác?”
“Ai nói với anh? Vì sao sẽ cảm thấy em có người khác?” Từ Minh ít nhiều đã thăm dò kế sách đối phó cẩu nam nhân, dường như cứng rắn là biện pháp vô dụng nhất.
Thái độ của cậu mềm xuống, thuận thế nắm lấy tay Giang Yến, ngón cái gãi gãi lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Nói cho em biết, được không? A Yến, em là loại người bắt cá hai tay sao?”
/
Giang Yến cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người, trầm mặc một chốc: “Vì sao?”
“Vì sao gì nha?” Từ Minh tiếp tục sử dụng kế sách dỗ dành, giọng điệu mềm nhẹ đến giống như đang dỗ cậu bạn nhỏ.
Giang Yến rút tay ra, nắn vuốt ngón tay trong vô thức:
“Vì sao muốn hợp lại với anh? Bởi vì phần chứng nhận chuyển nhượng tài sản kia, cảm động?”
Kế hoạch dỗ dành —— thất bại.
Từ Minh hít sâu vào mấy hơi.
Cậu thật sự muốn mở cái đầu của cẩu nam nhân mềm không được cứng cũng không xong này ra, nhìn xem bên trong đựng cái quỷ gì.
“Anh….
”
“Mới đây không lâu em vừa mới mới nói sau này không cần gặp lại,” Giang Yến nâng mắt, dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn cậu.
“Là nghe thư ký Đỗ nói gì sao, cảm thấy anh có bệnh, đáng thương anh, đồng tình anh.
Sợ anh lại tự mình hại mình giống như hôm nay?”
Sắc mặt Từ Minh thay đổi.
/
Quả thật, cậu thật sự cảm thấy hiện tại cẩu nam nhân có bệnh tâm lý, nếu không cũng sẽ không vô cớ làm ra loại chuyện cắt cổ tay này.
Mà hắn sẽ nói thẳng ra mấy lời này, bản chất cũng đã thật sự không bình thường.
Từ Minh cắn răng.
Cậu đưa ra hợp lại, ngoại trừ bởi vì trạng thái của cẩu nam nhân không đúng, không yên lòng, nguyên nhân lớn khác còn không phải là bởi vì…
Thời gian trầm mặc của cậu có chút dài, trong mắt Giang Yến dần hiện ra vài phần thất vọng cùng tự giễu.
“Em đi đi.
” Hắn rũ mắt dời tầm mắt qua một bên, lại bị người trầm mạc bóp cằm cố định đầu.
“Đi cái gì mà đi?”
Khóe miệng Từ Minh nhếch lên, tay dời lên trên, sờ sờ lông mày nhíu chặt của hắn: “Em chính là bác sĩ.
Bình thường ở bệnh viện, nhìn thấy người đòi sống đòi chết còn ít sao? Em có đáng thương đồng tình mỗi người đến mức phải ở bên họ cả đời sao?”
Con ngươi Giang Yến chấn động.
“A Yến, em mặc kệ anh gặp phải chuyện gì, đối với em,” Từ Minh cúi người ghé sát vào hắn, hạ một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên môi hắn:
“Anh không phải người bệnh, anh chỉ là người em yêu.
”
“……”
Thư ký Đỗ ghé vào cửa ở phòng cho khách vểnh lỗ tai nghe lén thầm vỗ tay, tâm phục khẩu phục ——
Ai nói bác sĩ Từ là chuẩn thẳng nam, tính tình táo bạo lại khó hiểu phong tình??
Này rõ ràng là quá am hiểu đùa giỡn a!.