Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Trịnh Triết chạy xe đến một giao lộ thì dừng lại, em trai của anh đã chờ ở đó, trên người là trang phục trẻ trung thoải mái*, cúi đầu hai tay loay hoay với điện thoại. Tôi nhớ rất rõ, dọc đường đi Trịnh Triết không hề gọi một cuộc điện thoại nào, anh là trước khi hỏi tôi liền báo cho em trai của anh rồi?

(*Nguyên văn 日韩范 nhật hàn phạm: kiểu trang phục thoải mái dễ chịu, sáng sủa, cá tính.)

Được lắm, thật đúng là phong cách của anh.

Nhưng bị vào tròng mấy lần, tôi dần dần cũng thành thói quen.

“Nó gọi là Trịnh Sưởng.” Trịnh Triết nói, “Đời đời thoải mái vui vẻ.”

(*昶 Sưởng: khoan khoái thoải mái, cùng nghĩa với từ sướng.)

Tôi nghĩ thầm cái tên này là sau khi anh come out thì đặt à… Trịnh Sưởng, bình thường*?

(*Phiên âm của Trịnh Sưởng zhèng chǎng gần giống như phiên âm của bình thường zhèngcháng.)

“Nó chưa ra đời đã được đặt cái tên này.” Trịnh Triết khụ một tiếng, “Không phải giống như cái cậu đang nghĩ.”

Trong lúc nói chuyện Trịnh Sưởng đã ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt dừng trên người tôi thật lâu, nhìn biểu tình cũng không biết trong lòng cậu ta đang nghĩ gì. Trịnh Triết ngoài miệng ghét bỏ em trai của anh đến không xong, lúc này lại nở nụ cười, ra hiệu Trịnh Sưởng mau lên xe.

Trịnh Sưởng cất di động vào, chậm rãi đi tới, đặt mông ngồi xuống chỗ phía sau.

Tôi không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn tôi chằm chằm của cậu ta.

Trịnh Triết giống như cái gì cũng không nhận ra, nhẹ nhàng bẻ lái rời khỏi giao lộ. Tôi nhìn lướt qua gương chiếu hậu, Trịnh Sưởng hai tay khoanh trước ngực, cả người vùi vào trong ghế, tràn ngập hoài nghi cùng cảnh giác quan sát tôi, trong ánh mắt ngược lại không có ác ý gì—— đương nhiên, cũng chẳng được mấy phần thân thiện.

Tôi vốn cảm thấy tôi không cần phải quan tâm cái nhìn của tiểu thí hài* này, nhưng trên thực tế tôi không thể không để tâm cái nhìn của cậu ta. Chỉ bằng vào sự coi trọng của Trịnh Triết đối với cậu ta, tôi không thể không đế ý cậu ta.

(*Nguyên văn小屁孩 tiểu thí hài: dùng để tỏ vẻ coi thường, chỉ người ngây thơ, chưa chín chắn, chưa hiểu truyện.)

Ở cùng với thiếu niên thời kỳ trung nhị* là một khảo nghiệm khó khăn.

(*Cái tôi quá lớn, coi mình là trung tâm, đc xem là bệnh tuổi dậy thì.)

Tôi còn chưa trung nhị, tôi tại cái tuổi đáng ra phải trung nhị, cái chết của cha mẹ cùng chuyện của chị tôi liền giày vò tôi đến tinh thần và thể chất suy kiệt*, ngày đêm làm liên tục không ngừng nghỉ, không rảnh để nghĩ đến cái gì khác. Tôi chạm không đến phương thức tư duy của Trịnh Triết, nhưng bình thường tôi cũng không sờ đến suy nghĩ của người khác… nghĩ như vậy, khó khăn khi cùng anh ở chung dường như liền biến thấp?

(*Nguyên văn 心力交瘁 tâm lực giao tụy: tinh thần cùng thể lực cực độ mệt nhọc.)

Được rồi, cứ chờ xem.

Trịnh Triết đưa chúng tôi đến một nơi giống như là một biệt thự hoa viên, cành lá cao lớn bao phủ biệt thự, chính là mùa tốt nghiệp*, mùi thơm của hoa chi tử (*栀子花) như ẩn như hiện, khiến lòng người nhẹ nhàng khoan khoái.

(*Nguyên văn 毕业季 tốt nghiệp quý, ý là hoa này nở đúng mùa tốt nghiệp đó hả.)

Nhưng nơi này không giống như là trồng hoa chi tử. Nếu như thưởng thức của tôi không sai, hoa chi tử là cây bụi, mà chung quanh biệt thự không có cây nhỏ, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là cây gỗ cao to cùng bãi cỏ xanh mướt, nơi vòi phun nước khúc xạ ra một tầng cầu vồng nhàn nhạt.

Mùi thơm của hoa chi tử hình như là truyền tới từ nơi khác.

Trịnh Triết đi phía trước, mùi thơm của chi tử không phải truyền tới từ ngươi anh. Tôi quay đầu lại nhìn, Trịnh Sưởng cà lơ cà phất cúi đầu chơi game, cũng không ngẩng đầu đi theo chúng tôi, chân vậy mà không vấp cái nào.

Túi của cái quần jean rộng thùng thình mà cậu đang mặc hơi mở, bên mép lộ ra một đám cánh hoa màu trắng, mùi thơm chính là truyền ra từ quần của cậu.

Tôi đột nhiên cảm thấy thằng nhóc không nhỏ hơn tôi là mấy cũng có chút đáng yêu.

Sẽ vụng trộm hái một đóa chi tử để trong túi quần, loại  người này nghĩ thế nào cũng sẽ không quá khó để ở chung.

Trong lúc suy tư, đám người chúng tôi đã vào phòng, Trịnh Triết ngồi bên cạnh tôi, Trịnh Sưởng ngồi đối diện. Lúc này cậu ta không thể lại tiếp tục cúi đầu chơi game không quan tâm đến tôi nữa rồi, không cam không nguyện, lề mà lề mề để di động qua một bên, ngẩng đầu lén liếc tôi một cái: “Anh.”

Tôi không chút nghĩ ngợi cho cậu một khuôn mặt tươi cười.

Trịnh Sưởng ngược lại là bị tôi dọa, ngơ ngác nhìn tôi trong chốc lát, mặt đỏ lên, cúi gằm mặt, hiện ra dáng vẻ đứng ngồi không yên.

Lúc này có thể nhìn ra giáo dưỡng tốt đẹp trên người cậu ta rồi, cho dù dưới tình huống bất an, cậu ta vẫn ngồi ở tư thế đoan chính, thẳng lưng, nhưng lại không có loại lạnh lẽo cùng cứng nhắc giờ giờ phút phút không thể thả lỏng của người quân nhân đã trải qua huấn luyện, cả người vô cùng thả lỏng, cũng không khiến người khác chú ý.

Trịnh Triết mở miệng, hỏi Trịnh Sưởng: “Em gần đây đang chơi game gì?”

“… Không có gì, chỉ là một game đối chiến bình thường thôi.” Trịnh Sưởng tùy tiện trả lời.

“Chơi game thì không sao.” Trịnh Triết ôn hòa nhã nhặn, “Nhưng em mỗi ngày quăng tiền vào game, dù quăng cũng chỉ có thua. Thịt gà* không cần thiết phải chơi game.”

(*Nguyên văn 菜鸡 chỉ người mới, tay mơ.)

“Vâng, đúng, em cũng chơi không ra sao” Trịnh Sưởng ngoan ngoãn đáp lại, nhưng cho dù vậy tôi cũng có thể nhìn ra, cậu ta hoàn toàn đem lời Trịnh Triết để trong lòng.

Tôi bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.

Câu nói tiếp theo của Trịnh Triết đã  minh chứng cho dự cảm này, anh quay đầu sang nói với tôi: “Đánh với em tôi mấy ván.”

Tôi không chút nghĩ ngợi uyển chuyển từ chối: “Tôi không am hiểu đối chiến, bình thường tôi chỉ chơi offline——” Trịnh Triết cười như  không cười, cũng không đáp lại, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh không biết thế nào lại sửa lời: “—— Nhưng vẫn có thể chơi a, đánh hai ván đi.”

Trịnh Sưởng không nói lời nào nhìn tôi cùng Trịnh Triết một cái, trên mặt hiện lên một loại vui vẻ kỳ dị.

Tôi yên lặng tải game Trịnh Sưởng đang chơi, còn chưa kịp lập nick mới, Trịnh Sưởng đã cho tôi một ID cũ của cậu ta. Sau khi đăng nhập tôi cũng không vội vã đánh với cậu, trước hết đánh hai trận với đối thủ lập trình sẵn trong hệ thống, tìm hiểu về kỹ năng cùng thời gian hồi chiêu*, thuận tiện mở ra kho vũ khí của nhân vật.

(*Nguyên văn 冷却时间 CDR (thời gian Cooldown): số lần giới hạn mà người chơi có thể sử dụng kỹ năng, ví dụ sau khi sử dụng kỹ năng A (thời gian nghỉ của kỹ năng A là 30 giây), tức thì trong suốt 30s sau khi sử dụng kỹ năng A, không cách nào sử dụng kỹ năng A đc nữa.)

Kho vũ khí hàng bày la liệt, tất cả vừa nhìn liền biết đều là dùng tiền để mua. Võ trang từ đầu tới chân dù thế nào thì thành tích cũng sẽ không quá kém đi, tôi mang theo suy nghĩ như thế kiểm tra thành tích đối chiến của ID này… thiếu chút nữa bị dọa khóc.

Cậu là như thế nào cầm một món đồ tốt thế này mà còn bị ăn thành cái dạng đây? Ai đời đánh địa chủ trên tay cầm ba quả boom mà còn có thể thua? Cậu ta là đang đánh loạn hay vẫn là đánh loạn?

Tôi ôm theo lòng ngưỡng mộ vô hình đánh hai ván đối chiến với Trịnh Sưởng, sau đó tôi phát hiện cậu ta thật sự là đang đánh loạn.

Di chuyển của nhân vật thì không cần nói, hắn không phải đứng tại chỗ không dời thì chính là đần độn ngây ngốc đi vòng vèo; kỹ năng càng là rối tinh rối mù, thả kỹ năng căn bản không tính mức thương tổn cùng thời gian hồi chiêu. Tôi tranh thủ giữa trận liếc nhìn Trịnh Sưởng một cái, cậu nhỏ ngồi đến tay không run, vẻ mặt chăm chú, nhìn qua ngược lại giống như một đồ vật ——

Nhưng cậu là đồ ăn thật a. Không phải đồ ăn chân tay luống cuống, là đồ ăn dốt đặt cán mai.

Bình thường cậu nhưng thật ra có thể dựa vào một thân trang bị đối đầu chính diện với người khác, nhưng đáng tiếc lần này đối chiến với cậu lại chính là tôi.



Lúc ăn cơm Trịnh Sưởng bần thần cả người.

Tôi có chút không đành lòng, một trò chơi mà thôi, đến mức đó sao? Tôi chơi game không qua màn, chưa bao giờ sẽ uể oải, chỉ có hào hứng tăng vọt mà chuẩn bị chiến suốt đêm.

Hơn nữa Trịnh Sưởng bị ăn thành cái dạng đó… tôi cũng hiểu được cậu vẫn là đừng chơi game nữa thì tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui