Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Tô Mộc thật sự không còn cách nào với Thuần Tưởng, dạo qua một vòng, cuối
cùng vẫn trở về bế nha đầu lên từ sofa rồi ném lên giường.

Người này mùi rượu đầy mình, làm Tô Mộc thấy có hơi không vui, nhưng bất
đắc dĩ, anh không thể làm gì với cô, cũng đâu thể lột sạch quần áo cô mà ném cô
vào bồn tắm chứ.

Lỡ như cô ta tỉnh lại, oa oa bắt anh phải chịu trách nhiệm thì anh biết làm
sao chứ?

Ừ hử?!

Tô Mộc nhíu mày, nhìn người đang nằm lăn lộn trên giường, trong đầu chợt
hiện lên một ý nghĩ, phải chịu trách nhiệm? Hình như cũng không tệ. Nhưng lợi
dụng lúc người ta gặp nguy nan cũng không phải tác phong của anh.

Anh xoay người đi vào phòng tắm, tìm mãi mới có cái khăn mới, nhúng vào
nước ấm rồi mang về phòng.

Lại phát hiện Thuần Tưởng đã ngồi lại trên giường, đầu chúi về phía trước.

“Trời ạ!” Tô Mộc đi lên, dùng khăn tay nóng trong tay vỗ vỗ lên trán
Thuần Tưởng: “Lau mình đi, chỉ mới uống có ly rượu đỏ đã như vậy, đúng là
đầu gỗ mà!”

Thuần Tưởng đưa tay bắt lấy chiếc khăn trên đầu mình, nửa híp mắt, nhìn Tô
Mộc, cứ nhìn như vậy, nét mặt có chút phức tạp, khó khi phức tạp đến mức mà
ngay cả Tô Mộc cũng không thể hiểu được.

Bị cô nhìn như vậy có hơi sợ hãi, Tô Mộc vội mở miệng, phá bỏ ngột ngạt: “Sao
lại nhìn tôi như vậy?”

“Anh thích sạch sẽ!” Thuần Tưởng ha hả cười một tiếng, nói ra bốn chữ
làm người ta khó hiểu, cắn môi cười bí hiếm, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Mộc.

“Hừ… Còn tỉnh táo một chút đấy. Như vậy thì tự mình làm đi,
tự mà đi về nhà mình ấy.” Tô Mộc đưa tay phải kéo Thuần Tưởng xuống, lại

bị nha đầu này hất tay ra.

“Tôi nói… Ha ha, anh thích sạch sẽ như vậy, vậy mà tôi còn được
lên giường của anh…” Vừa nói, Thuần Tưởng ngửa mặt lại một lần nữa ngã xuống
giường: “Thật… là… khó… tin...”

Tô Mộc xấu hổ, giật lấy khăn bông đã lạnh hơn phân nửa trên tay Thuần
Tưởng, vừa trách cứ nhìn cô: “Cô nói không chính xác lắm… Cái gì gọi
là lên giường chứ, khó nghe quá đi. Tôi chỉ cho cô mượn giường nằm, cô
phải nói cho rõ ràng, cứ như chúng ta quan hệ gì vậy.”

“Vậy anh nói xem… Quan hệ giữa hai chúng ta là như thế nào?”

Tô Mộc dùng khăn bông quan sát ánh mắt của cô, chợt, đôi con ngươi lóe sáng
kia mở ra, nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang rất tỉnh táo vậy. Nhưng Tô
Mộc hiểu rõ, cô đang uống say, nếu cô không uống say, chắc hẳn cũng không nói
ra những lời trong lòng, cô cũng không biết là mình sẽ nói ra khỏi miệng.

“Quan hệ hàng xóm.” Hơi sửng sốt một chút, Tô Mộc khẽ cười một tiếng,
đứng lên.

“Có thể nói với anh không?” Thuần Tưởng kia suy nghĩ, điều này ngay cả
Tô Mộc cũng không hiểu cô đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng cũng may, không đợi anh nói thì cô đã tự “nộp mạng”.

“Tô Viễn, tôi nói với anh chuyện của Tô Viễn được không?” Thuần
Tưởng liếm liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly.

Tô Mộc bĩu môi, lúc ấy anh nghĩ không biết có nên ném khăn bông cho cô hay
không, sau đó nói, chuyện của Tô Viễn không liên quan gì đến tôi. Nhưng nha đầu
này không còn lương tâm nữa rồi, kêu đi không đi, mở miệng ra thì cứ Tô Viễn Tô
Viễn. Kích thích người khác cũng đâu có ai như cô ta!

Nhưng hiển nhiên, đây không phải tính cách của Tô Mộc, trong đầu anh chỉ
thoáng lên một ý nghĩ, dĩ nhiên không dám làm thật sự.


“Nói gì?” Tô Mộc rầu rĩ hỏi.

“Thật ra… Có phải tôi ngu lắm không?” Thuần Tưởng quay đầu nhích lại
gần Tô Mộc.

Tô Mộc cười lạnh một tiếng: “Cô thông minh, IQ cao, IQ 250.”

Thuần Tưởng không thèm để ý đến con rắn độc Tô Mộc, tiếp tục chuyện mình
muốn nói: “Tôi thật sự quá ngu xuẩn. Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu tôi
thông minh một chút thì được rồi. Nói không chừng cũng không bị gạt
thảm như vậy.”

Đôi lông mày Tô Mộc như mỉm cười: “Nó lừa cô?”

Thuần Tưởng hít sâu một hơi mím môi, tự định giá trong chốc lát: “Ừm,
cũng không hẳn thế.”

Đối với đáp án lập lờ nước đôi của Thuần Tưởng, Tô Mộc cũng chả có hứng đi
tìm hiểu, chỉ nói: “Lừa gạt dĩ nhiên phải đáng ghét, nhưng người bị lừa
đôi khi cũng không đáng được đồng tình, ít nhất phần lớn như thế. Nếu như không
phải người bị lừa cũng được ích lợi, bị ích lợi đó che đi đôi mắt thì làm
sao mà bị lừa?”

“Thật thâm sâu, nói chuyện với Tô Mộc anh luôn gãi đúng chỗ
ngứa như vậy.” Thuần Tưởng tỏ ý đồng ý với suy nghĩ của Tô Mộc, liên tục
gật đầu, lấy tay đẩy đẩy bờ vai của anh.” “Nếu như không phải nhất
thời yêu thích sự ngọt ngào của Tô Viễn, sao lại hãm sâu vào đến
như thế, biết rõ anh ta là người như vậy… Anh nói không sai, thật không có
gì đáng để đồng tình.”

“Không, đồng tình hay là đáng giá người đồng tình.” Tô Mộc kéo lấy đôi
tay đang đâm chọt vào vai mình của Thuần Tưởng, nhẹ nhàng cười.

Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, cũng nở nụ cười cùng anh: “Tô Mộc, anh cười

thật là đẹp trai!”

Tô Mộc nhướng nhướng mày, hừ hừ một tiếng.

Thuần Tưởng không biết sống chết, đưa tay đến gần cằm Tô Mộc, quyệt miệng
lưu manh nói: “Tiểu gia, cười cho bé con một cái.”

Đó rõ ràng là vẻ mặt đang đùa giỡn với một người đàn ông đàng hoàng, Tô Mộc
tiếp tục hừ hừ: “Được rồi, cô đang mượn rượu giả điên, có bản lĩnh
thì tự tỉnh rượu đi.”

Thuần Tưởng nghiêng sang bên cạnh, vẻ mặt hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với
Tô Mộc, Tô Mộc cũng hiểu, hiện tại không có gì để nói với cô, từ trước đến giờ,
anh không có thói quen lý luận cùng người say rượu, càng không mong đợi Thuần
Tưởng sẽ nghiêm chỉnh đáp lại anh.

“Vừa rồi không phải cô nói… Tô Viễn sao?” Tô Mộc suy nghĩ, hay là kéo
lại chủ đề đi, anh cũng muốn biết về chuyện giữa Tô Viễn và Thuần Tưởng.

Nụ cười của Thuần Tưởng vẫn giữ trên môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh muốn
biết à… Thật sự đồng ý nghe tôi nói à…”

Thuần Tưởng từ trước đến giờ không tin đến số mệnh, nhưng cô cũng biết, đến
một lúc nào đó, con người sẽ phải đối diện với thực tế.

Thuần Tưởng có lý tưởng có hoài bão, dĩ nhiên cô hiểu, thực tế sẽ không cúi
đầu với đạo lý. Miễn cưỡng thì cô cũng xem như học khá, tốt nghiệp cũng không
tốt lắm, nhưng cũng may, làm đầu bếp mới là lý tưởng thật sự của cô, bất quá
chỉ là một tờ bằng cấp cho đẹp mặt thôi, không cần thiết có hay không.

Thực tế, cuộc sống đại học của Thuần Tưởng rất muôn màu muôn vẻ, tính cách
cô tùy tiện, ai cũng kết bạn được, không quan tâm là có thật lòng hay không, cô
chỉ quan tâm đến một chữ “vui”.

Sau đó có một điều, thật ra là một điểm rất quan trọng, đó chính là khi học
đại học, con người luôn phải có những mối tình đáng nhớ, cho dù vẫn chưa có
tính toán gả hay không, nhưng vui vẻ một chút cũng không sao.

Thuần Tưởng không phải người tự xưng là thanh cao, duyên phận với người
khác phái cũng có một chút, nhưng có lẽ do vấn đề tính cách nên trong hai năm
đầu đại học, cô không gặp được người nào mình yêu thương.


Nhưng bắt đầu từ ngày cô gặp Tô Viễn…

Nhớ mang máng năm đó, vừa mới bắt đầu, Thuần Tưởng không hẳn là thích Tô
Viễn. Năm đó, Tô Viễn có thể nói là nhân vật oai phong một cõi ở trường đại
học, chỉ tiếc, Thuần Tưởng nhìn thấy anh ta không vừa mắt lắm.

Nên nói thế nào về Tô Viễn đây? Dễ nhìn một chút, nhưng không giống như
trong tiểu thuyết hay phim Hàn Quốc, đẹp trai lạnh lùng. Cũng là một người rất
vui vẻ, cả ngày đều nở một nụ cười bất cần, gương mặt lưu manh nhưng cũng để
các cô gái thét chói tai với anh ta.

Nhưng Tô Viễn có một tật xấu, đó là từ trước đến giờ không hề từ chối bất
kỳ cô gái nào, dĩ nhiên trừ bỏ những cô gái mà anh ta coi thường.

Căn bệnh này không tốt lắm, rất xấu xa, đủ để hiểu người này hoa tâm thế
nào.

Có một điều mà Thuần Tưởng vẫn nghĩ mãi mà không rõ, chính là cô thấy, đáng
lẽ ra cô phải chán ghét anh lắm mới phải, rõ ràng biết sau khi đến gần, kết quả
sẽ đau lòng nhưng hết lần này đến lần khác, đều tiếp bước các cô gái khác ăn
quả đắng này.

Chẳng lẽ bạn Tô Viễn có mị lực đến thế sao?

Dĩ nhiên, vấn đề này sẽ nhắc đến khi xuất hiện bạn Tô Viễn, còn bình thường?
Lúc bình thường, Thuần Tưởng dĩ nhiên không quan tâm đến vấn đề này, bạn Tô
Viễn lại càng không biết!

Mặc dù là như thế, nhưng tại sao Tô Viễn lại cứ xông vào thế giới của cô
kia chứ?

Có đôi khi mọi chuyện chính là kỳ quái như vậy, Thuần Tưởng vốn nghĩ rằng
mình là người không chút tiếng tăm, không có bất kỳ điểm nào khiến cho một
“Nhân vật lớn” như Tô Viễn cảm thấy hứng thú.

Cho đến một buổi sáng ánh nắng tươi sáng kia, mọi việc bắt đầu xuất hiện
thay đổi.

Ánh nắng màu vàng chanh vương đầy mặt đất, cũng vương vãi lên người Tô
Viễn, một khắc đó, Thuần Tưởng không nói động tâm là giả, chỉ là nhiều năm sau,
hồi tưởng lại sơ ngộ hôm ấy, Thuần Tưởng cảm thấy người kia không chừng đã bố
trí sẵn để cô đi vào thế “không thể khuất phục”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận