Cách Thức Tiếp Cận Của Tổng Tài Hai Mặt


Thẩm Mộng Đình giả vờ đáng thương, thanh minh với Thẩm Phong.
"Cha, váy cưới con bị ai đó xé nên con sang phòng khác tìm đồ sửa, vậy là lỗi của con ạ? Hơn nữa đang trong đám cưới mà Hi Nhiễm cùng mấy người đàn ông lại đến đây, con nghĩ chuyện đó mới nên tìm hiểu hơn đấy ạ."
Vừa nói, cô vừa hướng sự nghi ngờ của mọi người lên Hi Nhiễm.

Ánh mắt sắc lạnh của cô khiến Hi Nhiễm càng tức giận muốn xông vào cô.
"Chị đổ lỗi cho tôi đúng không? Cái loại ti tiện như chị xứng đáng chắc.

Cha hãy trích xuất camera đi, con vô tội mà."
"Câm miệng!"
Thẩm Phong bị màn cãi nhau loạn cào cào này làm cho đau đầu, thét lên một tiếng.

Mộng Đình tiếp tục giả vờ đáng thương, nhận hết mọi tội lỗi về mình.
"Cha, chi bằng cứ trách phạt con đi, tại con không quan tâm em ấy nên mới xảy ra chuyện này."
"Bảo phòng an ninh mang camera đến đây."
Thẩm Phong day trán, xua tay ra hiệu cho người làm đứng ở đằng đó.
Khi người làm mang máy tính quay trở lại, Mộng Đình hơi lo lắng, vừa nãy vì vội nên cô chưa kịp xóa bằng chứng cô dọn dẹp đám người của Thẩm Hi Nhiễm.
Nhưng lúc ông ta mở máy tính lên bật camera lại hiện ra đoạn hội thoại giữa Thẩm Hi Nhiễm và hai người đàn ông đó.
Càng nghe, Thẩm Phong càng đen mặt.

Thẩm Hi Nhiễm như rơi vào đường cùng, bám lấy cánh tay cha cầu xin.
"Cha, không phải lỗi của con, thật sự không phải lỗi của con, mẹ, mẹ nói với cha đi, không phải lỗi của con mà."
"Ngu ngốc!"
Thẩm Phong quát lớn.


Hi Nhiễm sợ đến co rúm người lại.
"Mau đưa Nhị tiểu thư về nhà, không cho ra ngoài nửa bước."
Ông ta ra lệnh cho người làm.

Hi Nhiễm sau đó bị lôi đi.

Thẩm Mộng Đình thắc mắc đoạn cô dọn dẹp đã biến đi đâu rồi?
Ở một bên khác, Quân Thụy lúc này đang đứng ở góc khuất nhìn Mộng Đình.

Anh mỉm cười hài lòng.

Người trợ lý đã làm xong việc, trở lại tìm Quân Thụy.
"Khổng thiếu, tôi đã làm xong việc ngài dặn dò, ngài còn gì cần căn dặn không ạ?"
"Đủ rồi, đi về thôi."
Anh ta nói.
Ở thành phố Thượng Hải này, Khổng gia là danh gia vọng tộc bậc nhất.

Giống như một ông hoàng không ngai, Khổng gia nắm quyền lực ở tất cả các lĩnh vực, chi phối toàn bộ nền kinh tế.

Sự xuất hiện của anh ta giống như một bước lên trời, mối quan hệ trong giới kinh doanh cũng sẽ lên như diều gặp gió.
Vậy nên khi anh ta xuất hiện ở cửa ra vào khách sạn, phóng viên đang túc trực như bùng nổ.

Ánh đèn nháy lia lịa, có vài người cố sống cố chết chen vào muốn phỏng vấn anh.

Quân Thụy không để ý đến những người đó, trực tiếp đi vào khán phòng, chọn một vị trí khuất người để ngồi, chờ đợi đám cưới bắt đầu.
Thế nhưng đèn điện đột nhiên tắt phụt.

Tiếp theo màn hài kịch kia.
Dường như dự đoán được chuyện gì đã xảy ra, Khổng Quân Thụy nói thì thầm vài câu với trợ lý.

Sau đó chỉ thấy cậu ta chạy đi.
Thẩm Mộng Đình có thể tùy thích náo loạn, đã có anh ở đằng sau trợ giúp cho cô.
Đám cưới xảy ra chuyện hỗn loạn, Thẩm gia đứng ra xin lỗi khách dự, đồng thời thông báo sẽ tra tới cùng chuyện này.

Việc hôm nay đã giáng một đòn đau lên thể diện nhà họ Thẩm, Thẩm Hi Nhiễm cũng sẽ phải yên lặng một thời gian.

Tuy vậy, cô còn chuyện khác phải làm.

Nhưng bây giờ nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì, Thẩm Mộng Đình thay bộ váy cưới vướng víu bằng bộ khác thoải mái hơn, sau đó rời đi từ cổng sau.
"Thẩm tiểu thư dường như đang rất vui vẻ nhỉ?"
Giọng Quân Thụy vang lên.
"Anh là ai?"
Cô giật mình quay phắt người lại nhìn.
Trước mặt Mộng Đình là một người đàn ông.


Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô phải khẳng định một điều, Cố Minh Viễn so với anh ta đúng không là gì cả.

Vẻ đẹp của anh ta khiến người khác phải giật mình, hơn thế nữa, sự sắc bén bên trong ánh mắt lạnh lùng kia mang theo nguy hiểm không khỏi khiến người ta phải run sợ.

Cứ như thể Mộng Đình đang đối mặt với một vị thần cao cao tại thượng.
Bất giác lùi lại một bước, Mộng Đình lên tiếng hỏi.
"Tại sao anh lại biết tôi?"
"Thẩm tiểu thư xinh đẹp từ đằng xa đã nhận ra, tại sao tôi có thể không biết chứ?"
Mộng Đình vô thức nuốt nước bọt, phàm là người tiếp cận trước đều không có mục đích tốt, cô phải giữ khoảng cách với anh ta.

Dường như biết được cô đang đề phòng mình, anh nói.
"Thẩm tiểu thư đừng lo lắng, tôi không có ý xấu."
"Người xấu đều nói như vậy."
Anh ta bật cười.

Anh cười cái gì chứ? Sắc mặt không thay đổi của anh ta thật khó đoán.

Người đáng sợ nhất chính là không thể biết được người ta đang âm mưu cái gì.
"Thẩm tiểu thư quả nhiên lanh lợi được nhiều người yêu thích, lúc đánh người khác cũng rất mạnh tay."
Anh ta thay đổi chủ đề.
"Đúng thế, đúng thế.

Khoan đã sao cơ?"
Sao anh ta lại biết cô đánh người?
"Là anh giúp tôi xóa những video đó? Anh muốn gì?"
Nhìn biểu cảm không thay đổi của anh ta, cô càng chắc chắn hơn.
"Giúp cũng cần phải có lý do sao?"
Anh trả lời.
"Không công không nhận lộc, hơn nữa chúng ta không hề quen biết, nhất định là có mục đích xấu."
Cô khẳng định chắc nịch.


Anh ngoắc tay chỉ chiếc xe đậu sau lưng mình.
"Thẩm tiểu thư trải qua nhiều chuyện như vậy chắc hẳn vẫn chưa ăn gì, không biết tôi có thể đổi một bữa tối của cô lấy lời cảm ơn không?"
Mộng Đình nhìn anh ta khó hiểu.

Anh lặp lại một lần nữa.
"Mời cô Thẩm đi ăn tối thôi cũng khó vậy sao?"
Hừ một tiếng, Mộng Đình thu lại sự cảnh giác của mình.

Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao, có gì mà không được chứ.

Cô đi trước anh ta ngồi vào trong xe.
"Vừa nãy vội quá nên chưa kịp hỏi tên anh, tên tôi anh thừa biết rồi, tên anh là gì?"
Khi ngồi trên xe rồi, chợt nhận ra cô vẫn chưa hỏi tên anh.

Người có thể can thiệp vào nội bộ khách sạn không phải người có tiền cũng là người có quyền lực, có lẽ anh ta là một ông lớn bất động sản nào đó.
"Tôi là Khổng Quân Thụy."
Ra là anh ta họ Khổng à.

Mộng Đình gật đầu.

Sau đó, cô bị cái tên làm cho giật mình, nhìn anh ta.
"Anh vừa nói anh là Khổng Quân Thụy? Là Khổng Quân Thụy đó?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận