Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng
lắc đầu, Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng đã chìm sâu vào giấc ngủ, thuận tay lôi chăn
trên giường, che lên người thay cho cô, bất chợt, anh nhớ đến một chuyện vô
cùng quan trọng.

Tối nay anh ngủ ở đâu?

Trên ghế sofa.

Cả đêm nay, Tô Mộc không thể
nào ngủ được, một là ghê sofa nhà anh thật không phải một chỗ lý tưởng để nằm,
hơn nữa, anh nghe được câu chuyện của Thuần Tưởng mới chỉ đến một nửa, làm anh
không ngủ được yên lòng.

Người khác nhìn Tô Mộc, có lẽ
sẽ thấy anh là con người lạnh lùng, bên ngoài dường như rất bình tĩnh nhưng
thực tế thì không phải như thế, chỉ cần là người thì sẽ có khi cảm thấy nôn
nóng bất an, có lẽ bởi vì người nào đó, hay một chuyện nào đó, tóm lại là một
người ngoài lạnh trong nóng.

Huống chi là Tô Mộc, chưa bao
giờ anh nhận mình là người tỉnh táo xử lý công việc, ít nhất là khi đối mặt với
chuyện này của Thuần Tưởng… Anh không có cách nào.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng,
Tô Mộc mới hơi buồn ngủ, nhưng trước khi anh mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ,
trong nhà đột nhiên truyền ra một tiếng động khổng lồ, dường như là thứ gì đó
đập vào mặt đất, Tô Mộc nhất thời kinh ngạc, sau đó mới suy nghĩ, là ai đang
đập đồ?

Nhảy dựng lên từ ghế sofa,
anh chạy đến trước cửa phòng mình, vừa đẩy cửa ra, nhịn không được vui vẻ.

Tên ngu ngốc này, Tô Mộc
không khỏi cau mày, đi lại kéo cô lên. Đến xem cô đạp thứ gì xuống dưới đất,
thì ra chỉ là xoay người lại rồi rớt xuống giường.

Thuần Tưởng bị rớt xuống
giường, hồi lâu cũng chưa phản ứng được có chuyện gì xảy ra.

“Tôi?!”Thuần Tưởng gõ gõ đầu,
dĩ nhiên là đau đầu sau khi say rượu đang ảnh hưởng đến đầu cô.“Sao thế? Đây là
đâu vậy?”

Thuần Tưởng chậm rãi xoay đầu
qua, nhìn thấy cặp mắt của Tô Mộc đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi hít
vào một hơi: “Tại, tại sao tôi lại ở nhà của anh?”

Được rồi, rốt cuộc cũng phát
hiện, đây là nhà của anh!


Tô Mộc mặt mỉm cười nhìn cô,
không hiểu vì sao, khi Thuần Tưởng nhìn thấy Tô Mộc cười như vậy với cô, trong
lòng có một cảm giác không nói nên lời, dường như cảm thấy Tô Mộc đang vô cùng
hứng thú, cười có chút quỷ dị.

“Cô nghĩ gì vậy? Cô nghĩ
tôi có thể có ý đồ bất chính với cô sao? Nếu cô hiểu lầm rồi
thì nên suy nghĩ lại tình cảnh vừa rồi xem. Cô thì vui vẻ nằm
trên giường tôi, còn tôi thì bị cô đẩy ra sofa nằm, bây giờ không ngờ
cô lại suy nghĩ như vậy.” Tô Mộc nói một hơi.

Thuần Tưởng bĩu môi, cảm thấy
cả người mình đầy mùi rượu, hậm hực hờn dỗi: “Trời ạ, sao anh không đưa tôi về
nhà tôi, haizz…”

“Dĩ nhiên là vậy!” Tô Mộc
thật sự cảm thấy thật bi kịch: “Không biết là ai vô duyên vô cớ uống quá
nhiều, cứ dính lấy người khác không tha, bây giờ kết quả như vậy còn nói
tôi sao?”

“Ai, ai dính lấy anh
không tha hả…” Thuần Tưởng nhịn không được cau mày, bác bỏ cách nói này
của Tô Mộc.

“Này này, tôi đâu có nói cô,
cũng đâu có nói tôi, không phải sao?” Tô Mộc dĩ nhiên cố ý nói như vậy.

Thuần Tưởng dừng lại, nhíu
mày quay người đi về: “Về nhà tắm rửa đi làm, không nói với anh nữa!”

“Ừ ừ ừ, uống rượu cho
đã vào rồi còn bất tỉnh, hồ ngôn loạn ngữ, cô Thuần Tưởng, mời cô đi
về, không tiễn.” Tô Mộc tiếp tục phát huy công lực ác độc bằng lời nói của
mình.

Lần này Thuần Tưởng không còn
tâm tư gì để đấu võ mồm cùng anh, tuy đầu đang xoay vòng vòng nhưng cô vẫn nghe
rõ ràng bốn chữ của anh ta – ‘Hồ ngôn loạn ngữ’.

Không biết vì sao, Thuần
Tưởng nghe được bốn chữ đó, trái tim đập thình thịch, có chút bất
an: “Này, anh nói rõ ràng cho tôi, cái gì là hồ ngôn loạn ngữ
chứ?”

“Không hiểu tiếng Trung Quốc
sao? Hồ ngôn loạn ngữ – bốn chữ này, còn muốn tôi giải thích cho cô? Chắc
chắn thầy giáo dạy Ngữ Văn của cô sẽ đến đánh cô thôi.” Tô Mộc hỏi ngược
lại.


Người này, nụ cười trên mặt
anh ta như hoa nở vậy, không biết từ khi nào anh ta lại thích cười đến thế,
hình như mỗi lần bêu xấu cô, anh ta đều cười rạng rỡ thế này, nếu để bọn Tần
Phong Thành nhìn thấy, nhất định sẽ không tin anh ta là Tô Mộc lạnh lùng như
băng.

“Tôi… Ý của tôi là… Tối hôm qua tôi có nói gì kỳ quái không?” Sắc
mặt Thuần Tưởng có chút khó coi.

Tô Mộc cười cười, xem ra nha đầu này vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, có thể nhớ
được một chút, chỉ tiếc, nhớ không hoàn toàn, nếu cô đã hỏi như thế thì chắc
không biết tối qua, cô giống như cây đậu đổ vậy, cái gì cũng nói ra hết.

“Kỳ quái là không nói gì.” Tô Mộc bĩu môi, thở dài một tiếng.

Nghe anh thở dài như vậy, Thuần Tưởng không khỏi sững sờ, nhìn anh ta biến
sắc còn nhanh hơn lật sách, có chút kỳ quái hỏi: “Tôi … Rốt cuộc
đã làm những chuyện gì vậy? Anh đừng có ấp a ấp úng vậy được không?
Muốn nói thì cứ nói cho rõ đi! Rốt cuộc tôi đã làm gì?”

Thật bết bát, bình thời xem phim đã biết say rượu như thế nào, nào là tình
một đêm, say rượu nói nhảm… đều có thể xảy ra, nhưng chỉ càm thấy nó thật nực
cười, dù sao cô cũng không đến nỗi mất lý trí như vậy, nhưng hôm nay nhìn lại
thì thực tế đúng là như thế. Chiếu bóng, phim truyền hình, diễn đúng là không
sai.

Cô vỗ vỗ đầu, sợ mình làm chuyện gì đó khó chấp nhận trước mặt Tô Mộc.

Tô Mộc thấy vẻ mặt ngơ ngác với cô, cười rất vui vẻ, chỉ cảm thấy Thuần
Tưởng này đôi khi thật quá ngây thơ, cũng rất thú vị, tiếp tục trêu chọc
cô: “Cưỡng hôn tôi.”

“Say rượu rồi ôm chặt người ta không tha, không ngừng dụ dỗ. Không ngờ trên
thế giới này lại có người như vậy.” Tô Mộc hơi nhíu mày,vẻ mặt khó
xử: “Ôi, thật là…”

“Trời ạ!!” Nghe Tô Mộc nói, gương mặt nhỏ nhắn của Thuần Tưởng trong
nháy mắt biến từ trắng xanh sang màu gan heo: “Không, không thể nào… Anh
mới là hồ ngôn loạn ngữ đó, tôi không thèm nghe anh nói nữa.”

Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng rồi lại lộ ra vẻ ngượng ngùng, Tô Mộc khẽ
cười một tiếng, giọng nói không lớn, vừa đủ để Thuần Tưởng nghe thấy: “Ơ?
Chiếm tiện nghi xong rồi thì muốn bỏ đi?”

Cước bộ của Thuần Tưởng hơi dừng lại một chút, sau đó dùng tốc độ gấp ba
lần ban nãy lao ra cửa, “Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”


Nụ cười của Tô Mộc dần dần tắt đi, tay giơ lên, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ
vào môi mình.

Thứ đêm qua đã có thật sự thuộc về anh sao? Anh không dám xác định. Lần đầu
tiên, ngay cả anh cũng không có lòng tin với chính mình.

***

“Quả là đúng dịp vô cùng. Anh chưa tới tìm em, em lại đến gặp anh
rồi.” Tô Mộc cười nhạt, nhìn người ngồi đối diện, trong lòng đã có tính
toán riêng cho mình.

“Anh.” Tô Viễn rất ít khi gọi anh như vậy, mỗi lần một tiếng “anh”
phát ra là chẳng có việc gì tốt.

“Ừm, hôm qua em hẹn gặp anh để nói việc trong nhà hay là việc khác?” Tô
Mộc đưa tay cầm lấy cái ly chân dài trên bàn, đung đưa chất lỏng hồng hồng
trong ly, nhìn như không quan tâm hỏi.

Tô Viễn nhún nhún vai: “Anh hy vọng là cái nào?”

“Tốt nhất đừng đến tìm anh, đó là điều anh hy vọng nhất!” Tô
Mộckhông chút lưu tình, dứt lời, liền uống cạn sạch chất lỏng trong ly.

“Anh đúng là vẫn không thay đổi.” Tô Viễn bất đắc dĩ ăn hết thức ăn
trong chén của mình: “Em nghĩ anh sẽ thay đổi chứ. Cuối cùng vẫn vô
tình như vậy… Chuyện trong nhà anh thật sự không muốn quan tâm đến
sao?”

Tô Mộc hơi trầm mặc một chút, đưa tay rót rượu cho mình: “Anh cần gì phải
thay đổi?”

“Ít nhất Thuần Tưởng… Chính là bước thay đổi đầu tiên của anh, không
phải sao?” Tô Viễn cười tự tin, giống như là nhìn thấu Tô Mộc vậy.

Tô Mộc kéo đề tài trở về: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Anh, đúng là không như anh
mong muốn.” Tô Viễn buông buông tay: “Em tới tìm anh đều là
vì cả hai chuyện.”

Lúc này Tô Mộc mới đặt ly
rượu xuống, hung hăng đặt ly rượu lên bàn, trừng mắt nhìn Tô Viễn: “Có
chuyện gì thì nói đi, đừng lãng phí thời gian.”

“Mẹ bị bệnh. Nằm viện
mấy ngày… Rảnh rỗi thì anh cũng đi thăm bà ấy một chút đi… Dù sao
thì…”

“Được rồi, anh biết rồi,
những lời nói khách sáo đằng sau em đừng nói nữa. Anh sẽ tìm thời gian
đi.” Tô Mộc vừa nói, vừa thúc giục anh ta nói vấn đề kế tiếp: “Còn
chuyện gì nữa?”

“Anh nói muốn đến tìm em, có
lẽ vì chuyện của Thuần Tưởng phải không?” Tô Viễn bĩu môi, trong lòng hiểu

rõ, Tô Mộc hiểu rõ anh, dĩ nhiên anh cũng biết không ít về Tô Mộc.

“Bây giờ anh đang đợi em nói
cho anh biết đây.” Tô Mộc dời ánh mắt ra khỏi ly rượu, anh uống rượu làm
gương mặt nóng lên, chỉ mới ba ly, tuy không say nhưng gương mặt vẫn đỏ lự.

“Tô Mộc!” Tô Viễn
nghiêng đầu, không hề nghĩ ngợi hỏi: “Anh thật sự quan tâm đến cô ấy như
vậy?”

“Tô Viễn!” Tô Mộc cũng
cùng một nét mặt tương tự như anh, cũng không hề nghĩ ngợi hỏi: “Em thật sự
không cần cô ấy ư?”

Bị hỏi ngược một câu, Tô Viễn
quả nhiên là sửng sờ một chút, nhưng sau đó nhanh chóng nở nụ cười, gật gật đầu
nói: “Quan tâm, rất quan tâm, nếu không cần thì hôm nay sẽ không đến
đây nói chuyện với anh rồi.”

“Khi đó là em phụ cô ấy, ngựa
không ăn quay đầu ăn cỏ. Tô Viễn à.” Tô Mộc nửa đùa nói.

“Anh, anh phải hiểu mình đang
nói gì. Tô Viễn em ăn xong hay chưa anh phải nhìn cho rõ chứ?” Tô
Viễn nhíu lông mày, vẻ mặt như tình thế bắt buộc, “Anh phải hiểu cá tính
của Thuần Tưởng…”

“Không hiểu là em mới đúng
chứ.” Tô Mộc khẽ nhíu mày, có chút không vui nhìn anh: “Rốt cuộc em
muốn gì với Thuần Tưởng chứ? Chẳng lẽ em nghĩ cô ấy là người có thể quăng
rồi giật lại, giật lại rồi quăng hay sao?”

“Anh đang bất bình cho cô ấy
à?”Ánh mắt của Tô Viễn đột nhiên trở nên giống Tô Mộc, rất sắc bén, đều muốn
nhìn thấu người đối diện mình.

“Chẳng lẽ em còn không
rõ sao?” Tô Mộc đã nhận định trong lòng, từ khi gặp gỡ đến khi chia tay,
tất cả đều là lỗi của Tô Viễn.

“Anh có lập trường, có tư
cách gì để bất bình thay cô ấy?” Một câu của Tô Viễn liền đánh trúng chỗ
yếu của Tô Mộc, đúng vậy, anh có thể bắt được chỗ Tô Mộc để ý nhất, anh và
Thuần Tưởng có quan hệ thế nào, Tô Mộc không có lập trường để bất bình thay.

“Mặc kệ có lập trường, có tư
cách hay không, em làm vậy…”

“Em nghĩ, có lẽ anh chưa hiểu
được chuyện giữa em và Thuần Tưởng!” Không đợi Tô Mộc nói xong, Tô Viễn lại lần
nữa cắt đứt lời của anh. “Ít nhất thì không rõ ràng, em chắc chắn anh chỉ
mới biết được một phần nào thôi.”

Tô Mộc không do dự gật đầu, không
có gì cần để giấu giếm, anh thật sự chỉ mới biết được một nửa câu chuyện mà
thôi. “Quả thật anh biết không rõ lắm, chỉ mới được một nửa mà thôi, cho nên
anh đang chờ em tiếp tục đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận