Bạch Mặc nhận được công việc đầu tiên cậu phải làm trong cửa hàng của Nhạc Phương Chích: phơi rau mùa thu.
Bạch Mặc nhận được công việc đầu tiên cậu phải làm trong cửa hàng của Nhạc Phương Chích: phơi rau mùa thu.
Mùa đông ở phương Bắc kéo dài và rét buốt, trước đây mọi nhà sẽ tích trữ lương thực và rau trước khi mùa đông giá rét đến.
Cải thảo, khoai tây mua một lần mấy tạ, cất xuống hầm rau; các loại như đậu que, cà tím, củ cải sẽ phơi dưới nắng, phơi khô nước, như vậy có thể bảo quản suốt mùa đông; về phần các món dưa muối thì càng nhiều.
Thời tiết lạnh thế này, ở cửa quán nhỏ còn kê mười bàn lớn, hơn nữa bàn nào cũng có người ngồi, lúc này gần như đã qua giờ điểm tâm.
Kết quả Bạch Mặc theo sát hắn, dường như cậu luôn hoảng sợ ở chỗ đông người.
Bây giờ điều kiện cuộc sống tốt hơn, người bình thường trên cơ bản đều sẽ không tích trữ rau mùa thu số lượng lớn,chỉ có số ít người vẫn giữ thói quen cũ này.
Những hộ gia đình như thế trên phố Cát Tường lại nhiều hơn một cách lạ thường, vì nơi đây nhiều người kinh doanh ăn uống.
Bạch Mặc luôn yên lặng nhìn chằm chằm hành trên đất, Nhạc Phương Chích cũng không biết cậu nghe lọt được bao nhiêu: “Cậu cứ làm từ từ, mệt thì xuống nghỉ một lát.” Thật ra đây cũng không phải là công việc thoải mái bao nhiêu, nhưng hết cách rồi, bên cạnh Nhạc Phương Chích thực sự không có công việc nào có thể được xem là “thoải mái”.
Một mảng rộng trên nóc nhà đều là rau mùa thu phơi.
Hành baro của nhà Nhạc Phương Chích chiếm hơn một nửa.
Mỗi ngày trong quán của hắn đều bán bánh bao cuộn mỡ hành, trong cửa hàng của Lão Phú cũng cần dùng hành, một tấn hành này trông rất nhiều, thật ra không ăn đủ một mùa đông.
Giờ mới vừa bắt đầu thôi, phải từ từ tích trữ từng nhóm một.
Nhạc Phương Chích vô thức ôm Bạch Mặc, quay đầu nhìn một cái..
Bà cụ còn hỏi: “Dẫn em đi ăn điểm tâm à?”
Nhạc Phương Chích làm mẫu cho cậu, nói cho cậu biết lật như thế nào, xếp như thế nào.
Nếu thời tiết tốt sẽ phơi ba năm ngày, sau khi phơi xong bó mấy cây hành lại, dùng lá hành buộc nút, sau đó xếp thành từng tầng, dùng vải bạt che lại.
Bánh xốp không to, như cái đĩa bay nhỏ màu vàng, ở giữa phồng lên.
Cắn một tiếng, vụn bánh sẽ rơi xuống, bởi vì thực sự quá xốp giòn.
Nước đường tan ra trong nhân bánh cũng chảy ra ngoài.
Nhạc Phương Chích rút tờ giấy ăn lau miệng cho Bạch Mặc.
Sau khi lau xong, tự cảm thấy hình như có gì đó sai sai, hắn chưa bao giờ chăm sóc người khác như thế.
Bạch Mặc luôn yên lặng nhìn chằm chằm hành trên đất, Nhạc Phương Chích cũng không biết cậu nghe lọt được bao nhiêu: “Cậu cứ làm từ từ, mệt thì xuống nghỉ một lát.” Thật ra đây cũng không phải là công việc thoải mái bao nhiêu, nhưng hết cách rồi, bên cạnh Nhạc Phương Chích thực sự không có công việc nào có thể được xem là “thoải mái”.
“Dù sao ở chỗ tôi là vậy.
Dựa vào hơi sức ăn cơm.” Nhạc Phương Chích phủi đất trên người, một tay chống nạnh: “Tôi không dùng cậu không công.
Một tháng hai nghìn tệ, bao ăn ở.
Cậu làm một năm rưỡi, gần như có thể trả hết tiền thuốc men nằm viện trước đó.” Mặc dù nợ là nợ như thế, nhưng vừa nói lời này ra Nhạc Phương Chích không hiểu sao cảm thấy không tự tin.
Bây giờ điều kiện cuộc sống tốt hơn, người bình thường trên cơ bản đều sẽ không tích trữ rau mùa thu số lượng lớn,chỉ có số ít người vẫn giữ thói quen cũ này.
Những hộ gia đình như thế trên phố Cát Tường lại nhiều hơn một cách lạ thường, vì nơi đây nhiều người kinh doanh ăn uống.
Giống như bắt nạt người ta vậy.
Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lát, đi tới: “Xuống ăn điểm tâm trước đã.” Nói xong tự nhiên kéo mũ lông xuống cho Bạch Mặc, đội lên cái trán trơn nhẵn của cậu, đổ mồ hôi sợ cậu bị cảm.
Chương 07
Sau cùng hắn vỗ vỗ vai Bạch Mặc, nhét cốc nước giữ ấm vào trong tay đối phương: “Cậu xem có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, đừng để bị mệt.
Nếu làm không hết, buổi chiều tôi tự lên làm.”
Đối phương rất hiền lành gật đầu: “Ngồi đi, chúng tôi ăn sắp xong rồi.”
Nhạc Phương Chích ít nhiều cũng hơi lo lắng, vì Bạch Mặc có thể cứ ngồi yên trong thời gian dài như vậy, giống như lúc ở trong cửa hàng.
Nhưng hắn lại nghĩ, có thể thì sao.
Thật ra Bạch Mặc rất nghe lời, hơn nữa trạng thái đã tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa lưu lạc đến đây.
Tào phớ màu sữa dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng múc một cái đã nát, Nhạc Phương Chích ăn một miếng nhân lúc còn nóng, ấm tận vào trong tim.
Hắn không chỉ lo cho mình, mà cũng thêm gia vị cho Bạch Mặc, chỉ không cho dầu ớt.
Sau đó đưa bánh xốp đường cho cậu: “Ăn thử cái này đi, ngon lắm.”
Tuy rằng vẫn chậm chạp và mất hồn mất vía.
Nhưng Nhạc Phương Chích có thể cảm nhận được, đôi mắt luôn luôn trống rỗng của Bạch Mặc, đang từ từ xuất hiện cái “hồn”.
Nó khiến Nhạc Phương Chích nhớ đến mặt hồ cuối đông, nhìn như vẫn đang ngủ say trong băng tuyết, trên thực tế nước chảy bên dưới đã lặng lẽ hòa tan lớp băng.
Kỳ lạ thật.
Nhạc Phương Chích vừa cho đường cát trắng vào vỏ bột, vừa nghĩ.
Đã đến mùa đông, sao hắn cứ nghĩ đến chuyện mùa xuân nhỉ.
Bán xong thức ăn khô buổi sáng, Nhạc Phương Chích vội vàng chạy lên mái nhà kiểm tra.
Như thể chứng thực trực giác của hắn, Bạch Mặc làm khá tốt.
Mặc dù tiến độ chậm chạp, nhưng cậu làm việc thực sự nghiêm túc và cẩn thận, cũng không hề thiếu kiên nhẫn với công việc mang tính lặp lại này.
Bán xong thức ăn khô buổi sáng, Nhạc Phương Chích vội vàng chạy lên mái nhà kiểm tra.
Như thể chứng thực trực giác của hắn, Bạch Mặc làm khá tốt.
Mặc dù tiến độ chậm chạp, nhưng cậu làm việc thực sự nghiêm túc và cẩn thận, cũng không hề thiếu kiên nhẫn với công việc mang tính lặp lại này.
Một mảng rộng trên nóc nhà đều là rau mùa thu phơi.
Hành baro của nhà Nhạc Phương Chích chiếm hơn một nửa.
Mỗi ngày trong quán của hắn đều bán bánh bao cuộn mỡ hành, trong cửa hàng của Lão Phú cũng cần dùng hành, một tấn hành này trông rất nhiều, thật ra không ăn đủ một mùa đông.
Giờ mới vừa bắt đầu thôi, phải từ từ tích trữ từng nhóm một.
Sau cùng hắn vỗ vỗ vai Bạch Mặc, nhét cốc nước giữ ấm vào trong tay đối phương: “Cậu xem có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, đừng để bị mệt.
Nếu làm không hết, buổi chiều tôi tự lên làm.”
Giống như bắt nạt người ta vậy.
Nhạc Phương Chích nhìn thấy trên trán cậu đã toát mồ hôi, chúng dán trên làn da trắng trẻo của cậu, hơi tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Bạch Mặc vẫn rất gầy, nhưng trông có vẻ không còn lung lay sắp đổ, điên điên khùng khùng nữa.
Ăn cơm xong trở về, trở về còn có một đống việc.
Nhưng họ đi chưa được mấy bước, trên đường bỗng nhiên loạn cả lên.
Mấy người trước đó còn bày sạp hàng trên đất, túm lấy vải bày hàng bọc lại bỏ chạy.
Dưới ánh mặt trời mùa đông, cậu dường như không khác bất kỳ thiếu niên bình thường nào ở đây.
Bạch Mặc nhích băng ghế lại gần, ngồi sát vào Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích vỗ vỗ lưng cậu: “Bánh nướng ăn mặn hay ăn ngọt?” Hỏi xong mới nhớ ra Bạch Mặc không trả lời hắn, bèn đứng lên: “Cậu ở đây chờ tôi.”
Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lát, đi tới: “Xuống ăn điểm tâm trước đã.” Nói xong tự nhiên kéo mũ lông xuống cho Bạch Mặc, đội lên cái trán trơn nhẵn của cậu, đổ mồ hôi sợ cậu bị cảm.
Họ không ăn cháo gạo ăn bánh mì hấp như trước đó nữa, mà đến một cửa hàng bán bánh nướng và tào phớ cách con hẻm không xa.
Cửa hàng kia giống như cửa hàng màn thầu của Nhạc Phương Chích, buôn bán cũng khá đắt khách.
Lại vì không chỉ bán món ăn chính mà còn bán tào phớ, mức độ đắt khách lại cao hơn hẳn chỗ Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích ít nhiều cũng hơi lo lắng, vì Bạch Mặc có thể cứ ngồi yên trong thời gian dài như vậy, giống như lúc ở trong cửa hàng.
Nhưng hắn lại nghĩ, có thể thì sao.
Thật ra Bạch Mặc rất nghe lời, hơn nữa trạng thái đã tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa lưu lạc đến đây.
Thời tiết lạnh thế này, ở cửa quán nhỏ còn kê mười bàn lớn, hơn nữa bàn nào cũng có người ngồi, lúc này gần như đã qua giờ điểm tâm.
“Dù sao ở chỗ tôi là vậy.
Dựa vào hơi sức ăn cơm.” Nhạc Phương Chích phủi đất trên người, một tay chống nạnh: “Tôi không dùng cậu không công.
Một tháng hai nghìn tệ, bao ăn ở.
Cậu làm một năm rưỡi, gần như có thể trả hết tiền thuốc men nằm viện trước đó.” Mặc dù nợ là nợ như thế, nhưng vừa nói lời này ra Nhạc Phương Chích không hiểu sao cảm thấy không tự tin.
Nhạc Phương Chích quen đường lấy hai cái ghế từ chồng ghế ở cửa quán, nói với hai vợ chồng già của một bàn trong đó: “Cháu ngồi ở đây được không?”
Nhạc Phương Chích cũng không nói gì thêm.
Hắn xếp hàng mua năm cái bánh nướng và hai phần tào phớ, hai cái muối tiêu, hai cái bánh đậu, còn có một cái bánh xốp đường.
Người bán bánh là ông cụ đầu đã bạc hơn phân nửa, nhìn thấy Nhạc Phương Chích thì tỏ vẻ vui mừng: “Tiểu Nhạc à! Lâu lắm rồi chưa thấy cậu.”
Đối phương rất hiền lành gật đầu: “Ngồi đi, chúng tôi ăn sắp xong rồi.”
Bà cụ còn hỏi: “Dẫn em đi ăn điểm tâm à?”
Nhạc Phương Chích chỉ cười một tiếng, không nói phải, cũng không nói không phải.
Dưới ánh mặt trời mùa đông, cậu dường như không khác bất kỳ thiếu niên bình thường nào ở đây.
Nhạc Phương Chích quen đường lấy hai cái ghế từ chồng ghế ở cửa quán, nói với hai vợ chồng già của một bàn trong đó: “Cháu ngồi ở đây được không?”
Bạch Mặc nhích băng ghế lại gần, ngồi sát vào Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích vỗ vỗ lưng cậu: “Bánh nướng ăn mặn hay ăn ngọt?” Hỏi xong mới nhớ ra Bạch Mặc không trả lời hắn, bèn đứng lên: “Cậu ở đây chờ tôi.”
Kết quả Bạch Mặc theo sát hắn, dường như cậu luôn hoảng sợ ở chỗ đông người.
Nhạc Phương Chích cũng không nói gì thêm.
Hắn xếp hàng mua năm cái bánh nướng và hai phần tào phớ, hai cái muối tiêu, hai cái bánh đậu, còn có một cái bánh xốp đường.
Người bán bánh là ông cụ đầu đã bạc hơn phân nửa, nhìn thấy Nhạc Phương Chích thì tỏ vẻ vui mừng: “Tiểu Nhạc à! Lâu lắm rồi chưa thấy cậu.”
Bà cụ bán tào phớ cũng cười: “Mua nhiều thế này, mua hộ ai hả?” Nói đoạn thêm cho Nhạc Phương Chích mỗi phần hai muôi tào phớ.
Bà cụ bán tào phớ cũng cười: “Mua nhiều thế này, mua hộ ai hả?” Nói đoạn thêm cho Nhạc Phương Chích mỗi phần hai muôi tào phớ.
Nhạc Phương Chích ôn tồn đáp: “Không mua cho ai cả, cháu ăn ở đây.”
Tào phớ nóng hôi hổi ngâm trong nước canh sền sệt được nấu từ mộc nhĩ và hoa hiên vàng, nhìn vừa mềm vừa mịn, sau khi đặt lên bàn vẫn núng nính.
Nhạc Phương Chích mở lọ gia vị trên bàn ra, thêm rau thơm hành băm và tôm khô vào trong, còn có dầu ớt đỏ chót.
Mùi thơm được hơi nóng kích thích, hiện lên sự hấp dẫn trong thời tiết lạnh này.
Tào phớ màu sữa dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng múc một cái đã nát, Nhạc Phương Chích ăn một miếng nhân lúc còn nóng, ấm tận vào trong tim.
Hắn không chỉ lo cho mình, mà cũng thêm gia vị cho Bạch Mặc, chỉ không cho dầu ớt.
Sau đó đưa bánh xốp đường cho cậu: “Ăn thử cái này đi, ngon lắm.”
Bánh xốp không to, như cái đĩa bay nhỏ màu vàng, ở giữa phồng lên.
Cắn một tiếng, vụn bánh sẽ rơi xuống, bởi vì thực sự quá xốp giòn.
Nước đường tan ra trong nhân bánh cũng chảy ra ngoài.
Nhạc Phương Chích rút tờ giấy ăn lau miệng cho Bạch Mặc.
Sau khi lau xong, tự cảm thấy hình như có gì đó sai sai, hắn chưa bao giờ chăm sóc người khác như thế.
Tào phớ nóng hôi hổi ngâm trong nước canh sền sệt được nấu từ mộc nhĩ và hoa hiên vàng, nhìn vừa mềm vừa mịn, sau khi đặt lên bàn vẫn núng nính.
Nhạc Phương Chích mở lọ gia vị trên bàn ra, thêm rau thơm hành băm và tôm khô vào trong, còn có dầu ớt đỏ chót.
Mùi thơm được hơi nóng kích thích, hiện lên sự hấp dẫn trong thời tiết lạnh này.
Nhưng suy nghĩ này rất yếu ớt, có lẽ vì Bạch Mặc trông giống một người cần được chăm sóc, cho nên Nhạc Phương Chích làm gì cũng có thể yên tâm thoải mái.
Ăn cơm xong trở về, trở về còn có một đống việc.
Nhưng họ đi chưa được mấy bước, trên đường bỗng nhiên loạn cả lên.
Mấy người trước đó còn bày sạp hàng trên đất, túm lấy vải bày hàng bọc lại bỏ chạy.
Nhạc Phương Chích vô thức ôm Bạch Mặc, quay đầu nhìn một cái..
Nhạc Phương Chích ôn tồn đáp: “Không mua cho ai cả, cháu ăn ở đây.”
Xe của đội quản lý đô thị đã dừng ở ven đường..