Cái Bóng

“Xe trông đắt tiền thế này mà dám đưa cho con mượn lái. Tiểu Nguyên đúng là hào phóng thật!”

“Nhưng mà Tiểu Viễn à, dù người ta có hào phóng cỡ nào thì cũng là ông chủ của con. Làm gì thì làm, con phải biết giữ chừng mực. Hiểu không?”

“Hơn nữa, thân phận và địa vị của người ta không đơn giản. Chẳng phải người mà con có thể kết bạn ngang hàng được đâu. Tiểu Lâm à, con nên nhớ kỹ điều đó.”

“Tiểu Nguyên không giống chúng ta.”

“Căn bản là không cùng một thế giới.”

Khi được hỏi chiếc xe màu trắng trông đắt tiền đó từ đâu ra. Lâm Minh Viễn bảo rằng Dịch Nguyên giao cho cậu lái để chở hắn đi làm. Sau đó thì bà nội nói với cậu như thế.

Không giống nhau.

Không thể ngang hàng.

Không cùng một thế giới.

Lâm Minh Viễn ngồi bệt trên bãi cỏ xanh rì, hai cánh tay gác lên đầu gối. Cậu nhìn ra bờ sông, mặt nước gợn sóng lăn tăn, lấp lánh đến có chút chói mắt.

Lúc đó mình nghĩ gì mà dám hỏi Dịch Nguyên một câu như thế nhỉ?

Đúng là không có tự trọng.

Quang cảnh phía trước chợt nhòe đi. Lâm Minh Viễn cúi đầu dụi mắt.

Chẳng biết sau khi nghe xong, Dịch Nguyên có cảm giác gì.

Ghê tởm? Nực cười? Hay là phiền phức?

Liệu hắn có cảm thấy cậu không an phận, muốn trèo cao hay không?

Có điều, thời gian qua ở bên Dịch Nguyên, cậu ít nhiều gì cũng hiểu tính hắn. Chắc chắn Dịch Nguyên sẽ không cảm thấy ghê tởm hay cười nhạo xem thường cậu. Dịch Nguyên không phải người như vậy.

Buông tay ư?

Nói buông tay thì cũng không đúng. Bởi vì cậu chưa từng nắm được đôi bàn tay ấy. Chưa từng “nắm” thì làm sao có thể “buông” chứ?

Nhưng cậu làm vậy, hẳn là đã khiến cho Dịch Nguyên khó xử.

Lâm Minh Viễn ngả người chống hai tay ra phía sau. Ngửa đầu ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Cậu hít sâu rồi thở hắt ra một hơi. Giọt nước mắt nặng nề lăn dài xuống trên gò má.

Quên đi thôi.



“Sao thằng bé đó lại ngồi khóc một mình thế nhờ?” Người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế lái lầm bầm.

Bà chỉnh chỉnh lại kính mát và mũ rộng vành Dior thời thượng của mình. Son môi Yves Saint Laurent màu đỏ nhung mượt mà, tôn lên làn da trắng ngần của bà. Mái tóc tém bob mái lệch màu nâu vén một bên tai, để lộ ra hoa tai ngọc trai tinh xảo. Bà mặc áo khoác dạ dáng dài màu trắng kiểu cổ điển. Đeo một chiếc thắt lưng mảnh mặt kim loại màu vàng sang trọng. Từ đầu đến chân tỏa sáng hệt như cựu minh tinh nào đó vậy.

Nếu không phải là Lý Lan thì còn ai trồng khoai đất này?

Nghe đâu thằng con trời đánh… à không.

Nghe đâu con trai cưng nhà mình săn xe Bugatti bản giới hạn làm quà cho người yêu. Cứ tưởng là tặng vị hôn phu tương lai Ngôn Diệp Thành của nó. Sau khi hỏi thăm xong mới biết, té ra là tặng cho cái thằng bé Lâm Minh Viễn này!

Mua quà làm vui lòng người yêu cũng bình thường. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình chỉ trong thời gian ngắn, mà đã chi mạnh tay như vậy với một người. Mà người đó còn là trai bao.

Bất ngờ hơn là, hai đứa nó vậy mà vẫn chưa chia tay!

Bà hiểu Dịch Nguyên, tính nó cả thèm chóng chán, không bao giờ ở bên ai được lâu. Chuyện kết thông gia với nhà họ Ngôn, nói hết lời với nó, nó mới chịu lui tới nhiều hơn chút xíu. Thời gian đầu còn chăm chỉ tới lui bốn ngày một tuần. Càng về sau càng thưa thớt dần. Hỏi ra thì nó cứ viện cớ bận việc. Cứ thế này thì làm sao bồi dưỡng tình cảm chứ?

Đúng là khiến người ta sốt ruột!

Chuyện tới mức này, Lý Lan không thể không đích thân đi nhìn thử. Rốt cuộc thằng bé Lâm Minh Viễn kia là người như thế nào, mà trói được chân Dịch Nguyên tới hơn ba tháng trời.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ, Dịch Nguyên bị Dịch Quân túm đi tiệc rượu xã giao. Lý Lan nhanh trí giả vờ mệt trong người. Đợi hai cha con bọn họ đi rồi, mới vội vàng lái xe đến tiểu khu Kim Cương.

Khi trông thấy thằng bé đó bước ra khỏi nhà, bà lập tức nhận ra ngay.

Lý Lan đã từng xem qua ảnh chụp lén Lâm Minh Viễn rồi. Không đẹp xuất sắc như Hoa Phong Nhã. Nhưng cũng khá tuấn tú ưa nhìn. Mặc quần jean màu xanh sáng và áo thun trắng trơn rộng rãi đóng thùng gọn gàng. Mang đến cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.

Chắc có lẽ là do khí chất. Cho nên dù không trưng diện Âu phục giày da cầu kỳ. Ngược lại chỉ ăn mặc đơn giản thoải mái như vậy, mà vẫn rất nổi bật. Khiến người khác không thể không ngoái nhìn.

Đặc biệt là lúc nghiêm mặt không cười. Và lúc nhìn từ đằng sau, quả thật có điểm gì đó hao hao giống Hoa Phong Nhã.

Lý Lan cứ tưởng thằng bé đó sẽ lái con siêu xe bản giới hạn kia, chạy vòng vòng khắp thành phố lấy le. Dù sao cũng đang là ngày nghỉ lễ, càng thích hợp để lái đi chơi. Thử nghĩ xem, trở thành một trong mười người trên thế giới sở hữu một con siêu xe hiếm như vậy. Mà trong số mười người đó, còn có cả siêu sao bóng đá Cristiano Ronaldo nổi tiếng. Ai mà chẳng muốn khoe khoang một phen chứ?

Nhưng không ngờ tới, bà lại thấy thằng bé này đi bộ ra ngoài…

Đón xe buýt?

Không phải chứ?

Lý Lan lái xe bám theo Lâm Minh Viễn suốt cả quãng đường dài. Thằng bé này không biết rảnh rỗi sinh nông nỗi hay gì, mà cứ bắt xe buýt hết chuyến này đến chuyến khác. Bộ dạng thất thần cứ như người mất hồn.

Lúc ngồi đợi xe buýt ở trạm, còn vui vẻ giúp một ông cụ lạ hoắc xách hai túi đồ to đùng băng qua đường. Xong rồi lại băng qua đường trở về lần nữa. Cuối cùng bị trễ mất chuyến xe, phải ngồi đợi hồi lâu.

Trông cũng… ngoan đó chứ?

Bất tri bất giác, Lý Lan đã ngồi trong xe nhìn ra bờ sông với Lâm Minh Viễn gần nửa ngày.

Cho tới khi trông thấy thằng bé này khóc, mới giật mình ngạc nhiên.

Lý Lan vốn dĩ là danh môn khuê các. Mặc dù đã nhìn thấy đủ loại người và chuyện dơ bẩn trong giới thượng lưu rồi. Nhưng chưa từng hiểu nổi những người làm loại nghề bán miệng dưới nuôi miệng trên như thế. Ngoại trừ sợ bị chính thất đánh ghen, kim chủ chán bỏ mất nguồn thu nhập thì còn có gì để phiền muộn.

Suốt cả buổi Lâm Minh Viễn đều thẫn thờ. Đi thật xa chỉ để ngồi khóc một mình như vậy. Khiến bà khá bất ngờ lẫn tò mò. Hóa ra làm trai bao cũng có phiền muộn riêng giống như người bình thường.

Hơn nữa, thằng bé này chỉ thuộc dạng đẹp trai thường thường thôi. Vậy mà lúc khóc lại đẹp đến thế. Cứ như Lý Gia Hân phiên bản nam vậy. Làm cho người ta nhìn mà xót xa.

Bây giờ Lý Lan mới thật sự nhìn kỹ Lâm Minh Viễn. Người ta nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Muốn hiểu được một người, thì hãy nhìn vào mắt của người đó.

Bởi vì đôi mắt không biết nói dối.

Ánh mắt của thằng bé này, không phải kiểu sõi đời hay lẳng lơ như mấy cậu thanh niên từng cặp kè với Dịch Nguyên. Càng không phải kiểu thông minh sắc sảo, nhìn thấu người khác như thằng bé Hoa Phong Nhã kia. Mà trông rất hiền lành sạch sẽ. Hoàn toàn không có nét tăm tối vẩn đục thường thấy của đám trai gái làng chơi bên ngoài.

Ngay cả siêu xe tiền tỉ cũng không hứng thú. Nếu không phải bản thân thằng bé này cũng là thiếu gia giàu sang phú quý, quen sống xa hoa nhung lụa từ nhỏ. Không còn cảm thấy mới mẻ đối với mấy thứ hào nhoáng nữa. Thì quả thật không giống loại người coi trọng vật chất, thích đua đòi đú đỡn mồi chài đại gia. Thoạt nhìn còn rất hiền lành an phận.

Trong thoáng chốc, bà chợt sinh ra một loại ảo giác. Rằng, có khi nào thằng con trời đánh của mình nhìn trúng bé trai nhà lành. Rồi nổi thú tính ép buộc người ta hay không?

Chứ nếu không thì vì sao tặng cả nhà cả xe tiền tỉ rồi, mà thằng bé đó vẫn không hài lòng. Ngược lại còn khóc thương tâm như vậy chứ?

Nhác thấy Lâm Minh Viễn đứng dậy phủi mông, rồi đạp lên bậc thang đi lên trên. Lý Lan bèn nhấn nút đóng cửa kính lại. Đúng lúc này, bà bỗng nghe thấy tiếng xe phân khối lớn nổ máy.

Ngay sau đó, một chiếc moto Kawasaki Ninja chạy tới, dừng ở phía đối diện Lâm Minh Viễn. Cách cậu chỉ mười bước chân.

Nơi này vắng vẻ, cách trung tâm thành phố khá xa. Lâu lâu mới có một chiếc xe chạy ngang qua nên bà không để ý. Đến khi tiếng nổ máy xe vang lên, bà mới giật mình phát hiện. Dường như chiếc xe đó đã đậu ở đây từ lúc nào rồi.

Lý Lan ngồi trong xe đằng xa, nhìn Lâm Minh Viễn chợt khựng lại bước chân. Vừa trông thấy người đàn ông lái chiếc moto kia, mặt liền biến sắc. Rồi đột ngột xoay người bỏ chạy.

Bà lại ngó qua người đàn ông kia, dáng người khá đẹp. Mặc áo khoác da thể thao cổ trụ, mang giày boot cổ cao, đeo găng tay thuần một màu đen. Ngay cả nón bảo hiểm cũng vậy. Che kín mít từ đầu tới chân. Không nhìn ra được là ai.

Người đàn ông kia không đuổi theo ngay. Mà đợi cậu chạy một quãng xa rồi mới nẹt pô đuổi theo. Lý Lan không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bối rối chẳng biết có nên lái xe đi xem hay không. Lúc này, bỗng phát hiện Lâm Minh Viễn chạy ngược trở về. Chiếc Kawasaki Ninja kia cũng dí sát phía sau. Hệt như đang chơi trò đuổi bắt vậy.

Dường như chơi chán rồi, người đàn ông kia bẻ lái, đánh võng một phát, chắn ngang trước mặt Lâm Minh Viễn. Tiếng lốp xe ma sát vào mặt đường vang lên chói tai. Buộc Lâm Minh Viễn phải dừng lại.

Hiện tại, người đàn ông kia đứng giữa Lâm Minh Viễn và Lý Lan ở tít bên này. Người đàn ông kia ngồi thẳng dậy, tháo nón bảo hiểm xuống. Hai người bọn họ nói gì đó với nhau. Bà cũng chưa thấy được mặt nũi người kia thế nào. Vì người kia đang đưa lưng về phía bà.

Lâm Minh Viễn lách qua xe người đàn ông kia, nhíu mày bước vội về hướng này. Bỗng dưng người kia xuống xe, túm lấy Lâm Minh Viễn. Vừa nhìn thấy mặt người kia, Lý Lan liền kinh hãi.

Nốt ruồi lệ dưới bọng mắt phải và chiếc Kawasaki Ninja kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Tiêu Hàng!

Lý Lan bên này chưa kịp hoàn hồn. Bên kia hai người bọn họ đã đánh nhau.

Đối với Lý Lan, hôm nay là một ngày đầy bất ngờ. Nhưng không nghĩ tới, cái loại bất ngờ này chỉ có hơn chứ không có nhất.

Không ngờ thằng bé Lâm Minh Viễn trông hiền lành vô hại như thế, mà lại biết đánh nhau!

Rõ ràng ban nãy còn ngồi khóc thút thít một mình rất đáng thương. Hiện tại nhìn cậu ta cứ như một người khác vậy. Không những ra tay dứt khoát, phản ứng nhanh nhạy. Mà so về sức lực, còn muốn ngang cơ với cả Tiêu Hàng!

Có điều, khỏe thì khỏe, nhưng thể lực không tốt thì khó có khả năng hạ được đối thủ. Dù sao Tiêu Hàng cũng là mafia, được trải qua huấn luyện bài bản. Xét về thể lực, vốn đã dai sức hơn người bình thường. Thậm chí có thể so với vận động viên chuyên nghiệp. Cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ chiếm được lợi thế rồi.

Tiêu Hàng vốn định gạt chân, ấn vai quật Lâm Minh Viễn xuống. Không ngờ Lâm Minh Viễn nhanh chóng hóa giải được. Trong mắt hắn ta lập tức sáng lên, lộ vẻ ngạc nhiên đầy hứng thú.

Dễ hiểu thôi, vì cậu không học võ, vậy mà lại dễ dàng hóa giải được chiêu này. Hơn nữa, khả năng giữ thăng bằng cũng rất tốt. Hắn ta không ngạc nhiên mới là lạ.

Nhận ra Lâm Minh Viễn hơi thất thần. Tiêu Hàng liền thuận thế túm cổ áo và tay Lâm Minh Viễn, xoay một vòng. Chắn ngang cánh tay mình trước cổ Lâm Minh Viễn, ấn cậu vào cột biển báo giao thông. Lực đẩy mạnh đến mức khiến biển báo rung lên.

Lâm Minh Viễn nhíu mày nhịn đau. Ban nãy bị Tiêu Hàng đuổi bắt chạy vòng vòng đủ thấm mệt rồi. Bây giờ giằng co qua lại hồi lâu, rất nhanh đã đuối sức. Cậu cố gắng muốn giãy ra, nhưng bị hắn ghìm chặt lên cột biển báo không tài nào nhúc nhích được.

Tiêu Hàng cúi đầu dí sát mặt vào cậu, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Chợt nghe hắn ta nói.

“Vốn nghĩ cậu khá mạnh, không ngờ cậu lại mạnh phết đấy nhỉ. Chiêu hồi nãy ai dạy cậu vậy? Có muốn gia nhập đại gia đình Ngự Vũ của tôi không?”

Đang vào lúc căng thẳng, Tiêu Hàng đột nhiên cợt nhả, tuyển dụng nhân sự ngay tại chỗ như vậy. Lâm Minh Viễn nhất thời không kịp phản ứng. Quên luôn cả giãy giụa.

Tiêu Hàng chợt thốt lên: “A, tôi biết rồi! Là Dịch Nguyên dạy cậu đúng không?”

Lâm Minh Viễn ngẩn người.

“Cục cưng à, lực chân cậu quá yếu!”

“Mạnh lên! Cậu đang gạt chân tôi hay đang ve vãn quyến rũ tôi thế?”

“Tôi bảo cậu quật tôi ngã chứ đâu có bảo cậu ngã vào lòng tôi!”

“Cậu phải biết mượn lực quật đối thủ xuống, như này.”

“Gì đấy gì đấy, bình thường cậu đánh không lại người ta thì ôm cổ hôn hôn người ta à?”

Đúng vậy.

Nhưng không phải Dịch Nguyên đề nghị dạy cậu. Là cậu chạy theo ôm chân đòi hắn dạy cho mình. Một phần là vì thấy hắn và Đỗ Siêu mặc võ phục tập luyện với nhau trông vừa ngầu vừa thú vị. Một phần là vì cậu muốn nhân cơ hội lúc tập luyện để sờ mó hắn. Kiếm cớ học hỏi để được ở cạnh hắn nhiều hơn.

Nào ngờ học chơi mà bây giờ lại áp dụng thật.

Tiêu Hàng cười bảo: “Cậu giải được chiêu này của tôi cũng dễ hiểu. Dù sao thế mạnh của Dịch Nguyên không phải quyền anh. Mà là taekwondo.”

Lâm Minh Viễn cố giãy ra, lại bị Tiêu Hàng ấn mạnh trở về. Hắn ta nói tiếp: “Tiểu Lâm à, cậu biết không. Nếu Hoa Phong Nhã là cậu thì lúc vừa trông thấy tôi, chắc chắn sẽ không bỏ chạy.”

Lâm Minh Viễn ngừng giãy giụa, im lặng ngước mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hàng.

Tiêu Hàng cười cợt nhả: “Ầy đừng tức giận mà. Tôi không có ý bảo cậu nhát gan.”

“Ý tôi là, thay vì chơi trò đuổi bắt tiêu hao hết thể lực như cậu. Hoa Phong Nhã sẽ giữ sức để đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Sau đó ném tôi ở đây, rồi cướp xe của tôi chạy về nhà, nằm ngủ một giấc tới sáng.”

“Tiểu Lâm, đây là sự khác biệt giữa hai người các cậu… Ui da!”

Tiêu Hàng đang nói dở thì bị Lâm Minh Viễn đá vào đũng quần. May là hắn ta phản ứng nhanh, chỉ bị đá vào đùi trong. Nhưng cú thúc đầu gối mang theo phẫn nộ kia, cũng đủ làm hắn ta đau đến không nói nên lời.

Trong nháy mắt hai tay Tiêu Hàng buông lỏng, Lâm Minh Viễn lập tức vùng ra, muốn giãy thoát. Thế nhưng Tiêu Hàng nhanh hơn một bước, túm vai cậu lại. Hắn ta đanh mặt, dứt khoát thụi một cú vào bụng cậu.

Kể từ lần đầu tiên đánh nhau, Lâm Minh Viễn chưa từng bị đánh thảm như vậy. Sau khi ăn một đấm của Tiêu Hàng. Lâm Minh Viễn mới chân chính lĩnh hội được thế nào mới gọi là đánh. Độ bạo lực của bọn đầu gấu trong trường học, căn bản chẳng tính là gì so với đám xã hội đen đâm thuê chém mướn hàng thật giá thật này.

Lâm Minh Viễn suýt chút nữa là nôn ra mật xanh mật vàng. Trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Cậu cảm giác nội tạng và xương sườn của mình sắp bị Tiêu Hàng đánh nát. Đau đến hai chân mềm nhũn không còn sức lực. Chỉ có thể gập người, nhíu mày há miệng lấy hơi lên.

Đột nhiên cậu có chút hoài niệm.

Lần đó Dịch Nguyên nổi nóng lỡ tát cậu một bạt tai, xem ra còn nhẹ chán.

Tiêu Hàng thuận tay ôm bụng dưới của Lâm Minh Viễn. Giữ cho cậu không té ngã. Hắn ta lạnh lùng rũ mắt nhìn cậu đau đớn gục đầu thở hổn hển hồi lâu, mới nói.

“Đã bảo là tôi không muốn làm cậu bị thương mà.” Hắn ta dùng bàn tay đang rảnh rỗi còn lại, vuốt ve tấm lưng rắn chắc của Lâm Minh Viễn, hệt như vuốt ve một con thú cưng, nói “Tôi thích mấy thứ dễ thương như cậu nên không nỡ ra tay. Tại cậu chọc tức tôi đấy nhé!”

Ngừng một chút, Tiêu Hàng nắm cổ áo phía sau của Lâm Minh Viễn, kéo cậu lên. Thưởng thức vẻ mặt suy yếu của cậu chốc lát, rồi hỏi: “Tiểu Lâm, bây giờ lên xe được chưa?”

Lâm Minh Viễn hít thở lấy hơi một lúc, mới thều thào nói: “Trừ khi anh đánh chết hoặc trói tôi ném lên xe.”

Tiêu Hàng bày ra vẻ mặt “không thể nào”, nói: “Làm thế nguy hiểm lắm, không được đâu. Phải chú ý an toàn giao thông chứ!” Hắn ta chỉ chỉ về phía chiếc xe, “Tôi còn mang cả nón bảo hiểm cho cậu nữa đó.”

Thấy Lâm Minh Viễn nhìn mình như nhìn một tên có bệnh. Tiêu Hàng tủi thân bảo: “Tiểu Lâm à, tôi chỉ muốn đưa cậu đi hóng gió tâm sự chút thôi. Sao cậu cứ tỏ ra ghét bỏ tôi thế? Chẳng lẽ cậu kỳ thị người đam mê tốc độ ư? Nhìn vậy thôi chứ tôi lái xe cứng lắm, đừng lo mà…”

Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng xé gió. Lâm Minh Viễn không báo trước mà vung tay đấm tới. Tiêu Hàng phía trên cản đòn, phía dưới đã ăn một đạp của Lâm Minh Viễn.

Hắn ta ôm bụng nghiến răng cười cười, không đuổi theo. Mà vạch áo khoác da thể thao của mình, thò tay vào trong móc ra khẩu súng, nhắm về phía Lâm Minh Viễn, mở chốt.

“Tiểu Lâm, đứng lại. Không là tôi bắn đấy.”

Lâm Minh Viễn chưa chạy xa, xung quanh yên ắng nên cậu nghe thấy rõ ràng âm thanh mở chốt lạnh lẽo.

Cậu dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên Tiêu Hàng đang cầm súng chĩa về hướng mình. Nhưng nếu Lâm Minh Viễn không nhìn lầm, hình như vị trí nòng súng lệch sang bên cạnh cậu một chút.

Tiêu Hàng nói: “Không phải bắn cậu.” Hắn ta liếc nhìn ra đằng sau Lâm Minh Viễn, “Mà là mẹ của Dịch Nguyên.”

Lâm Minh Viễn mở to mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn lại theo hướng Tiêu Hàng nhắm bắn. Bây giờ cậu mới giật mình phát hiện, ở phía xa xa có một chiếc xe hơi màu trắng đang đậu. Cậu không nhìn rõ được người ngồi bên trong. Cho nên chẳng biết có phải Tiêu Hàng đang lừa mình hay không.

“Cậu không tin thì có thể thử.”

Lâm Minh Viễn còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Hàng đã nổ súng.

“Đoàng!”

Mặt Lâm Minh Viễn liền biến sắc. Đồng tử co rút kịch liệt!

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang vọng khắp khu đất trống. Dọa đàn chim ngoài xa hoảng sợ bay tán loạn trên bầu trời. Mùi thuốc súng gay mũi thoang thoảng trong không khí. Khiến người ta rùng mình lạnh sống lưng.

Sau một thoáng hãi hùng. Lâm Minh Viễn hoàn hồn, phát hiện ra chiếc xe kia vẫn vẹn nguyên không sứt mẻ miếng nào. Chỉ có mặt đường ngay cạnh bánh xe trước bị nứt vỡ. Là Tiêu Hàng đã bắn xuống mặt đường.

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Minh Viễn rơi vào tình cảnh này.

Đỗ Siêu nói Tiêu Hàng là tên biến thái. Hiện tại cậu đã hiểu câu đó còn có ý gì.

Tiêu Hàng không báo trước mà cứ thế bóp cò nổ súng thật. Ngay cả một giây cũng không để cho người ta suy nghĩ.

Nếu người ngồi trong xe không phải là mẹ Dịch Nguyên. Thì cũng là một người vô tội nào đó. Đây là chuyện riêng của mình, đã là chuyện của mình thì mình phải tự giải quyết. Không thể làm liên lụy tới người khác.

Hơn nữa, biết đâu lời Tiêu Hàng nói là thật. Người trong xe rất có thể là mẹ Dịch Nguyên. Nếu thật vậy thì cậu càng không thể để bà ấy gặp nguy hiểm được.

Tiêu Hàng nói: “Súng thật, đạn thật. Và người…” Hắn ta lắc lắc khẩu súng chỉ chỉ về phía người ngồi trong xe, “…cũng là thật đấy.”

Lâm Minh Viễn nhìn người ngồi trong xe chốc lát. Rồi quay lại nói với Tiêu Hàng: “Đủ rồi.”

Cậu rũ mắt nói: “Tôi đi theo anh.”

Tiêu Hàng liền tươi cười bảo: “Lại đây nào bé con, ngoan ngoãn đừng lộn xộn.”

Lâm Minh Viễn bước tới, Tiêu Hàng đã cất súng và kéo khóa áo khoác xong. Đoạn, hắn ta cúi đầu ghé vào tai cậu, khẽ nói: “Có tức thì cũng ráng nhịn đi. Ngồi ở sau lưng tôi cho thành thật vào. Tôi không đến đây một mình đâu, bé con.”

Lâm Minh Viễn nghe xong câu này liền căng thẳng trong lòng. Cậu liếc mắt nhìn dáo dác xung quanh. Bán tín bán nghi, không biết hắn có đi cùng đồng bọn thật hay không.

Lần đầu tiên gặp Tiêu Hàng, hắn ta giả vờ quen biết Đỗ Siêu để tiếp cận cậu. Hắn ta nhờ cậu đưa đồ, kết quả là đưa thư đe dọa. Hắn ta nói muốn chở cậu đi hóng gió tâm sự. Chắc chắn không phải là đi hóng gió tâm sự thật. Nhưng lúc hắn ta chĩa súng vào chiếc xe kia nói bắn, liền không do dự bóp cò. Hơn nữa, hắn ta đem cả nón bảo hiểm, đi theo đến tận đây đón đường cậu. Rõ ràng là có chuẩn bị trước.

Lâm Minh Viễn thật sự không biết lời của Tiêu Hàng, câu nào là thật câu nào là giả. Nhưng tình huống bây giờ không cho phép cậu manh động. Chỉ có thể làm theo yêu cầu của hắn ta.

Tiêu Hàng đe dọa xong thì bày ra bộ dạng thảnh thơi, không để ý đến sắc mặt trắng bệch của Lâm Minh Viễn. Hắn ta vừa huýt sáo theo giai điệu của bài hát nào đó nghe rất quen, vừa vui vẻ đội nón bảo hiểm vào cho cậu.

Ngây người nghe Tiêu Hàng huýt sáo hồi lâu, Lâm Minh Viễn mới nhận ra là hắn ta đang huýt sáo bài London Bridge Is Falling Down.

Dịch Nguyên từng cầm tay dạy cậu đàn bài này. Tiếc là cậu không có khiếu với piano. Học mãi mà không vào. Chỉ vụng về đàn được mỗi bài chúc mừng sinh nhật, thỉnh thoảng còn quên tới quên lui.

Lúc lên xe, Tiêu Hàng bỗng lấy trong túi ra một cái máy kỳ lạ, hình dạng hơi giống với bộ đàm. Giơ cao lên, lắc lắc mấy cái. Như để ra hiệu cho người ngồi trong chiếc xe kia thấy vậy.

Lâm Minh Viễn nhịn không được, hỏi: “Đó là cái gì?”

Tiêu Hàng nói: “Cái này ấy à…” Hắn ta cất vào túi, rồi bảo, “Thiết bị làm nhiễu sóng. Bà ấy tạm thời sẽ không liên lạc được với ai trong thời gian ngắn. Đủ để tôi và cậu cao chạy xa bay rồi, hì hì.”

Tiêu Hàng đề xe, nói: “Tiểu Lâm, mau ôm tôi đi nào. Không là té đó.”

Lâm Minh Viễn nhíu mày không đáp, cũng không nhúc nhích.

Tiêu Hàng bất mãn: “Điều thi thú nhất khi ngồi xe moto chính là ôm ấp! Tiểu Lâm à, cậu đừng làm tôi mất hứng chứ. Một khi mất hứng, tôi không nỡ trút giận lên cậu, nhưng sẽ trút giận lên mẹ chồng cậu đấy!”

Cảm nhận được Lâm Minh Viễn ngồi đằng sau cứng đờ người, hắn bèn dịu dàng nói: “Tiểu Lâm của chúng ta rất hiểu chuyện mà phải không?”

Lâm Minh Viễn cực kỳ chán ghét cái kiểu hở ra là đe dọa này của Tiêu Hàng. Nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Cậu miễn cưỡng đặt tay lên eo Tiêu Hàng. Gần như chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay lên áo hắn ta.

Tiêu Hàng không hài lòng túm lấy hai tay Lâm Minh Viễn kéo mạnh một cái. Cậu bất ngờ bị kéo ngã sấp lên lưng hắn ta. Tiêu Hàng chỉnh lại tư thế ôm, ép cậu vòng tay ra phía trước ôm chặt lấy hắn ta. Cậu định giãy ra thì chợt nghe hắn ta nói.

“Tôi lười nhắc lại lắm đấy.”

Thấy Lâm Minh Viễn không lộn xộn nữa, Tiêu Hàng mới lái xe rời đi.

Bên này Lý Lan vừa hoảng vừa tức đến muốn giậm chân. Thằng nhãi Tiêu Hàng vậy mà lại chĩa súng uy hiếp bà. Đã vậy còn dùng cả thiết bị làm nhiễu sóng, khiến bà không thể gọi vệ sĩ hay cảnh sát đến được.

Rốt cuộc Tiêu Hàng định làm gì? Hắn ta đưa thằng bé kia đi đâu?

Mãi cho đến khi chiếc Kawasaki Ninja kia chạy mất dạng. Điện thoại mới có tín hiệu trở lại. Lý Lan lập tức mở danh bạ, nhìn màn hình hồi lâu. Đột nhiên hơi do dự.

Suy nghĩ chốc lát, bà quyết định ấn số gọi cho Đỗ Siêu. Nôn nóng đợi mãi Đỗ Siêu mới bắt máy.

“A lô, tôi nghe đây thưa phu nhân.”

Lý Lan nói: “Cậu đang ở cạnh Tiểu Nguyên à?”

Đỗ Siêu đáp: “Vâng ạ.”

Lý Lan: “Tiểu Siêu, cậu ra chỗ khác nói chuyện, đừng để cho Tiểu Nguyên biết.”

Đỗ Siêu hơi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời bà dặn. Anh ra hiệu cho Kha Ân thay mình trông chừng ở gần chỗ Dịch Nguyên. Rồi chạy ra ngoài tìm chỗ vắng người, mới nói.

“Phu nhân có chuyện gì cần dặn dò vậy ạ?”

Lý Lan nói: “Thời gian cấp bách, tôi không tiện giải thích đầu đuôi ngọn ngành. Cậu hãy bí mật mang theo vài người tìm Lâm Minh Viễn. Thằng bé đó bị Tiêu Hàng đưa đi đâu rồi. Tôi gửi cho cậu vị trí của tôi, chỗ này không có camera. Nhưng hướng thằng nhãi đó chạy hẳn là ra đường lớn, cậu xem rồi làm.”

Trước khi cúp máy, Lý Lan căn dặn thêm: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để cho Dịch Nguyên biết!”

Dịch Nguyên đang dự tiệc rượu của nhà họ Ngôn tổ chức. Không thể để nó phân tâm làm mất lòng vị hôn phu được.

Nếu không phải Tiêu Hàng đem bà ra uy hiếp. Lâm Minh Viễn vì bảo vệ bà nên mới bị ép buộc đưa đi. Thì bà sẽ mặc kệ không quan tâm. Xem như để Tiêu Hàng thay bà trừ khử mối hiểm họa ngầm này.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Nếu không phải vì Tiêu Hàng muốn uy hiếp Lâm Minh Viễn. Thì bà đã không vô duyên vô cớ bị Tiêu Hàng chĩa súng vào rồi. Tuy nhiên, nguyên nhân ban đầu cũng là do bà đã lén bám đuôi Lâm Minh Viễn đến đây. Cho nên mới bị cuốn vào vụ này.

Lúc ấy Lâm Minh Viễn có thể mặc kệ bà mà bỏ chạy. Nhưng thằng bé đó đã không làm vậy, nên bà cũng không thể không trả lại ân tình này được.

Bà cất điện thoại, tháo kính mát xuống. Trầm ngâm nhìn về hướng Tiêu Hàng vừa rời đi.

Cậu bé à, Lý Lan tôi đã cho người đến cứu cậu rồi. Giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa.

Đỗ Siêu tìm được cậu và kịp thời đến cứu cậu thì tôi mừng cho cậu. Còn nếu không kịp nữa, thì cậu cũng đừng oán trách tôi.

Chúc may mắn, cậu bé tốt bụng.

==============

Lời tác giả:

Dịch Nguyên và Lâm Minh Viễn sắp gặp lại nhau rồi. Quý dị kiên nhẫn một chút. Đừng ném đá mị nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui