Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Phải là muốn chơi không muốn học đi. Nàng thầm nghĩ: “Hi Lan, nghe đệ đệ nói nhiều nhưng vẫn mạch lạc thế này, muội vẫn còn thường trêu đệ ấy ngốc,
nên đổi đi thôi.”

Cầu Hi Lan ghét bỏ bĩu môi, “Ngốc thì vẫn là
ngốc thôi, chỉ là đệ ấy cũng không đến nỗi quá ngốc, nhưng vẫn là ngốc,
tỷ nhìn bộ dạng gật gù đắc ý của đệ ấy còn bảo là không ngốc.”

Nàng vươn ngón tay nhỏ gõ vào đầu đệ đệ, Cầu Hi Trúc ngơ ngác nghiêng đầu sang một bên, bị nàng gõ đầu lắc qua lắc lại.

”Đệ không ngốc, nhị tỷ xấu.” Tiểu hài tử cũng nóng nảy, phồng má trừng mắt nhìn nhị tỷ của mình.

”Đúng, nhị tỷ xấu, chúng ta không để ý tới muội ấy nữa, đại tỷ mang đệ đi mua
dây như ý, chúng ta cùng thắt dây.” Cầu Hi Mai giả bộ muốn bỏ lại muội
muội, chỉ mang tiểu đệ đi.

Chẳng qua là Hi Trúc không khiến nàng
thất vọng, miệng nhỏ tuy rằng vẫn chu lên nhưng vẫn không quên cầm tay
Cầu Hi Lan cùng đi, ai cũng không bỏ lại.

Hi Lan vốn thông minh
thấy thế, vui ve khóe miệng dương lên không hạ xuống lúc lâu, nắm ngược
lại tay của đệ đệ, cười vui vẻ với tỷ tỷ, bọn họ ba người một nhà, vĩnh
viễn không rời xa nhau, bỏ ai cũng không được.

Một đệ một muội
chơi đùa khiến cho Cầu Hi Mai nhịn không được cười ra tiếng, tình yêu
thương chỉ tăng lên chứ không giảm, đều đã khảm vào tận tâm can rồi.

Đột nhiên, đằng trước cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi cùng
tiếng ngựa hí, một đám người bàn tán, ta một câu, ngươi một câu vây
thành vòng tròn, đứng chỉ trỏ, nàng không khỏi cau mày.


”Đụng
chết người rồi, đụng chết người rồi, con ta không thù không oán với các
ngươi, vì sao các người lại đâm vào hắn,.... Hu hu hu, tâm can bảo bối
của ta! Người nào nhẫn tâm muốn mạng của ngươi như vậy, nương cùng hắn
liều mạng...”

Ở trên đường lớn, một vị phụ nhân mặc quần áo vải
thô ôm một thiếu niên y phục màu xanh trên người đầy máu, ngồi dưới đất
gào khóc, không quan tâm có bao nhiêu người vây xem, bà ta khóc cả mặt
đều là nước mắt, chật vật không thôi, vừa khóc vừa gào mắng.

Thanh y thiếu niên tầm 11, 12 tuổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền,
môi trắng bệch không còn chút máu, mí mắt của hắn khẽ run lên, nhìn như
muốn mở ra nhưng không có sức, trên trán máu không ngừng chảy ra, chảy
khắp mặt, nhìn có vẻ ghê người.

Phía sau mẹ con hai người là một
chiếc xe ngựa, xa phu trên xe cũng sợ tới mức tay chân run rẩy, rèm gấm
vén lên, một tiểu cô nương thanh tú đi ra, phong thái đoan trang trầm
tĩnh, cử chỉ trầm ổn.

”Vị đại nương này, là do chúng ta lại xe
quá mức vô ý, con ngựa không nghe lời đá lung tung, ngộ thương tới công
tử thật sự là có lỗi, chủ nhân nhà ta cảm thấy hổ thẹn, đây là chút bồi
thường xin nhận lấy.” Ài, phu nhân nhà nàng một khi ra ngoài liền thành
mãnh hổ, bốc đồng mười phần.

Phụ nhân không biết chữ, thấy đối phương đưa ra một tờ giấy màu sắc, khóc lớn hơn kêu oan cho con mình.

”Người nhà nào a, ra tay độc ác đụng vào người khác cũng không cho một câu trả lời thỏa đáng, thấy chúng ta là tiểu hộ, nghĩ dùng một tờ giấy ra giải
quyết, ông trời ơi! Người mở to mắt ra nhìn xem, chúng ta trêu chọc ai,
vô duyên vô cớ gặp họa...”


”Đại nương ngươi... ngươi đừng khóc
nữa! Hãy nghe ta nói, chúng ta có tâm muốn giải quyết sự tình, tuyệt
không có ý muốn qua loa, ngươi yên tĩnh lại, đừng khóc khàn cổ họng...”
Phụ nhân này đưa tiền cho còn chê ít.

Bạch Đồng cất đi ngân phiếu bị phụ nhân đẩy đi, cho rằng bà ta muốn bạc.

”Nghe xem, nghe xem, đây là tiếng người sao? Con ta vẫn còn nằm ở đây không
nhúc nhích, nàng ta lại lạnh lùng nói muốn giải quyết mẹ con chúng ta,
bà con ơi! Mọi người hãy nói một câu công đạo đi, đây không phải là muốn bức chết người sao.” Phụ nhân trong lúc đau lòng, không có nghe được
lời Bạch Đồng nói, khóc không ngừng, vừa khóc vừa mắng.

”Đại nương, ngươi...” Bà ta sao lại không biết lý lẽ như vậy, muốn nháo lớn lên sao?

”Thật đúng là không có lương tâm, người ta không dễ dàng gì mới nuôi được con trai lớn như vậy, mắt thấy trong nhà sắp có thêm thu nhập, nhưng lại bị đụng thế này, đừng nói là góp tiền, có cứu được hay không cũng là vấn
đề lớn, thật sự là đáng thương...”

”Đúng vậy! Là con ngựa kia xông tới, người kia đã tránh sang, nhưng hai chân làm sao bằng bốn chân, bị đụng ngã ra.”

”Ài, tai bay vạ gió, người ta đi trên đường bình thường, ai biết xe ngựa từ sau chạy đến, cũng là do xui xẻo...”

Người dân ở đây tất nhiên là nói giúp người trong thành, người không quen ở
cùng quê thì cũng có họ hàng, sẽ không giúp người ngoài, huống chi bị
đụng ngã đúng là chuyện không may thật.

Bạch Đồng tuy chỉ là nha
hoàn hầu hạ, nhưng mà ở trong kinh thành không ai không biết xe ngựa của thịnh hầu phủ, mỗi lần cùng phu nhân ra ngoài không người nào dám chặn
đường, nàng gặp đều là những phu nhân, tiểu thư hiểu biết lý lẽ, chưa

bao giờ bị vây quanh trách mắng thế này, khiến cho nàng luống cuống chân tay.

”Đi đi, bồi tiền còn không được sao? Đã chết thì đưa đi
chôn, chưa chết thì nuôi hắn cả đời, gãy chân thì vẫn còn cánh tay, khóc tang cái gì? Đụng vào phu nhân nhà ta, nhà các ngươi có chết cũng không đền được đâu.” Một tiểu nha đầu thanh tú nhảy từ trên xe xuống, vênh
váo nói.

”Ngươi...ngươi...Phản, phản rồi, thói đời thế này còn để cho người khác sống sao, đụng vào người ta ngược lại còn mạnh miệng hơn cả người bị đụng, con của ta! Nương vô dụng, khiến con bị người ta làm
hại, nếu như con không sống được, nương sẽ cùng con...”

Phụ nhân gào khóc, tay đập mạnh xuống đất, bộ dạng có chết cũng không tha cho người hại mẹ con họ.

”Ngươi đừng vô lý nha? Cho ngươi bạc ngươi còn không muốn, cũng không đưa
người đến đại phu, muốn nháo đến mức mọi người đều khó nhìn sao, thiếu
niên này không phải con trai ngươi đi!” Nào có ai chỉ biết khóc lóc, gào khóc thì có thể khiến người tỉnh lại sao?

”Ai nói không phải con ta, ta mang thai mười tháng mới sinh được, ngươi là người ở đâu mà
miệng tiện như thế, rõ ràng là các ngươi ỷ thế hiếp người, uổng phí mạng người, một lượng bạc ta cũng không nhìn thấy, đụng chết người cũng phải có chừng mực chứ!”

”Rõ ràng là có...” Ngân phiếu.

”Bạch
Chỉ, đừng chấp nhặt cùng với phụ nhân vô học, chúng ta thật lòng là được rồi, bà ta có mắt không tròng cũng không phải là lỗi của chúng ta, đưa
ngân phiếu cho bà ta, để cho bà ta đưa con trai đến y quán, lên xe đi.”
Bên trong xe truyền đến một giọng nữ kiều mỵ, mang theo sự không vui,
mặc dù giọng nói bình đạm nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác áp
lực.

Nàng không phải không nghĩ nhận lỗi, nhưng mà người phụ nữ
này quá nhiễu chuyện, hết lần này đến lần khác xuyên tạc lời nói, tính
tình của bà dù có tốt cũng bị chọc giận, nhiều lời vô ích.

”Vâng, phu nhân.” Bạch Chỉ nhận lệnh để lại một tờ ngân phiếu của ngân hàng tư nhân Nguyên Phong có ở khắp cả nước, dắt Bạch Đồng đang tức giận không
nhẹ quay về xe.

Chẳng qua là các nàng muốn chạy lấy người, người
khác không nhất định đồng ý nhường đường, gặp phải hành vi nhục nhã
người khác, người vốn lạnh nhạt cũng phải tức giận, hơn nữa khi chính

người trong thành mình bị bắt nạt, không đến đòi công bằng thì còn đâu
mặt mũi nữa.

Không chờ phụ nhân hô dừng xe, người dân xung quanh
liền vây quanh xe, một người, hai người, ba người... Một đám đông chặn
xe lại, người càng ngày càng nhiều, vây quanh xe ngựa, kêu la muốn chủ
nhân xe ngựa xuất hiện.

”Phu nhân, làm sao bây giờ, xe ngựa của
chúng ta không đi được.” Bạch Chỉ lúc này mới có phần bối rối, nhìn qua
rèm cửa, đám người bên ngoài khiến cho nàng hoảng sợ, nàng vô cùng sợ
hãi nhìn về phía chủ tử nhà mình.

”Chỗ này cách nha môn tuần phủ
còn xa không?” Hai quyền khó đấu lại bốn tay, nàng có thể đánh nhưng
không tránh được việc đả thương người, nàng học là kỹ năng chiến đấu
quân sự, vừa ra tay không chết thì bị thương, nếu muốn không làm hại đến da thịt, đối với nàng mà nói là một vấn đề khó khăn.

Hàng Thị dễ dàng một chiêu đánh ngã Quản Tế Thế trầm mê sắc nữ, lại dùng đoạt mệnh
tiễn áp chế được hắn nói một không dám nói hai, võ học hiện đại gặp võ
học cổ đại, chỉ dùng một chút nàng thuận lợi thu phục được tra nam vị
hôn phu, cũng khiến cho hắn cam tâm tình nguyện đeo vào gông xích ái
tình, đối với nàng nói gì nghe nấy, sủng ái muôn phần.

”Chuyện
này...nô tỳ không biết.” Bạch Chỉ chỉ là nha hoàn hầu phủ, chỉ hầu hạ
bên trong phủ, đi xa nhất cũng chỉ là đến thôn trang hồi môn của phu
nhân.

”Phu nhân, nước xa không cứu được lửa gần, dù mấy người nô
tỳ muốn tìm Nhị công tử cầu cứu, nhưng mà người nhìn xem, một vòng xung
quanh đều là người, làm sao xông ra ngoài được, con kiến tuy nhỏ nhưng
cũng có thể cắn chết voi, đây là người thường nói với chúng nô tỳ mà.”
Bạch Đồng lo lắng vô cùng, rất sợ phu nhân ở Giang Tô gặp phải chuyện.

”Những người này quá ồn ào...” Thật muốn đập chết bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận