.
Tác giả: Bòn
..//..
Trong thế giới ma cà rồng, NamJin như hiện thân của hai cảm xúc đối lập.
Kim NamJoon – kẻ được xem là thủ lĩnh của thế lực kế thừa Chúa tể Kim TaeHyung, kẻ mà chẳng bao giờ có một nụ cười đúng nghĩa. Bất kì vùng lãnh thổ nào có bước chân y đi qua, nơi đó sẽ thành bình địa tàn khốc. Ma cà rồng là bất tử, Kim NamJoon như một tử thần nắm trong tay sức mạnh bất tử đó, y có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của bất kì ma cà rồng nào.
Kim SeokJin – kẻ được xem như đóa hoa mặt trời trong quyền lực đen tối. Y yêu thích màu hồng và luôn cười rạng rỡ với bất kì ai. Y và NamJoon là hai ma cà rồng duy nhất từ chối sắc đen của áo choàng. Bởi họ đã quá mạnh đến mức không cần ẩn mình vào màn đêm.
Sau ngày Chúa tể Kim TaeHyung quyết định bế quan an giấc, bộ đôi NamJin gần như là kẻ thống trị thế giới ma cà rồng. Không chỉ vì sức mạnh, sự thông minh, mà quan trọng là cả hai đều luôn gắn với nhau như bóng với hình, yêu thương và đoàn kết. Chính vì vậy, một khi muốn chiến đấu với NamJin, thì đối thủ luôn luôn phải trên tinh thần chiến đấu với một sức mạnh nhân đôi.
Có thể nói, hiện tại NamJin không có đối thủ – ngoại trừ Kim TaeHyung. Vì họ không thể gọi phong vân như hắn.
Vừa đáp chân lên đỉnh tòa lâu đài, SeokJin liền lên tiếng, nở nụ cười dịu dàng qua đôi răng nanh sắc nhọn.
- Mọi người đã tề tựu đông đủ rồi à?
Kim NamJoon đứng phía sau vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Trước giờ y không phải chào hỏi một ai, kể cả Chúa tể đứng trước mặt đi nữa. Dù rằng NamJin luôn xuất hiện bộ đôi, nhưng tuyệt nhiên chỉ có một người lên tiếng, vì NamJoon hầu như không nói chuyện với ai ngoài SeokJin.
Sau câu chào hỏi của SeokJin, các ma cà rồng có mặt trên đỉnh lâu đài mới quay lại, hướng về kẻ đang lặng lẽ đứng trên bậc thềm cao nhất – Chúa tể của ma cà rồng Kim TaeHyung.
Trông thấy hắn, gương mặt của SeokJin tươi hơn nữa.
- Chúa tể của chúng ta đã có giấc ngủ ngon chứ?
TaeHyung chỉ nhếch mép không đáp, cất chất giọng trầm của một kẻ cai trị.
- Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta vào vấn đề chính.
Sau ngàn năm phân tán, hôm nay những kẻ từng là tướng lĩnh cai trị thế giới loài người đã tụ họp về đây. Vì Chúa tể của họ đã thức tỉnh.
Trong thế giới ma quỷ này, kẻ mạnh là kẻ thống trị. Không cần tranh đấu, không cần thử thách, tự kẻ mạnh sẽ có uy áp của riêng mình. TaeHyung được gọi xưng Chúa tể, bởi lực nội tại dũng mãnh hắn tạo ra đủ đàn áp tinh thần chiến đấu của những ma cà rồng khác. Tự chúng cảm thấy phải phục tùng, phải nhận mệnh, nếu không chỉ có một con đường chết.
Khi TaeHyung đủ sức mạnh gọi phong vân, là một ma cà rồng vẫn có thể hiên ngang đi dưới ánh mặt trời, thì không một ai dám đe dọa vị trí Chúa tể của hắn nữa.
Trên tầng cao, TaeHyung xoay người hướng về phía ánh sáng le lói còn sót lại của buổi hoàng hôn, chậm rãi nói:
- Ai trong các ngươi đồng ý tấn công loài người một lần nữa?
Những gương mặt trắng bệch với đôi mắt đỏ liếc nhìn nhau. Dĩ nhiên không một ma cà rồng nào muốn bản thân phải ẩn mình dưới thức ăn của họ – con người. Chỉ có điều, cục diện bây giờ đã đổi khác, nhân loại không còn là những chiến binh thô sơ trước kia. Cuộc chiến tàn khốc của ngàn năm trước lại nổ ra thì sự tổn thất chắc chắn không phải nhỏ.
Vẫn như thường lệ, kẻ đến sau cùng nhưng luôn là người phát biểu đầu tiên. SeokJin mỉm cười hồi đáp.
- Chúa tể có chắc rằng nguồn sống của mình đã được bảo vệ an toàn chứ?
TaeHyung hiểu câu hỏi mỉa mai của SeokJin. NamJin là hai kẻ phản đối kịch liệt nhất chuyện hắn chung tình với một con người. Dĩ nhiên việc hắn vì yêu mà chờ đợi một kiếp luân hồi thì họ càng không đồng tình. Nếu chiến trận nổ ra, NamJin muốn chắc chắn rằng hắn không vì lí do gì mà biến mất một lần nữa.
Do đó, TaeHyung nhìn thẳng vào SeokJin, quả quyết:
- Em ấy đã trở về để cùng ta giẫm đạp lên Thế giới. Đó là ước nguyện và sẽ không thay đổi.
SeokJin liếc nhìn NamJoon đứng cạnh bên như để dò xét tâm ý của người tình rồi nói tiếp.
- Chúa tể đã hẹn ước một ngàn năm để chúng ta cùng đòi lại quyền cại trị thì không có lí do gì để chúng tôi không sát cánh cùng ngài. Bây giờ thời điểm ấy đã đến, chúng tôi sẽ nghe theo lời Ngài giao phó vậy.
Nụ cười dịu dàng thân thiện của SeokJin rõ ràng ẩn chứa nhiều toan tính. Nhưng toan tính kia là bạn hay thù thì TaeHyung chưa phân định được. Hắn đã ngủ vùi một ngàn năm và đó cũng là thời gian NamJin tự tạo thế lực riêng cho mình. Chắc chắn cả hai sẽ không còn phục tùng hắn như xưa. Nhìn một lượt những gương mặt hiện diện nơi đây hắn cũng hiểu, đa phần trong số đó đều chờ đợi quyết định từ NamJin.
- Được, vậy chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch đầu tiên, tạo ra càng nhiều thây ma càng tốt. – TaeHyung giơ tấm bản đồ lên, bắt đầu vạch ra những địa điểm cụ thể để bành trướng thế lực mà con người không thể phát hiện được.
Khi ánh trăng lên cao báo hiệu trời đã dần về khuya, TaeHyung nhanh chóng kết thúc cuộc bàn thảo bằng việc phân chia nhiệm vụ cho từng tướng lĩnh ma cà rồng.
SeokJin rất tinh ý, nhìn ra ngay vẻ bồn chồn trong lòng hắn, liền cười nhạt.
- Chúa tể gấp gáp đi đâu?
Kim TaeHyung không bất ngờ vì câu hỏi của SeokJin, bởi y là người rất nhạy bén. Vừa cất tấm bản đồ vào áo, hắn vừa mỉm cười bí hiểm.
- Đi dạo.
Không ai nói lời nào cho đến khi Kim TaeHyung mất dạng, họ chờ đợi mệnh lệnh của SeokJin. Bao năm qua họ đã quen phục tùng theo NamJin rồi. NamJin là thủ lĩnh của họ, còn TaeHyung thì đứng trên NamJin, thứ tự cấp bậc rất rõ ràng.
- Được rồi, chúng ta giải tán đi. Cứ theo kế hoạch mà hành động thôi. – Sau phút trầm ngâm suy tư, SeokJin lên tiếng.
Chờ cho mọi người đi hết, SeokJin mới quay ra sau, quàng lấy vai NamJoon và trao cho y nụ hôn trước khi nũng nịu thì thầm.
- Xem cậu có đoán đúng suy nghĩ của anh không nhé, giờ thì anh đang nghĩ gì nào?
NamJoon vẫn lạnh lùng trơ gương mặt đá, cất giọng trầm quyền lực:
- Giết Kookie!
SeokJin bật cười hăng hắc. Quả nhiên y luôn nhìn thấu được suy nghĩ của NamJoon.
- Một ngàn năm qua chúng ta là những kẻ cai trị thế lực ma cà rồng, anh không cam lòng nhường lại vị trí đó cho Kim TaeHyung, hắn đã ngủ quá lâu thì nên an giấc vĩnh viễn mới đúng chứ?
NamJoon đưa mắt trông theo hướng TaeHyung vừa đi, tiếp lời SeokJin:
- Chúng ta không đủ sức mạnh giết hắn, nhưng cái chết của Kookie chắc chắn sẽ giết được hắn.
SeokJin đăm chiêu nghĩ ngợi:
- Như vậy là Kookie thật sự đã được luân hồi? – Rồi y lại cười và hôn NamJoon lần nữa – Thế ma cà rồng như chúng ta có kiếp luân hồi không nhỉ?
NamJoon không thích nói chuyện vu vơ, đa phần những lời bông đùa của SeokJin đều không được hưởng ứng. Y không chút biểu cảm, giơ móng vuốt dài mơn trớn lên đôi môi đỏ đầy quyến rũ của SeokJin.
- Nhiệm vụ mà TaeHyung đề ra là bành trướng thế lực của Thây ma, còn nhiệm vụ của riêng chúng ta là truy tìm tung tích Kookie.
SeokJin hất mái tóc bồng bềnh ra sau, nheo đôi mắt nghịch ngợm. NamJoon không thích đùa nhưng SeokJin thì muôn thuở cứ vui đùa.
- Chắc chắn Kookie vẫn ở trong lâu đài, anh sẽ tiếp cận cậu ấy.
NamJoon vội vàng đưa ngón tay sát gần miệng SeokJin, ngăn cản ý tưởng vừa nảy ra của y.
- Đừng đi đâu mà không có ta kề bên. – NamJoon nói như một mệnh lệnh.
SeokJin nhún vai vẻ phục tùng rồi cả hai lại nắm tay nhau, khuất dạng về phía Nam. Bộ đôi áo hồng luôn sóng bước, có đôi có cặp.
(Trong fic, SeokJin vẫn lớn tuổi hơn NamJoon nên xưng là anh gọi cậu nhé)
.
.
.
Sáng sớm chỉ được ăn dĩa cơm khô khốc, cả ngày lại ngủ vùi trong chăn, bụng JungKook đói cồn cào, cậu cứ đi qua đi lại trong phòng, sốt ruột chờ TaeHyung đến đón.
Dường như cũng biết JungKook đang giận nên Thây ma SongLin chẳng ló mặt, JungKook cũng không thèm gọi nó. Thành thử ra đã nôn nóng lại càng thêm bồn chồn vì đã dần khuya mà chẳng thấy TaeHyung đâu.
Khi JungKook bức bối quyết định đi tìm thì cánh cửa bật mở, TaeHyung vừa bước vào liền mỉm cười với cậu.
- Đi thôi.
JungKook ngượng ngùng trề môi tránh ánh nhìn trìu mến kia. Sao lại giống như hẹn hò với tình nhân thế này?
JungKook không biết đáp gì, lặng lẳng bước ra khỏi phòng, còn TaeHyung thì chậm rãi đi phía sau.
Hôm nay so với hôm đầu tiên TaeHyung dắt JungKook ra khỏi lâu đài hoàn toàn khác biệt. Hắn không bỏ mặc JungKook lót tót phía sau mà ân cần sóng bước cùng cậu. Cả hai băng qua khuôn viên rộng với từng cơn gió lạnh mà không nói lời nào. Trước khi ôm JungKook vượt qua khu rừng, TaeHyung nhẹ nhàng khoác thêm cho cậu chiếc áo choàng để giữ ấm. Đến khi chân cậu chạm xuống mặt đất ở một nơi hoang vắng trong khu đô thị, hắn lại cẩn thận đỡ cho cậu thăng bằng. Cái lạnh từ cơ thể hắn bây giờ đối với JungKook không còn giá băng nữa, cậu cảm nhận đó là khí tức rất ngọt ngào.
- Khi nào chơi chán thì em quay lại chỗ này nhé. – Hắn dịu dàng dặn dò.
JungKook thắc mắc:
- Ngài không đi cùng tôi sao?
TaeHyung mỉm cười:
- Lúc nào ta cũng dõi theo em, nên cứ an tâm làm bất cứ điều gì mình thích.
Dứt lời TaeHyung ra hiệu cho JungKook cứ đi vào khu chợ đêm trong thành phố. JungKook đi được ba bốn bước lại ngoái đầu nhìn, hắn để cho cậu tự do ư? Rồi JungKook tự đánh nhẹ vào đầu khi nhận ra mình suy nghĩ quá nhiều. Trong mắt Chúa tể ma cà rồng thì con người chỉ là một dĩa đồ ăn, chắc chắn hắn sẽ chẳng thèm kè kè bên cậu đi dạo phố. JungKook gật gù tin rằng dù thế nào thì cậu cũng bị TaeHyung theo dõi từ xa, nên thôi cứ quên điều đó và tận hưởng một đêm được giải thoát khỏi chốn âm u địa ngục.
Từ trên dãy lầu cao nhất của khu đô thị, TaeHyung dễ dàng nhận ra JungKook trong hàng ngàn người bé xíu phía dưới. Nhìn cậu tung tăng từ cửa hàng này qua cửa hàng khác, bất giác hắn mỉm cười.
Thật sự thì cái người tên Jeon JungKook này không dễ ghét như hắn vẫn nghĩ. Cậu không có nét dịu dàng sâu lắng như Kookie, nhưng sự tự tin cao ngạo và cương quyết của cậu cũng rất đáng yêu. TaeHyung chợt nhận ra vẽ đẹp của JungKook cũng rất quyến rũ. Một nét đẹp mạnh mẽ lạnh lùng, nét đẹp của cương quyết quả cảm, còn rất gan lì.
TaeHyung khẽ thở dài rồi nhìn lên bầu trời đen kịt. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy vẻ đẹp của người khác ngoài Kookie, nhưng cơ bản JungKook chính là Kookie mà.
JungKook lang thang một hồi cũng tìm ra được nơi để rút tiền. Cậu chán nản nhớ ra mình đã lấy ra một số tiền lớn để trả cho bà MinYoung, bây giờ trong tài khoản chỉ là con số èo uột. JungKook buồn bã rút nốt số còn lại. Vậy là ông Jeon Seoh muốn cậu chết thật sao? Ông chẳng nghĩ gì đến chuyện chuyển tiền cho đứa con trai này nữa.
Sau khi ăn tạm bữa cơm được gọi là tiết kiệm trong tư tưởng quý công tử của mình, JungKook đi vào siêu thị để mua vài vật dụng và thức ăn nhanh. Cậu lụi cụi đi một hồi rồi bất chợt dừng chân, đưa ánh mắt tròn long lanh nhìn ánh đèn neon sáng rực và những dòng người hối hả qua lại. JungKook chạnh lòng nghĩ đến thân phận côi cút của mình. Có ai biết được cậu cố mua những thứ lặt vặt này để về sống với một con quỷ hút máu và đám Thây ma gớm ghiếc?
- Mẹ ơi! Ăn kem! Ăn kem!
- Được rồi, được rồi, mẹ nói bố mua kem cho cục cưng nha ~
- Con ăn kem socola đó.
- Ừ, ừ, mẹ biết bé yêu của mẹ chỉ thích vị socola thôi mà.
JungKook tần ngần dõi theo đứa bé hạnh phúc trong vòng tay gia đình cho đến khi nó mất dạng. Cậu thấy cổ họng mình đắng ngắt, đành ngậm ngùi lê gót trên con đường đông đúc với cõi lòng cô quạnh. Mẹ mất, cha không nhìn nhận, số phận của cậu có phải quá đáng thương không?
Cuối cùng, JungKook cũng dừng bước trước buồng điện thoại, cậu chẳng ngập ngừng tiến vào và nhấc vội máy lên.
Đầu dây bên kia đã trả lời và JungKook biết đó là giọng của ông quản gia.
- Cha tôi có về không? – JungKook hỏi nhỏ.
Ông quản gia liền reo:
- Ôi, cậu chủ! Thật sự cậu chủ đã đi đâu vậy?
- Đừng hỏi nhiều, cha tôi có về không? – JungKook gằn giọng.
- À, hôm qua ông chủ có ghé công ty bàn giao một số việc rồi lại đi. Trông ông chủ rất yếu, phải có người dìu dắt.
JungKook rúng động trong lòng, giọng nghèn nghẹn:
- Vậy cha tôi... có hỏi gì về tôi không?
- ... Không ạ. – Ông quản gia ái ngại đáp.
JungKook lặng người đi vài giây, nghe cay đắng ngập tràn.
- Nếu cha tôi có hỏi, ông nhớ nói là tôi vẫn đang sống rất tốt. Với lại, ông phải chăm sóc cẩn thận cho cha tôi, biết chưa? – JungKook nghẹn ngào nhắn gửi rồi vội vàng dập máy, lòng tủi thân ngập tràn liền ngồi gục đầu trong buồng điện thoại. Cha cậu thật sự lạnh lùng đến thế sao? Không lẽ tận mắt nhìn thấy xác cậu thì ông mới vui lòng?
- Này cậu trai trẻ, có muốn xem một quẻ bói không?
Một ông lão già nua, tóc tai bạc trắng bất ngờ xuất hiện trước buồng điện thoại, ló mặt vào thì thầm với JungKook. Chất giọng trầm khàn như gọi hồn.
JungKook ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào lão, lạnh lùng đáp.
- Tôi không tin bói toán.
Ông lão bật cười, thanh âm nghe càng quái hơn:
- Trước khi nói chuyện với tôi ai cũng nghĩ vậy. Không phải ai tôi cũng coi bói cho đâu. – Rồi lão chỉ vào JungKook với vẻ bí hiểm – Chỉ những người gặp chuyện bất thường tôi mới tìm đến.
Trong mắt ông lão ánh lên sự thông thái, khác hẳn những lão thầy bói lang băm. JungKook liền bước ra khỏi buồng điện thoại, ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Kim TaeHyung. Không thấy hắn ở đâu, cậu vội vã kéo ông lão vào góc khuất.
- Nói xem, ông thấy tôi gặp chuyện gì bất thường? – JungKook tra hỏi.
Ông lão thản nhiên: - Cậu đang bị ma ám.
JungKook hơi khựng người rồi bật cười nhạt.
- Nhảm nhí!
- Nhảm nhí thật sao? Tôi thật sự thấy cậu có hai cái bóng đó.
JungKook e dè nhìn xuống đất, ngó qua ngó lại chiếc bóng của mình.
Ông lão liền bật cười hăng hắc, rù rì bí hiểm:
- Cái bóng thứ hai nó ở sau lưng cậu.
JungKook giật mình quay ra sau, tất nhiên cậu chẳng thấy gì.
- Đừng có doạ tôi! – JungKook gằn giọng, sống với con quỷ chuyên hút máu cậu còn không sợ, đi sợ một cái bóng?
Ông lão liền chìa cho JungKook chiếc gương nhỏ, được bọc kỹ trong giấy báo.
- Muốn thấy nó thì cậu phải nhìn qua chiếc gương này.
JungKook liền nheo đôi mắt khinh thường:
- À, ông muốn bán gương thần chứ gì? Đúng là nhảm nhí! – Cậu liếc nhẹ ông lão, toan bước đi nhưng ông lão đã nhanh chóng nắm tay cậu lại.
- Vậy xin hỏi cậu đã bao giờ làm những hành động kì hoặc chưa? Ví dụ như tinh thần không muốn nhưng cơ thể vẫn cứ làm?
JungKook im lặng không đáp, ông lão từ tốn nói tiếp:
- Cậu thường xuyên gặp ác mộng với những hình ảnh không rõ nghĩa?
JungKook có chút hoài nghi trong lòng nhưng những gì ông lão nói hoàn toàn đúng. Có nhiều chuyện cậu không hề muốn như cơ thể vẫn cứ làm, điển hình như chuyện chủ động gần gũi với Kim TaeHyung. JungKook thở dài nhận ra rắc rối bế tắc của mình. Thôi thì cứ một lần thử vận may vậy. Cậu ngập ngừng liếc mắt tìm kiếm Kim TaeHyung lần nữa rồi hạ giọng với ông lão.
- Nếu tôi nói tôi là chuyển kiếp của một người đã chết cách đây ngàn năm, ông có tin không?
Ông lão bật cười giòn giã, tay giơ cao lắc lắc chiếc chuông nhỏ xíu.
- A! – JungKook giật mình ôm đầu nhức buốt ngay khi âm thanh kia phát ra.
Ông lão lập tức ngừng rung chuông và đanh mặt lại:
- Tôi không tin!
JungKook ngớ người nhìn vào chiếc chuông rồi nhìn tất cả những người đi đường. Tại sao chỉ có mỗi mình cậu thấy đau khi nghe thanh âm đó. Nó giống âm thanh mà bà MinYoung phát ra nhưng cường độ nhẹ hơn rất nhiều.
- Chuyển kiếp cũng là con người, họ sống đến một độ tuổi nào đó sẽ tự nhớ lại kí ức của mình. Vì vậy, những người chuyển kiếp sẽ không bị tác động bởi âm thanh gọi hồn này.
JungKook chớp mắt lắng nghe lời ông lão, còn ông ta thì nhìn sâu vào mắt cậu.
- Thật sự cậu chính là cậu, không hề có chuyển kiếp.
- Nhưng tôi thường mơ thấy những hình ảnh mà tôi chưa từng thấy qua, những nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến. – JungKook giải thích.
Ông lão khẽ lắc đầu:
- Cậu nghĩ đó là giấc mơ? Sai lầm rồi cậu bé à.
JungKook khựng người: - Vậy đó là gì?
Ông lão đáp:
- Đó không phải là mơ, mà là lúc linh hồn kia đang tấn công cậu, muốn chiếm lĩnh thân xác cậu!
JungKook thêm một lần ngẩn người ngỡ ngàng:
- Linh hồn đó tấn công tôi sao?
Ông lão nheo nheo đôi mắt:
- Có phải ban đầu cậu thường thấy một bóng người mờ ảo? Nhưng càng lúc bóng người ấy càng rõ ràng?
JungKook sững sờ lùi ra xa ông lão vài bước. Đúng rồi, trong mơ cậu luôn thấy một con ma cà rồng hay nhoẻn miệng cười. Ban đầu không rõ lắm, nhưng từ khi đến ở trong lâu đài thì hình bóng kia ngày một rõ ràng, rõ đến mức cậu tưởng đó là người tình của Kookie, tưởng rằng Kookie đã phản bội Chúa tể của mình.
Nhìn biểu hiện của JungKook, ông lão biết ngay mình đã đoán đúng, bởi kẻ nào bị ma ám đều có những tình trạng tương tự vậy thôi.
- Bóng người đó là ai? – JungKook căng thẳng hỏi.
- Chính là linh hồn đeo bám cậu. Một khi cậu nhìn rõ mặt nó cũng chính là lúc nó đã chiếm lĩnh hoàn toàn kí ức của cậu. Cậu sẽ chỉ nhớ gương mặt đó mà quên đi quá khứ của mình.
JungKook thở mạnh ra, nuốt khan giọt nước miếng.
"Cậu biết không, ma cà rồng là một thực thể, chúng sống bằng máu và bất tử trong đêm. Chúng không phải âm linh nên không thể nhập vào tâm trí của con người."
"Thứ đang đeo bám cậu không-phải-ma-cà-rồng."
"Ma cà rồng chỉ cần máu của cậu chứ không cần linh hồn cậu. Thần sắc của cậu đang biến đổi, tôi tin, cái thứ đó đã ăn dần vào linh hồn cậu."
Những lời nói của bà MinYoung vang vọng trong tai JungKook. Vậy là linh hồn đó thật sự đang dần ăn mòn tâm trí cậu?
- Thế ra chuyện luân hồi ngàn năm là không có? – JungKook hỏi.
Ông lão lắc đầu:
- Luân hồi là có thật, nhưng với cậu thì không.
JungKook liền ngó xung quanh để tìm kiếm Kim TaeHyung lần nữa trước khi hạ giọng hỏi ông lão, cậu phải chắc chắn là hắn không nghe câu chuyện này.
- Giờ tôi phải làm gì để xua đuổi linh hồn đó?
Ông lão liền nhướng mày giơ chiếc gương lên, nhanh nhảu hẳn.
- Cậu phải mua cái này cho tôi trước đã.
JungKook bức bối moi hết số tiền còn lại quăng vào tay ông lão. Ông ta đếm đếm rồi gật gù, ra vẻ hài lòng với số tiền mình kiếm được.
- Cậu thật sự rất mạnh mẽ nên bị linh hồn kia đeo bám lâu như vậy mà vẫn giữ được kí ức của mình. Nhưng thời gian của cậu không còn lâu nữa. Mỗi khi tinh thần yếu đuối hoặc hoảng loạn thì chắc chắn linh hồn đó sẽ xâm chiếm cơ thể cậu. Chính vì vậy, tuyệt đối phải giữ bình tĩnh trong bất cứ trường hợp nào. – Ông lão nghiêm túc căn dặn.
- Phải luôn giữ bình tĩnh, còn gì nữa? – JungKook hỏi gấp. Cậu sợ Kim TaeHyung có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
- Muốn kìm hãm linh hồn đó thì phải tìm được hài cốt của nó và buộc chân nó lại bằng máu của mình.
- Hả? – JungKook tròn mắt.
Ông lão nhấn giọng lần nữa:
- Dùng chính máu cậu thấm vào dây lạc để trói giữ linh hồn đó, hiểu chưa?
JungKook nhìn chằm chằm vào ông lão để chắc chắn rằng đó không phải là một câu chuyện đùa. Ông lão vẫn thản nhiên:
- Nên nhớ, cậu phải làm điều này trước khi nhìn rõ mặt của linh hồn đó. Nếu không, cậu sẽ hoàn toàn biến mất trên cõi này.
JungKook nghe một tin như chấn động cả tâm trí, cậu cắn nhẹ vào môi, đầu óc mơ hồ rối rắm.
- Sao ông biết rõ những chuyện này? Ông là ai vậy? – JungKook tra hỏi.
Ông lão ve vẩy sấp tiền kiếm được bằng cách bán chiếc gương cho JungKook, môi tủm tỉm bí ẩn trước khi bỏ đi.
- Tôi là một thầy bói và tôi không bao giờ nói dối trong quẻ bói của mình.
JungKook tần ngần đứng trông theo ông lão, đăm chiêu nghĩ ngợi những thông tin vừa được nghe. Cậu thở mạnh nâng chiếc gương lên rồi quyết định tháo bỏ lớp báo bao bọc quanh nó. Trái tim JungKook vô thức đập rộn ràng khi ánh mắt từ từ nhìn vào gương. Chiếc gương trực diện hiện rõ nét mặt đầy căng thẳng của JungKook trên đó. Cậu hít thật sâu để giữ bình tĩnh, bàn tay từ từ đẩy chiếc gương chếch qua phải để kiểm tra xem có thứ gì đang ở sau lưng mình.
- Hức!
JungKook nấc lên một tiếng kinh hãi với đôi mắt trợn tròn nhìn thẳng vào gương. Và đôi mắt đỏ rực màu máu từ bóng đen phía sau lưng cậu cũng trừng mắt đáp trả. Bóng đen mờ ảo sát cạnh bên cậu một cách lặng lẽ âm thầm. JungKook giật mình quay phắt ra sau, nhưng cậu chỉ thấy một khu chợ đêm rộn ràng sầm uất.
- Mình có hai cái bóng, thật sự mình có hai cái bóng. – JungKook lẩm bẩm liên hồi để tự trấn an tinh thần. Dù cậu có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể thôi hoảng sợ khi biết cái thứ âm quỷ kia đang ngày một lấn át dần cuộc sống của cậu.
Chợt JungKook nhíu mày cố gắng lục lọi trong trí nhớ.
- Đôi mắt đỏ? – Dường như cậu đã thấy đôi mắt này rồi. Chắc chắn đã từng thấy qua.
Không thể chần chừ thêm, JungKook hớt hải chạy thật nhanh về con hẻm vắng, nơi mà TaeHyung bảo sẽ chờ cậu.
Từ phía trên cao, TaeHyung lấy làm lạ vì hành động vội vã của JungKook nên cũng nhanh chóng quay lại nơi hẹn ước.
- Đưa tôi về lâu đài, đưa tôi về lâu đài mau!