SeokJin cười đắc ý:
- Ngay cả TaeHyung cũng không thể nhạy bén trong việc đánh hơi như ta đâu. Ngươi nghĩ vì lý do gì NamJin trở thành người kế thừa của Chúa tể hả?
Vừa nói SeokJin vừa trề môi bè dĩu. TaeHyung quyền lực cao như thế lại nhầm lẫn JungKook là con người, hỏi làm sao y và NamJoon không nuôi ý đồ phản nghịch. Nghĩ là vậy nhưng SeokJin không nở giết JungKook, cho dù hiện JungKook mới là người nuôi sống TaeHyung chứ không phải Kookie.
- Nè! – Chợt SeokJin khơi chuyện tiếp – Ngươi có biết nhờ tài nhận biết nhịp tim này mà ta đã phát hiện ra một chuyện hay ho không?
JungKook liếc mắt nhìn vẻ hứng khởi của SeokJin, cậu chợt nhận thấy ma cà rồng này rất thích trò chuyện. Lần đầu tiên gặp SeokJin trước gian nhà của bà MinYoung đã nghe SeokJin than chán nản rồi. Cũng phải, ở chung với con ma lúc nào cũng lạnh tanh tượng đá như NamJoon thì không chán mới lạ.
- Chuyện gì hay ho? – JungKook miễn cưỡng tiếp chuyện cùng SeokJin. Dù sao SeokJin cũng mạnh hơn cậu, mà cậu thì không có ý sẽ tiết lộ nguồn gốc của mình, nên cứ hoà nhã vu vơ để SeokJin quên đi.
SeokJin rất tâm đắc khoe:
- Ta đã chú ý quyền năng của kẻ bảo hộ cho Seagull Chae mấy ngày qua, và ta tin người này còn khát khao tìm Kookie hơn cả Kim TaeHyung đấy. Chỉ có lí do đó mới khiến họ lẩn trốn ở gần đây.
JungKook hừ nhạt, giọng điệu ganh tỵ: – Vẫn còn có kẻ si mê Kookie ư?
Rồi ngay phút chốc JungKook rùng mình rúng động. Nỗi ám ảnh của những kí ức vụt qua về một gã đồ tể cường bạo, dã man hành hạ mình mà JungKook không bao giờ quên được. Cậu liền run run đôi môi nhìn thẳng vào SeokJin.
- Ý ngươi nói... kẻ đang ở cùng lão Seagull Chae là... Lãnh chúa?
Hai tiếng Lãnh chúa thoát ra miệng JungKook nhỏ như gió thoảng. Cậu thật sự kinh hãi con người tàn nhẫn đó. Trên đời này kẻ si mê Kookie đến cuồng loạn bạo tàn thì chỉ có Lãnh chúa.
SeokJin không hồi đáp, cười thay cho lời khẳng định.
- Ta về đây! – JungKook luống cuống chạy vào trong xe. Nếu Lãnh chúa đã luân hồi và cũng hiểu lầm cậu là Kookie, cậu bị rơi vào tay gã coi như rồi đời. JungKook không hề muốn trở thành một người tàn phế như Kookie đâu.
JungKook chưa đóng cửa xe thì bàn tay sắt lạnh của SeokJin đã chặn nó lại. Ánh mắt đỏ thẩm ấy hững hờ nhìn JungKook nửa cười nửa lại oán trách.
- Ngươi còn muốn nói gì nữa? – JungKook cao giọng nhăn nhó.
SeokJin thản nhiên:
- Biết vì sao ta nói với ngươi những điều đó không?
JungKook nhíu mày không hiểu nhưng bản chất cũng đã đoán biết phần nào ý định của SeokJin. Đâu dễ gì ma cà rồng này lại dễ dàng tiết lộ cho cậu nhiều thông tin mật như vậy. Chắc chắn là phải có điều kiện đổi chát. Vì JungKook không muốn đổi chát bất cứ thứ gì nên mới vội vội vàng vàng viện cớ thoái lui.
JungKook không hồi đáp, SeokJin liền tiếp lời:
- Bởi vì ta tin ngươi đã biết rõ mình được sinh ra như thế nào.
JungKook sững sờ tròn đôi ngươi. Còn SeokJin chỉ nhếch mép đáp trả. SeokJin là loại người luôn chú tâm vào tiểu tiết, nên chỉ những cái ngập ngừng bối rối của JungKook đã nhanh chóng làm y nghi ngờ. Hơn nữa, bình thường JungKook thấy SeokJin là hằn hộc cự tuyệt, hôm nay lại chủ ý nói chuyện vu vơ. Tâm lí con người không phải đơn giản quá sao? Khi chiếc miệng nói dối thì hành động cũng bất thường. Vì vậy SeokJin mới chân tình giải bày hết những bí mật mình biết như một lời đe doạ với JungKook. Rằng JungKook đang trong vòng nguy hiểm, nếu cậu thành thật với SeokJin về cuội rễ của mình, thì SeokJin sẽ bảo vệ cậu.
Sau vài giây bàng hoàng vì bị nhìn thấu tâm tư, JungKook cũng lấy lại bình tĩnh, cậu hít thở thật sâu rồi ngang nhiên đáp trả SeokJin:
- Nếu đúng là ta đã biết thì sao?
SeokJin khá bất ngờ trước phản ứng chẳng chút gì lo sợ của JungKook. Y vốn biết tên nhóc này là đứa ương ngạnh, nhưng vẻ thách thức của JungKook ngay khi bị lật tẩy là điều SeokJin không thể lường trước.
JungKook hất giọng nói tiếp:
- Ngươi và NamJoon muốn giết Kookie chẳng qua cũng như lão Seagull Chae và cha ta, muốn triệt đường sống của TaeHyung đúng không? Cho dù ta không phải Kookie nhưng hiện tại máu của ta vẫn là nguồn sống của hắn. Nếu nói với ngươi cách thức ta được sinh ra thế nào thì ngươi sẽ để cho ta tồn tại sao?
SeokJin bật cười:
- Vậy ngươi cho rằng chỉ cần giữ khư khư bí mật đó thì ta sẽ để ngươi sống?
- Phải! – JungKook quả quyết. – Ngươi cần một đứa con, còn ta cần giữ mạng, thế thôi!
Thái độ cương quyết ngạo mạn của JungKook đã khiến nụ cười luôn vui tươi trên môi SeokJin biến mất, y trầm mặt:
- Nếu ta nói với Kim TaeHyung tất cả sự thật về ngươi thì cái mạng nhỏ bé của ngươi có giữ được không nhỉ?
JungKook vẫn không chịu thua:
- Ta mà chết thì bí mật về chuyện ma cà rồng có thể sinh con cũng sẽ chết. Ngươi chọn đi!
Cả hai lườm mắt nhìn nhau như những kẻ thù không đội trời chung. Bản tính JungKook trước giờ chẳng muốn thua ai, còn SeokJin thì luôn tự cao tự đại. Tình hình hiện giờ rõ ràng JungKook đang thách thức SeokJin có dám giết cậu hay không. Một cuộc đấu trí giữa một bên đánh đổi bằng mạng sống và một bên đánh đổi bằng khát khao có được một đứa con của mình.
Mạng sống thì có thể ngông cuồng trong phút chốc muốn từ bỏ, còn ước mơ về tiếng cười trẻ thơ đã dai dẳng kéo dài cả ngàn năm. Vì vậy, thắng bại vốn dĩ đã có kết quả ngay từ đầu.
SeokJin đành cười nhạt quay mặt đi, nỗi đau giấu kín trong lòng dâng lên cuộn sóng.
- Lãnh chúa thật sự đã được luân hồi, ngươi liệu hồn cẩn thận. Còn nữa, người ngợm nồng nặt mùi máu, về đến lâu đài đừng có dại dột mà gần gũi Kim TaeHyung.
SeokJin để lại lời căn dặn lạnh tanh rồi vụt mất ngay khi ánh mặt trời ló dạng. Điều đó đồng nghĩa với việc y chấp nhận bảo toàn tính mạng cho JungKook.
SeokJin đi rồi JungKook liền thở hắc ra mấy lượt, trán rịn ướt mồ hôi. Đôi mắt đỏ ngầu đó đáng sợ thật, đến giờ cậu còn không tin SeokJin sẽ tha mạng cho mình. Thật sự thì JungKook không nghĩ sự thật về ma cà rồng lai lại quan trọng với SeokJin như vậy, cậu chỉ tuỳ tiện bám víu vào một lí do nào đó để cố giữ cái mạng thôi.
Nỗi lo về SeokJin qua đi thì nỗi lo khác lại kéo về. Vậy là Lãnh chúa cũng đã luân hồi ư? Lão ta làm cách nào mà luân hồi hay vậy? Tại sao Bá tước Seagull Chae rồi đến Lãnh chúa đều dễ dàng luân hồi, còn Kookie thì lại không? Mà tại sao họ cứ kéo dài cuộc chiến ngàn năm trước đến tận bây giờ vẫn chưa hồi kết thúc. Rồi sẽ còn ai tiếp tục luân hồi nữa? Thế giới này chắc khó tận hưởng được một ngày thanh bình.
Vừa hoang mang về tung tích Kookie, vừa lo rơi vào tay Lãnh chúa, vừa sợ TaeHyung biết sự thật. Một mớ tơ vò hỗn độn trong lòng JungKook, cậu lái xe về lâu đài với tinh thần nặng trĩu.
.
.
Từ xa hình bóng của lâu đài đã dần hiện rõ, JungKook cảm thấy yêu mến quá nơi chốn nương thân này. Bỏ đi tất cả, chỉ cần hướng đến tình yêu của mình, JungKook tin rằng một ngày nào đó TaeHyung sẽ thấu hiểu cho cậu. Vốn dĩ Kookie không thể trở lại, vốn dĩ cậu hoàn toàn có thể thay thế Kookie, JungKook tự mãn mơ mộng đến viễn cảnh đó.
Chiếc xe dừng lại trước lâu đài, JungKook mệt mỏi bước xuống và khệ nệ kéo vali vào trong. SongLin cùng đám Thây ma chỉ cúi mặt thưa gửi phải phép chứ không dám tự ý đến gần cậu, trừ khi cậu có ý sai bảo. Cơn thịnh nộ của JungKook ở nghĩa trang đã cảnh báo cho SongLin biết cậu đang cảm thấy phiền phức với nó đến đỉnh điểm.
JungKook thở dốc kéo được vali lên hai tầng lầu thì đến Đại sãnh lớn của lâu đài, nơi TaeHyung thường hay trầm ngâm bên lò sưởi. Nhưng hiện thì hắn không ngồi tại chiếc trường kỷ quen thuộc, hắn đứng ngay đầu cầu thang để chờ đón JungKook.
- Cuối cùng thì em cũng đã về. – TaeHyung bật cười nhẹ nhỏm rồi nghiêng đầu chú mục vào chiếc vali trong tay JungKook. Hắn không nghĩ là cậu đã thật sự "dọn nhà", chỉ nghĩ cậu lại mua sắm quá nhiều thứ lỉnh kỉnh.
Cả ngày TaeHyung chẳng thể tập trung vào việc gì vì cứ mãi lo lắng cho JungKook, vừa rồi hắn còn có những linh cảm xấu về sự an nguy của cậu. Thật may là SongLin đã quay về bẩm báo cậu vẫn an toàn. Vì vậy, chỉ vừa nghe hương máu quyến rũ của JungKook thoang thoảng là TaeHyung đã chẳng thể kiềm lòng được mà ngồi yên bên chiếc lò sưởi, hắn hân hoan ra đón cậu như một đứa trẻ chờ mẹ trở về.
JungKook vừa mới đến bậc cầu thang thứ hai, nghe tiếng trầm ấm thân thương liền ngẩn đầu tìm kiếm. Ngay khi gương mặt sắc lạnh của TaeHyung hiện ra phía trước, cậu vô thức mỉm cười nghẹn ngào thiết tha, mừng mừng rỡ rỡ. Thế giới thuộc về cậu là nơi đây, người duy nhất quan tâm cậu đang ngự trị tại đây, và tình yêu ngọt ngào của cậu cũng ngập tràn chính tại lâu đài âm u tăm tối này.
Chỉ sau một ngày trôi đi mà tâm tình JungKook chuyển biến dữ dội, cậu khao khát TaeHyung mãnh liệt như kẻ tù đày tìm ra ánh hào quang. Quẳng mạnh chiếc vali xuống nền đá, JungKook vụt đến ôm chầm lấy TaeHyung và siết vòng tay thật chặt. Đôi mắt cậu nhắm ghiền để tận hưởng làn da giá băng qua hai lớp áo, cơ thể Chúa tể bạo tàn dù đã hoá đá ngàn năm vẫn trở nên ấm áp nồng nàng bởi tình yêu vĩnh cữu.
Mãi say đắm trong cảm xúc bi luỵ của mình, JungKook đã quên hẳn lời SeokJin căn dặn. Cậu lao người đến gần TaeHyung mà không nhận ra hắn bất chợt lùi đi một bước, dù trước đó hắn còn thèm khát JungKook hơn cả nỗi nhớ của cậu hiện giờ. Khi hai cơ thể sát cạnh gần nhau thì gương mặt TaeHyung càng biến đổi kì dị hơn nữa. Một hương máu quá lạ lùng đang bao trùm lấy JungKook, cả sức mạnh quyền năng bên trong cậu cũng đang dậy sóng. Thật quá dễ dàng để một Chúa tể ma cà rồng nhận ra: nhịp đập từ trái tim JungKook đã chậm hơn con người.
TaeHyung nhíu đôi chân mày, âm thầm gỡ bỏ vòng tay của JungKook, hơi cúi người để ánh mắt song song với gương mặt cậu.
- Em đã đi đâu vậy? Ta cảm thấy lo lắng. – Hắn dịu dàng hỏi thăm khi nhìn sâu vào mắt JungKook. Dù SongLin đã quay về bẩm báo cậu vẫn an toàn ở nghĩa trang, nhưng TaeHyung biết chắc là JungKook đã gặp chuyện nguy hiểm. Hắn luôn lặng lẽ dõi theo cậu trong khoảng cách sức mạnh hắn có thể.
Được vỗ về an tâm, JungKook càng mũi lòng, giọng nũng nịu.
- Em chỉ về nhà lấy một số vật dụng và ghé qua nghĩa trang thăm mẹ thôi.
TaeHyung mỉm cười:
- Sau này đừng đi đâu quá lâu như thế nữa, giờ thì em nghỉ ngơi chút đi.
JungKook mím môi gật nhẹ mái đầu, trở xuống cầu thang để lấy vali. TaeHyung ra hiệu cho Thây ma đang canh gác làm việc đó thay cậu. JungKook phân vân mãi mới chịu buông vòng tay ra khỏi TaeHyung, tâm tình hạnh phúc bước tiếp lên những bậc thang để đến căn phòng thân thương quen thuộc. Cậu không hề hay biết ánh mắt hoài nghi giá băng kia đang dõi theo sau lưng mình.
Càng gần ma cà rồng thì JungKook càng biến đổi, nó chậm chạp từ từ đến nỗi chính cậu và những người cạnh bên cũng không nhận thấy. Nhưng một khi đã nếm qua máu người, sự biến đổi đó sẽ dâng trào đột biến. JungKook cần một khoảng thời gian để làm lắng dịu chúng như đã từng vô thức giết chết sáu mạng người trên đường Hybe. Tiếc thay, JungKook đã không tự chủ được bản thân mình mà tiếp cận Chúa tể ma cà rồng quá sớm. Dù chủ quan tin tưởng vào nhịp đập con người bên trong tình nhân đến thế nào, thì cái tà khí đẫm máu xung quanh JungKook cũng quá dễ dàng để TaeHyung nhận ra. Hắn trầm mặt nhìn theo bước chân JungKook khuất dần trên dãy lầu, đó cũng là giây phút kẻ si tình ấy phát hiện con người ngày đêm mình ôm ấp không hoàn toàn là con người.
TaeHyung đứng suy tư tại đó thật lâu, bàn tay nắm chặt với cảm xúc mông lung khó tả. Hắn không nhận thấy một chút gì hình bóng Kookie bên trong JungKook nữa. Ngay giây phút cậu sà vào lòng với hương máu đặc quyện tà khí, thì hắn chỉ còn nhìn thấy một hình dáng ma cà rồng xa lạ trước mắt mình.
Một vật nhỏ bé hững hờ nằm dưới chân cầu thang chợt gây sự chú ý đến TaeHyung, có lẽ nó đã bị rơi ra khi JungKook quăng mạnh chiếc vali vừa nãy. Hắn hiếu kì chậm rãi bước xuống và nhặt lên.
Đó là một cuốn sách khá dày, trông cũ kĩ. TaeHyung vu vơ lật ra vài trang giấy, dự định sai bảo Thây ma mang trả cho JungKook. Nhưng một số hình vẽ ma quái về âm hồn bên trong khá thú vị, TaeHyung thấy hiếu kỳ. Cuốn sách còn in song song hai mặt chữ. Bên phải là những dòng chữ hiện đại, TaeHyung không rõ lắm; bên trái là cổ văn, dạng tượng hình – một kiểu chữ viết thời Trung cổ. Và TaeHyung sững sờ khi đọc ra nội dung đầu trang của cuốn sách đó: "Những giả thiết về sự luân hồi của con người".
Tất cả chỉ là giả thiết, nhưng điều duy nhất cuốn sách khẳng định, chính là: Một khi đã luân hồi, con người sẽ hoàn toàn hoá thành kiếp trước của mình, không bao giờ có sự-trì-trệ.
Vừa về đến phòng, JungKook liền uể oải ngã lưng xuống giường, mê đắm trong mùi hương ngọt ngào của gian phòng ngập tràn tình yêu thương. Cậu quên bẵng đi việc mình đã vội vội vàng vàng nhét quyển sách mua được vào vali, chỉ lo theo đuổi những ngày tháng sau này toàn tâm toàn ý hạnh phúc cùng Chúa tể ma cà rồng. Rồi đến một lúc nào đó TaeHyung cũng sẽ yêu cậu, rồi cậu cũng hoá thành ma cà rồng, cả hai bên nhau nồng nồng thắm thắm với dòng máu bất tử.
JungKook là người khá khôn ngoan nếu không muốn nói là bản lĩnh mạnh mẽ, nhưng tình yêu khờ dại đã biến cậu ra ngây ngô thế đấy.
Vì quá nhiều suy nghĩ cho một ngày mệt mỏi, JungKook thiết ngủ miên man vô tư lự.
.
.
Đến tận nửa đêm, cái lạnh bất thường của âm khí như lấn chiếm hết cả gia phòng, JungKook nhảy mũi mơ màng tỉnh giấc.
Cậu lạnh quá, vùi người vào chăn cũng không ấm lên được nên đành run run bước xuống giường, thắp thêm hai ba ngọn nến. Bấy giờ JungKook mới nhận ra TaeHyung không nằm chung với mình. Thường thì đêm nào hắn cũng ôm ấp cậu cơ mà. JungKook phồng má giận dỗi, nhưng cậu biết hắn có lắm chuyện để làm, nhất là trời tối thì ma cà rồng mới hoạt động được. Buồn vu vơ, JungKook lại leo lên giường, cố dỗ giấc ngủ.
Nhưng cái lạnh kì lạ ấy không tan biến, nó không đến từ khí trời hay thoát ra từ cơ thể JungKook. Nó lạnh lẽo như ánh mắt hung dữ của loài thú hoang đang rình rập con mồi, và JungKook cảm giác là mình bị theo dõi. Cứ như đâu đây ẩn chứa một đôi mắt tà hoặc nào đó, không bỏ sót bất kì hành động nào của cậu.
JungKook ngồi bật dậy, liếc nhìn một vòng quanh gian phòng trống trãi, mồ hôi của sự bồn chồn dần toát ra khi cái lạnh không thiện chí kia cứ mỗi lúc một nặng nề.
Càng lúc càng bất an, JungKook rút người sâu vào chăn. Cái lạnh này vừa lạ mà quen, vừa thân thương lại vô cùng đáng sợ.
Bỗng nhiên JungKook nắm bắt được ngay cái tà khí bao trùm mà cảm giác lạnh run kia truyền đến, cậu giật mình nhảy bổ xuống giường, lao thẳng đến cửa phòng và bật mở nó ra.
Và không ngoài dự đoán của JungKook, TaeHyung lặng lẽ đứng đó tựa bao giờ. Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào sự ngỡ ngàng của cậu giá băng đến tàn nhẫn.
- Tae... TaeHyung...? – JungKook vô thức lùi, hai bờ môi phát âm không rõ tiếng. Âm khí lạnh lẽo lấn chiếm tâm hồn toát ra từ TaeHyung thì JungKook không thể nào nhầm lẫn được. Nhưng Kim TaeHyung hiện giờ như một con quỷ khát máu đang tìm mồi. Sự hung bạo hằn rõ qua nét trầm lặng từ cơ thể vốn từ lâu đã là đá.
TaeHyung chậm rãi bước vào phòng, nhếch nụ cười nhạt qua chiếc răng nanh.
- Em không gọi ta là Chúa tể nữa à? – Giọng hắn khô rốc hời hợt.
JungKook lắng động toàn thân, kì lạ trước sự khác biệt từ hắn. Cậu đành ngượng cười lấp liếm:
- Sao ngài lại đến muộn thế?
TaeHyung nhướng mày thản nhiên: – Bởi vì ta cần kiểm tra vài thứ.
Rồi hắn lại cười vu vơ:
- Mà gần đây không thấy em nhớ ra thêm điều gì giữa chúng ta nữa nhỉ?