Khi Nhan Thời Oanh trở về, tiệc tối đã gần kết thúc.
Đa số khách khứa đã dần rời đi, nhưng nhóm người Nhan Tư Minh vẫn đang ngồi đợi cô.
Nhan Thời Oanh đang muốn tiến lên chào hỏi, lúc này lưng cô bị ai đó đụng phải, đồng thời một câu nói nhẹ nhàng truyền đến, không biết là giọng của ai, "Cẩn thận nha"
Cô đang mang giày cao gót, sàn nhà lại trơn trượt khiến cô nhất thời loạng choạng, suýt chút nữa té lộn nhào.
Không biết là ai duỗi tay kéo cô lại, giúp cô không bị ngã.
Cô còn tưởng rằng người bên cạnh là Việt Tu Ninh, theo bản năng muốn ngẩng đầu nói cảm ơn, lại phát hiện Việt Tu Ninh không biết đã đi đâu, người bên cạnh lại đổi thành Cảnh Văn An.
Phát hiện cô hơi ngẩn người, Cảnh Văn An khẽ cười, "Về giải thưởng cho câu lạc bộ xuất sắc nhất, là do em đăng ký nhỉ?"
Nhan Thời Oanh lấy lại thăng bằng, vừa nói cảm ơn vừa nhìn y gật đầu.
"Hôm nay anh là người đầu tiên nhận được tin, câu lạc bộ của chúng ta có thể là không có hy vọng"
Đó là đương nhiên.
Câu lạc bộ kịch nghệ thứ nhất không định giành hạng mục này, thứ hai cũng không giống Thương Tự Hoài sốt sắng tham gia các hoạt động.
Không cần nói, Nhan Thời Oanh cũng có thể đoán được câu lạc bộ được bình chọn, nhất định là câu lạc bộ máy móc.
Nhưng Cảnh Văn An lại có thể biết trước dù chưa có kết quả, điều này khiến Nhan Thời Oanh có chút kinh ngạc.
Theo cô biết, việc bảo mật của Augustine rất nghiêm ngặt.
Đang suy nghĩ, lại nghe được Cảnh Văn An nói, "Chẳng qua sắp tới đây sẽ có một suất tập huấn, nếu em nguyện ý, anh hy vọng sẽ do em phụ trách.
Anh sẽ thêm em vào group chat của Thánh Bạc, nếu có tin tức hay thay đổi gì đó, anh sẽ thông qua đó báo cho em"
Nhan Thời Oanh trong lòng chấn động, tập huấn? Đây chẳng phải cơ hội tốt cô chờ đợi đã lâu sao?
Đây là cơ hội mà mỗi câu lạc bộ đều có thể tranh thủ ra ngoài tập huấn, chỉ cần thông qua xét duyệt là có thể được học viện đài thọ mọi chi phí, từ phí đi lại, ăn uống, ngủ nghỉ, do những chuyên gia được trường học mời đến phụ trách, tập huấn khép kín trong vòng một tuần.
Mỗi lần chỉ có một suất, đối với Nhan Thời Oanh mà nói, đây quả thật là cơ hội tốt trời cho.
Nếu nói câu lạc bộ xuất sắc nhất chỉ là cô thuận tiện xem như dò xét tin tức, vậy suất tập huấn chính là cơ hội cô không thể không giành lấy.
Nhan Thời Oanh lấy di động ra, phát hiện mình đã được thêm vào một group chat tên "Một đám làm việc vặt", vừa nhấn vào liền có hơn 100 tin nhắn nhảy ra.
Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh và Quý Lạc Thanh đều có bên trong, đề tài trong group đã sớm từ đổi từ chuyện chào mừng cô gia nhập đến hỏi thăm sức khỏe của Tưởng Nhược Đồng.
[ Thích ăn cá: @J- đồng đồng đồng, bệnh cảm của cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa? Mấy ngày tới còn phải tổng dợt nữa, cậu gắng nổi không? ]
Nhan Thời Oanh nghĩ một chút liền phụ hoạ người nọ, gửi một emoji mặt cười.
Cô vừa xuất hiện, lập tức tạc xuất quần thật nhiều người tới đùa giỡn nàng, các tin nhắn ting ting ting không ngừng hiện lên, trôi mất tin nhắn của id thích ăn cá.
Không bao lâu sau, Tưởng Nhược Đồng cũng lên tiếng.
[ J- đồng: Tôi thấy không sao cả, hiện tại còn đang ngắm hoa trên sân thượng đây.
]
Kế tiếp nàng gửi kèm một bức ảnh chỉ lộ ra nửa bên vai, sau lưng là vườn thược dược hết sức kiều diễm trên sân thượng, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ màu xanh ngọc cực kì bắt mắt.
Nhan Thời Oanh trái tim hơi nảy lên, không chút cảm xúc nhắn một câu "vòng cổ đẹp quá", sau đó liền tắt di động.
Cảnh Văn An đã rời đi, Nhan Thời Oanh tìm được vị trí của Nhan Tư Minh, mới vừa bước đến gần đã bị Nhan Tư Minh ôm lấy cánh tay không ngừng tâng bốc.
Không nhìn thấy Nhan mẫu, Nhan Thời Oanh tò mò hỏi một câu mới biết được Nhan mẫu vì công ty đột xuất có chuyện nên đã về trước, không kịp gặp mặt cô.
Nhan phụ nhắc cô về việc sắp tới đây sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ở Bích Ba viên, vì là chuyện liên quan đến Tần Thư Dao nên Nhan Thời Oanh chủ động muốn được phụ trách phần khách tham dự.
Bích Ba viên là hội sở cao cấp, áp dụng chế độ hội viên, Nhan Thời Oanh thật sự muốn biết, nếu cô tách Tần Thư Dao ra lại khống chế việc ra vào Bích Ba viên ngày hôm đó, Tần Thư Dao sẽ dùng cách gì tham gia tiệc sinh nhật của cô.
Nhan gia đã ở mấy tháng trước giúp cô chuẩn bị tiệc sinh nhật, lễ phục cô sẽ mặc trong bữa tiệc cũng đã được Nhan mẫu mời người giúp cô thiết kế riêng, hiện nó đã được đưa đến tận nhà, chỉ đợi cô mặc thử xem thế nào.
Gần trước khi đi, Nhan phụ mới ngượng ngập quay người nói với Nhan Thời Oanh một câu, "Hôm nay...!Con biểu diễn không tệ"
Nhan Thời Oanh có chút buồn cười, thì ra ông ấy đợi mình đến chỉ để nói những lời này sao?
Nhan Tư Minh ở bên cạnh nhỏ giọng mách lẻo, "Chị, ba nói như vậy thôi chứ hôm nay ai đến đây, ba đều khen chị đến tận trời luôn ấy..."
Nhan Thời Oanh không kiềm được nhìn ông cười.
Lúc trở về, Nhan Thời Oanh ngồi xe của Nhan gia, trước khi đi cô như cũ vẫn không nhìn thấy Thương Tự Hoài.
Trên diễn đàn hiện tại vẫn có người đang thảo luận chuyện ban nãy, hiệu trưởng khẳng định sẽ không dễ dàng tha cho Thương Tự Hoài.
Nghĩ đến việc gã hiện tại không chừng còn đang bị điều tra, Nhan Thời Oanh cực kì vui sướng khi người gặp họa.
Về đến nhà, Nhan Thời Oanh quả nhiên nhận được lễ phục từ phòng thiết kế nào đó gửi đến.
Đó là một bộ váy lụa màu xám cực kì xinh đẹp, trước ngực có thêu những hoa văn, dưới ánh đèn sáng đến lấp lánh, phần chân váy dạng đuôi cá vàng sinh động như có thể chuyển động.
Nghe nói đây là kiểu Nhan mẫu tự mình chọn lựa, đối với đứa con gái này, bà quả nhiên cực kì quan tâm, chỉ tiếc sau khi Tần Thư Dao xuất hiện bà mới biết được, Nhan Thời Oanh cũng không phải con gái ruột của mình.
Trên đường về, lúc ngồi trên xe Nhan gia, Nhan phụ cũng thử hỏi thăm cô khi nào sẽ dọn về nhà, chẳng qua ông cho rằng cô còn để ý chuyện của Nhan Tư Minh nên chỉ qua loa hỏi một câu liền dừng.
Nhan Thời Oanh thử mặc váy, cô cực kì vừa lòng với hiệu quả của nó, không những vừa vặn còn cực kì phù hợp với khí chất của cô.
Nếu Nhan mẫu có thể nhìn thấy, nhất định sẽ cực kì vui sướng.
Vừa mới thay váy ra, di động đột nhiên vang lên.
Nhan Thời Oanh cầm lấy nhìn, là tin nhắn gửi đến group chat "Một đám làm việc vặt".
[ Quý Lạc Thanh: Nhan Thời Oanh, em đang ở đâu? ]
Nhan Thời Oanh có chút sửng sốt, hiện tại mới nhớ ra mình thế nhưng chưa từng cho Quý Lạc Thanh số điện thoại.
Nhan Thời Oanh trả lời anh một câu, sau đó thuận tiện kết bạn với anh.
Yêu cầu kết bạn và đồng ý kết bạn cơ hồ đồng thời hiện lên.
Nhan Thời Oanh khẽ cười hỏi anh, "Sao vậy ạ?"
[ Quý Lạc Thanh: Anh muốn hỏi em một chuyện, em có nhận được thuốc anh gửi em không? ]
Nhan Thời Oanh lập tức nhíu mày, thuốc gì? Không phải Âu Dương Tấn Không lại giở trò quỷ đó chứ?
Cô vừa đánh được vài chữ, bỗng nhiên nghe thấy từ phía cửa truyền đến âm thanh nhập mật mã, cô không khỏi sửng sốt.
Mật mã nhà cô, ngoại trừ Nhan mẫu thì chỉ có mình cô biết, nhưng Nhan mẫu lúc này sẽ đến đây sao...
Đang nghĩ ngợi, phía cửa truyền đến thông báo nhập sai mật mã.
Người đứng ngoài cửa yên lặng vài giây, sau đó lại bắt đầu tích tích nhập lại, chỉ chốc lát sau, mật mã thông qua, cửa cũng bị mở ra.
Thương Tự Hoài nhìn thấy cô liền nở một nụ cười, "Ai chà, đổi mật mã?"
Sắc mặt Nhan Thời Oanh lập tức trầm xuống.
Thương Tự Hoài như vào chỗ không người, tự tiện ngồi xuống sô pha, "Đừng khẩn trương như vậy, nào, đến đây ngồi"
Gã vỗ vỗ sô pha, khẽ đánh giá chiếc váy lụa treo trên ma nơ canh, "Chiếc váy này rất xinh đẹp nha, sao nào, định tham gia bữa tiệc nào hả?"
Nhan Thời Oanh cất di động, lạnh lùng nhìn gã, "Anh đến đây làm gì?"
Thương Tự Hoài nụ cười không hề thay đổi, "Đương nhiên là đến đổi điều kiện đánh cuộc với cô"
Gã vứt một xấp giấy tờ đã được đóng dấu, Nhan Thời Oanh cầm lên nhìn, đó chính là hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền.
"Chỉ cần cô ký tên, 2% cổ quyền này chính là của cô"
Nhan Thời Oanh hơi giật mình, chẳng lẽ ban nãy gã đột nhiên biến mất là vì đi làm những thứ này?
Đang suy nghĩ, cô lại nghe thấy Thương Tự Hoài nói, "Món nợ trước đây chúng ta có thể xóa bỏ hết, nhưng món nợ mới cô định giải quyết thế nào đây?"
Trái tim Nhan Thời Oanh nhảy dựng, thì ra gã muốn tìm cô tính sổ.
Nhan Thời Oanh nhận lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, nhàn nhạt nhìn gã, "Về phần hợp đồng, tôi sẽ tìm luật sư xác nhận lại là thật hay giả, còn về món nợ mới mà anh nói, tôi không..."
Không đợi cô nói xong, cô đột nhiên bị Thương Tự Hoài đè trên sô pha.
Thương Tự Hoài mặt đầy lệ khí bóp chặt cằm cô, tà khí cong môi, "Cô cho rằng mấy chiêu trò mình làm với hiệu trưởng tôi không biết sao? Tôi cảnh cáo cô, đừng hòng chơi trò mèo với tôi, nếu tôi thật sự muốn đối phó cô, thủ đoạn có vô số"
Thương Tự Hoài nhìn chằm chằm vào cô, loại ánh mắt như động vật máu lạnh không có độ ấm kia thật khiến người khác không rét mà run.
Gã đứng lên, trước khi đi còn hung hăng đạp một chân lên váy cô, mà nơ canh bị đụng ngã, đâm trúng những bình pha lê khiến chúng rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Nhan Thời Oanh nhìn theo bóng Thương Tự Hoài rời đi, xoa chiếc cằm đang đau âm ỉ, đáy mắt lóe qua sắc lạnh.
Vô số mảnh vỡ nhỏ từ chiếc bình pha lê quẹt qua chất vải mỏng manh, khiến nó rách bươm.
Nhan Thời Oanh cầm chiếc váy bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt, sâu trong nội tâm lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn nghiền nát đối phương dưới chân.
Được lắm, tên điên này cũng tới công chuyện với cô rồi.
Không phải gã muốn giành được giải câu lạc bộ xuất sắc nhất sao? Vậy cô thật muốn nhìn xem ngày mai gã lấy bằng cách nào.
Nhan Thời Oanh soạn một phần văn kiện trên máy tính, mở mail, sau đó gửi bản sao cho vài người.
Làm xong, cô mới mở di động, Quý Lạc Thanh đã gửi cho cô vài tin nhắn.
[ Quý Lạc Thanh: Ban nãy khi anh ra phía sau hậu trường tìm em thì nhìn thấy thuốc mình mua bị ném trong thùng rác, cho nên muốn hỏi xem phải chăng em hiểu lầm điều gì.
]
[ Quý Lạc Thanh: Nếu em không tiện nói cũng không sao cả, anh chỉ muốn biết vết thương trên đùi em thế nào rồi...!]
Có lẽ thấy cô thật lâu không nhắn lại, Quý Lạc Thanh cuối cùng nhắn một câu,
[ Có phải anh quấy rầy em nghỉ ngơi? Xin lỗi, ngủ ngon.
]
Nhan Thời Oanh xem xong tin nhắn, trả lời anh, "Không có ạ, ban nãy em bận chút chuyện"
Cô vừa gửi xong đã thấy avatar màu xám của đối phương lập tức sáng lên, giao diện hiện lên dòng đối phương đang soạn tin nhắn.
Cô lại tiếp tục nói, "Em không biết anh đưa thuốc cho em, ngày mai chúng ta gặp nhau nói kĩ càng hơn nha"
Phía Quý Lạc Thanh biểu hiện đang soạn tin rất nhiều lần, nhưng cuối cùng chỉ nhắn một câu, "Được"
Nhan Thời Oanh tắt máy, nhìn thoáng qua sàn nhà đầy mảnh vỡ pha lê và chiếc váy nằm sát bên, sau đó dựa vào lưng ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu cô thật sự sợ Thương Tự Hoài thì lần đầu tiên khi gã tìm đến tận nhà, cô đã khuất phục gã.
Ngày hôm sau Nhan Thời Oanh đi hỏi thăm trong tiểu khu mới biết được Thương Tự Hoài cũng có nhà ở đây, vì thế liền gọi điện thoại hẹn người và thời gian tới đổi khoá cửa.
Vừa đi qua vài chỗ rẽ, Nhan Thời Oanh vừa liếc mắt liền nhìn thấy Âu Dương Tấn Không đang cùng mấy em gái ngực to, ăn mặc hở hang đứng ở cách đó không xa.
Lúc đến gần hơn, cô nghe thấy họ đang khóc lóc kể lể với gã, "Cảm ơn Tấn Không thiếu gia, thật sự cám ơn anh...!Nếu không phải lần trước anh hảo tâm dẫn chị em tụi em đi, tụi em e rằng phải gặp nạn ở chỗ Lý thiếu rồi..."
"Lần trước tiền boa anh cho em còn thừa một ít, sau khi trả xong tiền chữa bệnh cho mẹ vẫn còn dư nên em mua rổ trái cây, mong Tấn Không thiếu gia đừng chê..."
Mấy em gái trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt cảm kích nhìn gã nói, nhìn thái độ chỉ hận không thể lấy thân báo đáp.
Âu Dương Tấn Không sờ sờ ót, cười xán lạn đến đắc ý, "Haiya, chuyện này có là gì, con người tôi chính là không chịu được việc người đẹp bị khi dễ, lần sau nếu tên khốn Lý thiếu kia còn dám đến gây phiền phức cho các cô, các cô cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ các cô!"
Vừa mới nói xong, Âu Dương Tấn Không liền nhìn thấy Nhan Thời Oanh từ ven đường đi lướt qua, gã vội vàng rướn người sang, vẫy tay với cô, "Oanh Oanh! Đợi anh đi chung với!"
Nói xong vừa vẫy tay tạm biệt mấy em ngực to vừa định chạy theo cô.
Nhan Thời Oanh cười như không cười nhìn gã, cô không nói một câu, xoay người đi thẳng..