Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Trăng tròn lẳng lặng nhìn mọi người náo nhiệt dưới mặt đất, vì bọn họ vui vẻ đưa lên quầng sáng nhạt tĩnh mịch.

Mà trong cảnh cười nói ầm ĩ thế này, giọng hát trầm thấp của Gaea đánh thẳng vào trong lòng mọi người. Như là thì thầm với người yêu, nỉ non với tình nhân, mỗi người đều có thể cảm giác được tình yêu thuần khiết bên trong lời hát.

Rốt cuộc, đôi môi hát ra từ cuối cùng. Gaea mở mắt, cảm nhận sự tuyệt vời âm nhạc mang đến cho mình, lại liếc nhìn thấy thiếu niên trong đám người.

“Du…” Đầu óc trống rỗng, trong lòng tràn đầy tình cảm, sắp tràn ra. Gaea bỏ lại guitar liền nhảy xuống sân khấu ôm thiếu niên thật chặt.

“Gaea!” Ôm lại mỹ nhân trước mắt, Tạ Du cũng một trận kích động. Anh em Gaea từ buổi sáng liền chạy không thấy bóng dáng làm hắn nóng ruột nóng gan cả ngày. Rốt cuộc quyết định chạy tới chợ tìm kiếm, lại không tự chủ bị tiếng ca quen thuộc hấp dẫn, đi tới trước sân khấu Gaea biểu diễn.

Khi mọi người dưới sân khấu từ tiếng ca đẹp uyển chuyển tỉnh lại thì người biểu diễn trên sân khấu đã không thấy bóng dáng, như là thiên thần lạc xuống nhân gian, vội vàng lướt qua. Nếu không phải biết người biểu diễn là Gaea, thật đúng là tưởng thiên thần để lại vết tích của mình rồi nhẹ nhàng bay đi.

“Ưm…” Trong rừng cây rậm rạp ngoài thị trấn nhỏ, hai bóng người đang quấn quýt nhau.

Môi lưỡi nóng cháy dây dưa nhau, nước bọt nuốt không kịp từ bên môi, dưới ánh trăng mờ ảo lóe ánh bạc.

“Du… ” Gaea lại lần nữa siết chặt hai tay, dùng lực như muốn ôm thiếu niên trong lòng vào cơ thể. “Đêm nay có thể không…”

Vốn ý loạn tình mê Tạ Du nghe được Gaea nói đột nhiên tỉnh táo lại.

Bỗng thoát khỏi ngực Gaea, Tạ Du gục đầu xuống.

“Chúng ta… không có thể cứ thế này được sao?” Giọng nói chờ mong.


Gaea không đáp lại.

Gió lạnh đêm hè từ trong rừng cây xuyên qua, thổi tới người cả hai, nhưng so với ngọn gió này, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra trên người Gaea càng làm cho người ta sợ hãi.

“Du, anh yêu em.”

Lạnh lẽo mà bình tĩnh tỏ tình, nghe vào tai sao lại đau khổ đến vậy?

“Cơ thể của anh khát vọng em, không có được em, tình yêu gì đó chỉ là giả dối!” Đôi mắt màu máu trở nên sắc bén cực kỳ, cứa cả người Tạ Du đau đớn.

“Gaea…” Mấp máy môi, Tạ Du đấu tranh tâm lý.

“Em không cần nói nữa.” Gaea quay đầu rời đi, đôi chân thon dài dưới ánh trăng kéo ra cái bóng thật dài. “Là anh ép em quá rồi. Mở chân cho trai vào, quả thật làm người ta chịu không nổi. Chính anh cũng không làm được, lại cưỡng ép em như vậy.”

Đau khổ thở dài một hơi, không để ý thiếu niên phía sau, Gaea không khỏi hối hận mình tàn nhẫn.

“Gaea!” Tiếng lá cây khô gãy vang lên, một lồng ngực rộng lớn áp vào lưng mình. “Giáng sinh… ”

Quay đầu lại, Gaea nhìn khuôn mặt anh tuấn Tạ Du, đôi mắt luôn cười ngả ngớn, giờ hơi nhắm lại, có vẻ rất ngượng ngùng.

“Ngày Giáng Sinh… Em… ” Tựa hồ đã nói không nổi, Tạ Du vùi đầu vào cổ Gaea.

Người phía trước bỗng xoay lại, trời đất ngả nghiêng, khi Tạ Du hồi thần lại thì mình đã bị đè dưới đất, nỗ lực che dấu khuôn mặt bị nâng lên, khuôn mặt xinh đẹp như pho tượng cổ Hy Lạp của Gaea gần ngay trước mắt.

“Gaea…” Lời nói kế tiếp đã không thể thốt ra, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy lá cây khe khẽ và môi lưỡi nóng rực trao nhau giữa tình nhân.

Mọi người trên chợ vẫn vui cười cảm nhận ngày hội vui vẻ, không có ai chú ý mọi thứ xảy ra trong rừng cây. Trong thời khắc vui vẻ này, cô đơn và quạnh quẽ lại càng dễ quấn trong lòng.

Nhìn qua lại khuôn mặt tươi cười của người đi đường, Tạ Cẩn lại chỉ cảm thấy đau buồn.

Thuở nhỏ mất đi bố mẹ, cùng anh trai Tạ Du tới nơi này. Tuy mọi người xung quanh đều đối xử với mình rất dịu dàng, Gaea và Savannah cũng bỏ ra tình cảm anh em nên có với mình.

Thế nhưng, bọn họ yêu nhất, đều cho Tạ Du. Tạ Cẩn nâng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn trăng trên trời.

“Thần linh ơi, vì sao người lại không công bằng thế chứ?”

Đột nhiên, một người đụng người cậu.

“Anh… Du…” Đó là Savannah.

“Savannah?” Tạ Cẩn đón được cơ thể mềm mại của thiếu nữ. “Em làm sao vậy, đi đâu uống say thế này?”


“Anh Du!” Mở đôi mắt bị rượu hun lơ mơ, Savannah cố gắng phân biệt người trước mắt.

“Savannah em say rồi!” Lôi kéo cô bé, Tạ Cẩn lại bi ai phát hiện sức mình quá yếu, ngay cả bế em ấy cũng không được.

“Du, em yêu anh!” Nhìn thấy ngũ quan anh tuấn quen quen, Savannah nở nụ cười, hàm răng như trân châu dưới ánh trăng mượt mà. “Em yêu anh không thua anh trai!”

Tạ Cẩn trầm mặc.

“Savannah chúng ta trở về đi.” Cố gắng kéo cô bé trở về nhà, Tạ Cẩn lần đầu tiên căm hận cơ thể gầy yếu của mình.

“Anh Du!” Savannah thì say xỉn.“Anh Du muốn làm chú rể của Savannah, đúng không!”

“Ừ, đúng đúng!” Tạ Cẩn mệt đầy đầu mồ hôi. “Chúng ta ngồi ở đây đi.”

Lối mòn trong rừng, quanh co khúc khuỷu đi thông biệt thự đang sống.

“Savannah yêu anh Du!” Rõ ràng say mèm, cô gái nhỏ lắc lư đi vào sâu trong rừng.

“Hey? Đừng đi bên đó!” Tạ Cẩn nóng nảy, thở hồng hộc đi theo.

“Anh Du?” Savannah quay đầu, nhìn thiếu niên phía sau, dưới ánh trăng, hắn có thon dài chân cùng bả vai rộng lớn, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

“Savannah?” Tạ Cẩn còn ở đó thở, lại đột nhiên bị cô bé bổ nhào xuống đất.

“Anh Du…” Người trước mắt mỉm cười với mình, lòng thiếu nữ kích động, cúi đầu dâng lên môi hồng của mình.

“Sa… Uhm… ” Khi phần mềm mại dán lên mình, Tạ Cẩn chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng. Thiếu niên tuổi trẻ khỏe mạnh sao chống lại kích thích như vậy.

Rất nhanh, trong rừng cây liền vang lên âm thanh nam nữ giao hoan mãnh liệt.


Đêm hè, thần bí vô cùng, các sinh vật ở trong rừng bay qua, tung mệnh lệnh của vua Oberon.

“Lần này đùa là gì vậy?” Lá cây sột soạt động đậy, trao đổi mẩu tin nhỏ với nhau.

“Bí mật.” Yêu tinh vội vàng bay qua cười bí ẩn, mang theo mệnh lệnh của vua Oberon nhẹ nhàng bay đi.

Cái lưới vận mệnh, đã kéo lên.

Không ai có thể chạy trốn, chỉ có thể đau khổ giãy giụa kêu gào dưới trò đùa của nữ thần vận mệnh.

Atropos* khẽ cười, mũi tên lớn kinh khủng sắp bắn ra. Ai, chính là vật hi sinh của vận mệnh?

Vô luận là các thiếu niên nói những lời ngọt ngào với nhau, hay là nam nữ thân rơi sai tình đều không phát hiện ra sự thật đáng buồn này.

Chỉ có ánh trăng, ở trên trời bi thương che mặt, như kinh hoảng.

Vận mệnh thảm thương sau này.

_____________

Giải thích:

Atropos là người cắt chỉ trong ba nữ thần vận mệnh của thần thoại Hy Lạp. Hai người còn lại là Clotho – người quay cuộn chỉ và Lanchesis – người quyết định độ dài của sợi chỉ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận