Khổng Quân Thụy tiếp tục lật tờ báo xem tình hình kinh tế chính trị Thanh Thành.
Sau khi Thẩm Mộng Đình chuyển đến Khổng gia dưới sự bảo vệ của anh, Thẩm gia trở nên tụt dốc không phanh.
Nghe nói hiện tại Thẩm gia như ngọn đèn trước gió, hai nhà Thẩm Cố phải liên minh mới có thể đứng vững trên thương trường.
Khổng Quân Thụy mỉm cười.
Không khí trong phòng giảm xuống vài bậc.
Một số nhân viên đang lau dọn trong phòng tự nhiên thấy lạnh lẽo, vội vàng làm cho xong rồi ra ngoài.
Đụng đến Thẩm Mộng Đình bọn họ nghĩ có thể toàn mạng mà thoát khỏi tay anh ta sao?
Thẩm Mộng Đình là tia sáng, hy vọng của anh.
Anh muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi, nếu có thể anh muốn chặt đứt đôi cánh của cô, khiến cô không thể bay được nữa.
Tuy vậy anh cũng biết cô là Phượng Hoàng, không thể giam giữ Phượng Hoàng yêu thích sự tự do, nên anh để cô bay lượn trên bầu trời, anh sẽ là người đằng sau bảo vệ cho cô.
"Khổng thiếu, anh thấy tôi thế nào?"
Nghe thấy tiếng của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Tờ báo trên tay đột nhiên rơi xuống đất.
Chiếc váy màu xanh nước biển người bán hàng chọn cho cô quả thật rất đẹp.
Chiếc váy bó ôm sát cơ thể của cô, tôn dáng người của Thẩm Mộng Đình.
Những hạt kim cương đính trên váy long lanh giống như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Thẩm Mộng Đình ngượng ngùng nhìn Khổng Quân Thụy.
Thấy anh không phản ứng gì, cô càng ngượng ngùng hơn.
"Trông nó không hợp với tôi sao ạ?"
"Không, không phải thế."
Anh vội nói.
"Trông cô rất đẹp."
Khổng Quân Thụy đứng dậy.
Nhân viên trong cửa hàng vội vàng bước lên trước, đưa cho anh chiếc hộp anh đã chuẩn bị.
Khổng Quân Thụy mở chiếc hộp ra, cô nhìn thấy bên trong là chiếc dây chuyền đá quý cỡ lớn màu xanh nước biển, phối với bộ váy xinh đẹp của cô.
Anh cầm sợi dây chuyền lên, đeo vào cổ cho cô.
Thẩm Mộng Đình cứng đơ.
Hơi thở nam tính của anh rất gần cô, khiến cô hô hấp trở nên rối loạn.
Sau khi đeo chiếc dây chuyền lên cho cô, anh ngắm nghía một hồi tự đánh giá.
"Đẹp lắm, lấy cho tôi cả hai cái này."
Anh nói với người bán hàng.
Nghe thấy vậy, Thẩm Mộng Đình vội ngăn cản.
"Hôm nay chúng ta mua rất nhiều rồi, anh không cần phải mua thêm gì nữa đâu."
"Sao lại không?"
Anh nói với vẻ mặt khó hiểu, càng làm cô khó giải thích.
Cô bối rối nói.
"Chúng ta chỉ cần vài bộ quần áo thôi, mua cho tôi nhiều như vậy làm gì chứ.
Tôi không mặc hết được."
Và tôi cũng không biết phải trả lại cho anh như thế nào nữa.
Thẩm Mộng Đình định nói ra, nhưng cô đã kịp thời dừng lại.
Cô không muốn phải mắc nợ anh quá nhiều.
Khổng Quân Thụy rất tốt với cô, nhưng tốt chỉ đến thế mà thôi.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ không hơn gì ngoài lợi dụng.
Anh biết cô đang suy nghĩ điều gì, phì cười, đặt chiếc dây chuyền lại vào trong hộp.
"Cô không phải lo về điều đó, cô tiêu cả tiếng vẫn chưa bằng với số tiền tôi kiếm được trong một phút, thế nên cô cứ thoải mái tiêu xài đi."
Không, anh không hiểu.
Thẩm Mộng Đình mặt đơ ra.
Phong cách của người có tiền đúng là khác biệt.
Cô thở dài, nhưng cũng nhờ anh, mọi sự buồn phiền của cô đều tan biến.
"Vậy chỗ này là đủ cho tiệc tư nhân à, Khổng thiếu? Anh có cần gì không? Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đóng vai vị hôn thê tốt làm cho anh nở mày nở mặt."
Cô tự tin vỗ ngực.
Như thể nhớ ra điều gì, cô nói với anh.
"Khổng thiếu, chúng ta ở trong trung tâm thương mại rồi, hay là để tôi giúp anh chọn một bộ đồ cho buổi tiệc đi."
Thẩm Mộng Đình nói với vẻ mặt mong chờ.
Lần đầu tiên Thẩm Mộng Đình nhìn thấy vẻ mặt này của Khổng Quân Thụy.
Anh không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cũng trở nên ngượng nghịu theo.
Khoan đã, cô chỉ muốn chọn quần áo cho anh ấy, sao anh lại làm như thể việc này to tát quá vậy?
"Cô, chọn quần áo, cho tôi?"
Mất mấy phút sau đó, Khổng Quân Thụy mới lên tiếng.
Thẩm Mộng Đình tự nhiên bật cười.
"Trời ạ, hóa ra tổng tài bá đạo cũng có mặt này cơ à, đến giờ tôi mới biết đấy."
Anh trở nên lúng túng nói.
"Cô cười cái gì vậy?"
"Không có gì, Khổng thiếu, tôi chọn quần áo cho anh nhé, vừa nãy tôi ngắm được rất nhiều mẫu quần áo đẹp đấy."
Không đợi anh lên tiếng, cô đã khoác tay anh, khoảng cách giữa hai người như thêm kéo gần lại.
Cô dẫn anh đến một số cửa hàng quần áo nam giới rất được yêu thích, vừa với túi tiền của cô.
Thẩm Mộng Đình đi trước, anh theo sau.
Cô xem những mẫu quần áo nam đang thịnh hành trong cửa hàng.
Sau đó, cô chọn cho anh vài bộ quần áo, ngắm lên cơ thể anh, tự mình đánh giá.
"Khổng thiếu anh quả thật là người đẹp mặc gì cũng đẹp, tôi không biết phải chọn cho anh như thế nào."
Cô bất lực lắc đầu.
Quả thật, anh là mẫu người chồng lý tưởng con gái Thanh Thành này muốn lấy, là người đàn ông quyền lực, tiền tài vô tận.
Nếu không phải Thẩm Mộng Đình biết được anh ta là người như thế nào thì có lẽ cô cũng mê người đàn ông này rồi ấy chứ.
Nghe như vậy anh vội nói.
"Cô chọn bộ nào cho tôi cũng đẹp hết."
Khổng Quân Thụy như một người máy cứng đờ đi theo cô từng bước.
Thẩm Mộng Đình lựa tới lựa lui, cuối cùng cũng chọn ra một vài bộ cho anh.
Sau đó, bọn họ đi tính tiền, anh định lấy thẻ ra trả thì cô đã ngăn lại.
"Lần này để tôi, không có nhiều nhưng tôi muốn tặng cho anh làm quà.
Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi."
Thẩm Mộng Đình cười rất tươi.
Trong lòng anh như có hoa nở.
Ngày hôm đó khoảng cách giữa hai người như đã kéo gần lại.