Cái Chết Trần Trụi

“Họ không mong muốn đủ. Để đấu tranh vì nó. Liều lĩnh vì nó.”

“Nhưng anh thì như vậy.”

“Tôi thì như vậy. Nghèo thì không... yên ổn. Tôi thích yên ổn.” Anh ta mời Eve một cái nem đựng trong tô bạc khi món xa lát được dọn lên - rau xanh giòn trộn với thảo dược thanh nhã. “Chúng ta không quá khác biệt đâu, Eve.”

“Phải, đúng vậy.”

“Cô muốn làm cớm đủ nhiều để đấu tranh vì điều đó. Để liều lĩnh vì nó. Cô thấy sự phạm pháp là không yên ổn. Tôi làm ra tiền, cô làm ra công lý. Cả hai vấn đề đều không đơn giản.” Roarke đợi một chút. “Cô biết Sharon DeBlass muốn gì không?”

Nĩa của Eve ngập ngừng, rồi xăm vào một chồi rau diếp xoăn non mới vừa hái trước đó một giờ. “Anh nghĩ cô ấy muốn gì?”

“Quyền lực. Tình dục thường là một cách để đạt được điều ấy. Cô ấy đã có đủ tiền để yên ổn nhưng lại muốn nhiều hơn nữa. Vì tiền cũng là quyền lực. Sharon muốn có quyền lực đối với khách hàng, đối với bản thân, và hơn hết cô ấy muốn có quyền lực đối với gia đình.”

Eve đặt nĩa xuống. Trong ánh lửa, ánh sáng lung linh của nến và pha lê, Roarke có vẻ nguy hiểm. Không phải vì phụ nữ sợ anh ta, cô nghĩ, mà vì ham muốn anh ta. Bóng tối nô giỡn trong mắt Roarke, tạo nên vẻ khó lường.

“Phân tích một phụ nữ mà anh khẳng định là hầu như không biết gì như thế là quá đáng đấy.”

“Không cần tốn thời giờ để hình thành một quan điểm, nhất là nếu cá tính đó thể hiện rõ ràng. Eve này, cô ấy không có tính cách sâu sắc hoặc sự tập trung đáng ganh tị như cô.”

“Chúng ta không nói về tôi.” Không, Eve không muốn Roarke nói về cô - hoặc nhìn cô theo cách đó. “Quan điểm của anh là Sharon thèm khát quyền lực. Thèm khát đến mức bị giết trước khi cô ấy kịp cắn được miếng to?”

“Một lý thuyết thú vị. Câu hỏi sẽ là cắn một miếng to của cái gì? Hoặc của ai?”

Cũng người hầu câm nín lúc nãy dọn món xa lát đi, đem vào những chiếc đĩa sứ to quá khổ nặng trĩu thịt rán kêu xèo xèo và những khoanh khoai tây mỏng vàng rộm.

Eve đợi đến khi lại chỉ còn họ rồi mới xắn lát thịt bò của mình. “Khi một người đàn ông tích lũy một lượng lớn tiền, của cải và địa vị, lúc ấy hắn có rất nhiều thứ để mất.”

“Giờ thì chúng ta đang nói về tôi - thêm một lý thuyết thú vị nữa,” Roarke ngồi đó, ánh mắt tỏ vẻ quan tâm nhưng vẫn vui thích. “Sharon hăm dọa tôi theo kiểu tống tiền, và thay vì trả tiền hoặc bỏ qua chuyện lố bịch đó thì tôi giết cô ấy. Tôi có ngủ với cô ấy trước không?”

“Anh kể tôi nghe đi,” Eve bình thản nói.

“Nếu tính đến sự lựa chọn nghề nghiệp của Sharon, điều đó phù hợp với kịch bản. Có thể ém nhẹm thông tin với báo giới về vụ án đặc biệt này, nhưng không cần nhiều sức lực suy diễn để kết luận nguyên nhân là tình dục. Tôi chiếm đoạt cô gái, rồi tôi bắn cô ấy... nếu ai ủng hộ lý thuyết đó.” Roarke ăn một miếng bít tết, nhai, nuốt. “Tuy nhiên có một vấn đề.”

“Là vấn đề gì?”

“Tôi có một điểm mà có lẽ cô xem là thói tật lạc hậu. Tôi ghét bạo hành với phụ nữ, dưới bất kỳ hình thức nào.”

“Thói tật đó lạc hậu ở chỗ sẽ thích hợp hơn khi nói anh ghét bạo hành với mọi người, dưới bất kỳ hình thức nào.”

Roarke khẽ nhún đôi vai thanh lịch. “Như tôi đã nói, đó là một thói tật. Tôi thấy khó chịu khi nhìn cô và ngắm ánh nến lay động nơi vết bầm trên khuôn mặt cô.”

Anh ta làm Eve ngạc nhiên khi vươn tay ra, lướt một ngón tay xuống dưới vết bầm, rất dịu dàng.

“Tôi tin tôi sẽ còn khó chịu hơn nữa nếu giết chết Sharon DeBlass.” Roarke buông tay xuống và quay lại với bữa ăn. “Mặc dù thỉnh thoảng tôi có tiếng là làm những điều mà bản thân tôi cũng thấy khó chịu. Khi cần thiết. Bữa tối của cô thế nào?”

“Tuyệt.” Căn phòng, ánh sáng, món ăn, tất cả còn hơn cả tuyệt. Giống như ngồi ở một thế giới khác, vào một thời đại khác. “Anh là kiểu người thế quái gì vậy, Roarke?”

Roarke mỉm cười và rót đầy ly của họ. “Cô là cớm. Đoán xem nào.”

Eve sẽ đoán - cô hứa với chính mình. Thề có Chúa cô sẽ đoán ra, trước khi sự việc kết thúc. “Anh có những giả thuyết nào khác về Sharon DeBlass?”

“Không có gì để bàn. Cô ấy thích kích động và mạo hiểm, và không ngần ngại gây khốn đốn cho những ai yêu cô ấy. Tuy nhiên Sharon thì...”

Bị kích thích, Eve vươn người tới sát hơn. “Thì sao? Nói đi, nói hết đi.”

“Đáng thương,” Roarke đáp lại bằng một giọng điệu khiến Eve tin rằng anh ta không có ý thêm bớt gì ngoài bản thân sự việc. “Có điều gì đó đáng buồn nơi Sharon ẩn giấu dưới toàn bộ vẻ bóng bẩy rạng rỡ ấy. Thân xác của mình là thứ duy nhất về bản thân mà cô ấy tôn trọng. Vì thế Sharon sử dụng nó để ban phát khoái lạc và gây ra đau đớn.”

“Và cô ấy có mời chào anh?”

“Dĩ nhiên, và giả định là tôi sẽ nhận lời mời.”

“Tại sao anh không nhận?”

“Tôi đã giải thích điều đó. Tôi có thể tỉ mỉ bổ sung thêm rằng tôi thích một kiểu bạn tình khác hơn và tôi thích đi những nước cờ của chính mình hơn.”

Còn nữa, nhưng Roarke quyết định giữ lại cho riêng mình.

“Cô muốn dùng thêm bít tết không, Trung úy?”

Eve liếc nhìn xuống thấy mình đã ăn nhẵn đĩa. “Không. Cảm ơn.”

“Món tráng miệng chứ?”

Eve ghét phải từ chối lời mời, nhưng cô đã tự nuông chiều bản thân đủ rồi. “Không. Tôi muốn xem bộ sưu tập của anh.”

“Vậy chúng ta để dành món cà phê và tráng miệng sau.” Roarke đứng lên, chìa một bàn tay ra.

Eve chỉ nhíu mày nhìn bàn tay rồi đẩy ghế ra xa bàn. Lòng thích thú, Roarke phác tay về phía cửa và dẫn cô trở lại hành lang, đi lên những bậc cầu thang lượn cong.

“Với một người đàn ông thì nhà này quá rộng.”

“Cô nghĩ thế sao? Tôi lại nghiêng về quan điểm căn hộ của cô quá nhỏ cho một phụ nữ hơn.” Khi Eve đứng sững lại trên đầu cầu thang, Roarke toét miệng cười. “Eve này, cô biết tôi là chủ nhân tòa nhà. Hẳn là cô đã kiểm tra sau khi tôi gửi món quà kỷ niệm nhỏ đến.”

“Anh nên cho ai đó tới xem xét hệ thống ống nước,” Eve bảo Roarke. “Tôi không giữ được nước nóng trong vòi sen lâu hơn mười phút.”

“Tôi sẽ ghi chú việc đó. Nhịp cầu thang kế tiếp.”

“Tôi ngạc nhiên khi anh không có thang máy đấy,” Eve phê bình khi họ lại bước lên lầu.

“Có chứ. Đâu phải vì tôi thích cầu thang bộ mà gia nhân không được lựa chọn.”

“Và gia nhân,” Eve nói tiếp. “Tôi chưa thấy một gia nhân điều khiển từ xa nào tại đây.”

“Tôi có một vài người như thế. Nhưng hầu như lúc nào tôi cũng thích người thật hơn người máy. Đây.”

Roarke sử dụng một máy quét cầm tay, mã hóa trong một chìa khóa, rồi mở cánh cửa đôi được chạm trổ. Tế bào cảm biến bật sáng đèn khi họ bước qua ngưỡng cửa. Bất kỳ điều gì Eve tưởng tượng đều không phải như thế này.

Đây là một viện bảo tàng vũ khí: súng, dao, gươm, nỏ. Các loại giáp trụ được trưng bày, từ thời Trung cổ đến áo giáp mỏng chống thủng vốn là quân trang hiện đại. Những cái tên bằng crôm, thép và dát ngọc lấp lánh sau lớp thủy tinh, lung linh trên các bức tường.

Nếu phần còn lại của ngôi nhà có vẻ như một thế giới khác, có lẽ là một thế giới văn minh hơn thế giới mà Eve biết, thì phòng này lại đổi chiều sang hướng kia một cách đầy mâu thuẫn. Một sự ca tụng bạo lực.

“Tại sao?” là tất cả những gì cô có thể thốt lên.

“Tôi quan tâm đến những thứ mà con người đã sử dụng để làm hại con người suốt dòng lịch sử.” Roarke băng qua phòng, chạm tay vào quả cầu gai độc ác treo bằng một sợi xích. “Các kỵ sĩ trước thời vua Arthur mang theo loại vũ khí này trong những cuộc thi đấu và trong chiến trận. Một ngàn năm...” Anh ta nhấn một loạt nút trên chiếc tủ trưng bày và lấy ra một loại vũ khí bóng bẩy, to bằng lòng bàn tay; thứ công cụ giết chóc được đám côn đồ đường phố thế kỷ 21 ưa chuộng vào thời kỳ Nổi Loạn Đô Thị. “Và chúng ta có một thứ ít nặng nề hơn nhưng nguy hiểm chết người không kém. Tiến tới mà không có tiến bộ.”

Roarke đặt vũ khí trở lại chỗ cũ, đóng kệ lại và khóa chắc chắn. “Nhưng cô quan tâm đến một thứ mới hơn cái vũ khí trước và cũ hơn cái sau. Cô nói là một khẩu Smith & Wesson 38 ly. Kiểu Mười.”

Một căn phòng khủng khiếp, Eve nghĩ thế. Khủng khiếp và quyến rũ. Cô trố mắt sang bên kia phòng nhìn Roarke, thầm cảm nhận rằng tính bạo lực thanh nhã thích hợp một cách hoàn hảo với anh ta.

“Hẳn phải mất rất nhiều năm để sưu tập toàn bộ thứ này.”

“Mười lăm năm,” Roarke vừa trả lời vừa bước qua nền nhà không trải thảm đến một khu vực khác. “Đến nay đã gần mười sáu. Tôi lấy được khẩu súng đầu tiên khi lên mười chín tuổi - từ gã đàn ông đang chĩa nó vào đầu tôi.”

Roarke cau mày. Anh ta không có ý định kể cho Eve nghe vụ đó.

“Tôi đoán là gã bắn hụt,” Eve vừa bình luận vừa đi lại phía Roarke.

“May thay, gã bị xao lãng vì bàn chân của tôi đạp vào háng. Đó là một khẩu Baretta 9 ly mà gã đem lậu ra khỏi nước Đức. Gã định dùng nó để tống khứ tôi khỏi kiện hàng do tôi giao đến nhằm tiết kiệm phí chuyên chở. Rốt cuộc tôi lấy được khoản phí đó và khẩu Baretta. Và vì thế Tập đoàn Roarke Industries ra đời nhờ óc phán đoán nghèo nàn của gã. Khẩu súng mà cô quan tâm,” Roarke nói thêm, chỉ vào tủ trưng bày bên tường đã mở. “Tôi nghĩ cô sẽ muốn lấy nó để xem mới đây có được khai hỏa không, kiểm tra tìm dấu vân tay, đại loại thế.”

Eve chậm rãi gật đầu trong lúc tâm trí cô hoạt động. Chỉ có bốn người biết vũ khí sát nhân đã bị bỏ lại tại hiện trường. Bản thân cô, Feeney, sĩ quan chỉ huy và kẻ giết người. Roarke hoặc là vô tội hoặc là quá sức tinh ranh.

Eve tự hỏi không biết anh ta có thể có cả hai điều đó chăng.

“Tôi ghi nhận sự cộng tác của anh.” Eve rút một con dấu niêm phong vật chứng ra khỏi túi đeo vai, đưa tay lấy món vũ khí trùng hợp với cái đã ở trong tay cảnh sát. Chỉ mất một tích tắc để Eve nhận ra rằng đó không phải là món vũ khí mà Roarke đã chỉ vào.

Ánh mắt Eve lướt sang mắt anh ta, chững lại. Ồ, anh ta đang quan sát cô một cách yên lặng, cẩn thận. Mặc dù lúc này Eve để bàn tay do dự bên trên vật chọn của mình, cô nghĩ họ vẫn hiểu nhau. “Khẩu nào?”

“Khẩu này.” Roarke vỗ vào vật trưng bày ngay dưới khẩu 38 ly. Khi Eve đã niêm phong khẩu súng xong và luồn nó vào trong túi đeo, anh ta đóng lớp kính lại. “Nó không được nạp đạn, dĩ nhiên, nhưng tôi có đạn đấy nếu cô muốn lấy một mẫu vật.”

“Cảm ơn. Tinh thần hợp tác của anh sẽ được ghi vào báo cáo của tôi.”

“Thế sao?” Roarke mỉm cười, lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo rồi đưa cho Eve. “Điều gì khác sẽ được ghi nhận, Trung úy?”

“Bất cứ điều gì có ích.” Eve bỏ thêm hộp đạn vào túi đeo, lấy ra một quyển sổ máy tính, bấm nút nạp số căn cước, ngày tháng và một bản mô tả tất cả những vật cô đã nhận. “Biên nhận của anh đây.” Cô đưa cho Roarke tờ biên nhận sau khi quyển sổ nhả nó ra. “Những vật này sẽ được trả lại anh trong thời gian sớm nhất trừ khi chúng bị đưa ra làm chứng. Anh sẽ được thông báo bằng cách này hoặc cách khác.”

Roarke nhét tờ giấy vào túi, sờ soạng vật gì khác mà anh ta đã tuồn vào đấy. “Phòng nhạc ở cánh nhà tiếp theo. Chúng ta có thể uống cà phê và brandy ở đấy.”

“Tôi ngờ chúng ta không cùng chia sẻ sở thích âm nhạc, Roarke ạ.”

“Có lẽ cô sẽ ngạc nhiên,” anh ta thì thào, “trước những gì chúng ta chia sẻ.” Roarke lại chạm vào má Eve, lần này luồn tay vòng quanh đến khi khum lấy gáy cô. “Trước những gì chúng ta sẽ chia sẻ.”

Eve cứng người và giữ một bàn tay lên để xô cánh tay Roarke ra xa. Anh ta vẫn cứ khép các ngón lại trên cổ tay Eve. Mình có thể quật Roarke ngã ngửa trong nháy mắt - Eve tự nhủ. Tuy vậy cô vẫn chỉ đứng đó, hơi thở rút ngược vào phổi, mạch máu đập mạnh và dồn dập.

Giờ đây Roarke không cười nữa.

“Cô không phải kẻ hèn nhát, Eve.” Anh ta dịu dàng thốt lên khi môi chỉ còn cách môi Eve một phân. Nụ hôn lơ lửng ở đấy, cách một làn hơi thở cho đến khi bàn tay mà Eve đã dùng để cự lại cánh tay Roarke thay đổi cách nắm của nó. Và cô ngả vào người anh ta.

Eve không suy nghĩ. Nếu có, dù chỉ trong khoảnh khắc, hẳn cô sẽ biết mình đang phá vỡ mọi quy luật. Nhưng cô muốn nhìn, muốn biết. Muốn cảm nhận.

Miệng Roarke mềm mại, nhiều tính thuyết phục hơn là chiếm hữu. Môi anh ta nhấm nhá đôi môi Eve mở ra để có thể đưa lưỡi lướt lên chúng, giữa chúng; để phủ lấp các giác quan của cô bằng hương vị.

Cơn cuồng nhiệt tụ lại như một quả cầu lửa trong phổi Eve ngay cả trước khi Roarke chạm vào cô, đôi bàn tay tài hoa kia nặn khuôn trên lớp vải jean hông quần cô, cám dỗ luồn vào dưới áo cô đến lớp da thịt.

Với một loại khoái cảm mãnh liệt, Eve cảm thấy bản thân cô ướt át.

Là cái miệng, Roarke nghĩ mình chỉ ham muốn cái miệng hào phóng và cám dỗ. Nhưng ngay khi nếm được nó, anh ta lại ham muốn toàn bộ thân thể cô gái.

Eve được Roarke ôm sát vào người; cái thân thể cứng cáp, góc cạnh đó bắt đầu rung lên. Bộ ngực nhỏ nhắn, săn chắc có giá trị vẻ vang trong lòng bàn tay anh ta. Roarke có thể nghe được tiếng ngân nga của đam mê vang lên trong cổ họng Eve, gần như nếm lấy nó trong lúc miệng cô háo hức lướt trên miệng anh ta.

Roarke muốn quên đi sự kiên nhẫn và kiềm chế mà anh ta đã tự luyện để sống sót, để chỉ tàn phá thôi.

Tại đây. Tính bạo lực của nhu cầu hầu như bùng nổ bên trong anh ta. Tại đây và lúc này.

Roarke hẳn sẽ kéo Eve xuống nền nhà nếu như cô không vùng vẫy lùi lại, tái xanh và hổn hển.

“Chuyện này sẽ không thể xảy ra.”

“Sẽ không cái quái gì,” Roarke vặc lại.

Sự nguy hiểm giờ đây đang lấp lửng quanh anh ta. Eve nhận ra điều đó rõ ràng khi cô thấy những công cụ của bạo lực và cái chết bủa vây quanh họ.

Có những đàn ông biết thương lượng khi họ muốn điều gì đó. Có những gã chỉ biết chiếm đoạt.

“Một số người trong chúng ta không được phép tự chiều chuộng.”

“Mẹ kiếp luật lệ, Eve.”

Roarke bước về phía Eve. Nếu cô lùi lại, hẳn anh ta sẽ đuổi theo như bất kỳ gã thợ săn nào đuổi theo con mồi. Nhưng Eve đã đối mặt trực tiếp với Roarke và lắc đầu.

“Tôi không thể thỏa hiệp một cuộc điều tra án mạng vì bị nghi can hấp dẫn về mặt thể xác.”

“Khốn nạn thật, tôi không giết cô ta.”

Quả là sốc khi nhìn thấy hành vi bất thần mất tự chủ của Roarke. Khi nghe thấy nỗi thất vọng và cơn thịnh nộ trong giọng nói, chứng kiến hành vi đó mạnh mẽ quét qua mặt anh ta. Và quả là đáng sợ khi cô nhận ra mình tin lời Roarke, và không biết chắc, tuyệt đối không chắc rằng có phải cô tin anh ta vì cần phải thế không.

“Không đơn giản cứ nghe lời lẽ của anh là xong đâu. Tôi có việc phải làm, có trách nhiệm đối với nạn nhân, với hệ thống. Tôi phải khách quan, và tôi...”

Không thể - cô nhận thức. Không thể.

Họ đang trân trối nhìn nhau thì máy bộ đàm trong túi của Eve bắt đầu phát tiếng bíp bíp.

Đôi bàn tay cô đã không còn vững khi cô quay người rút máy ra. Eve nhận ra mã số của trụ sở trên màn hình và nạp số căn cước của cô. Sau một hơi thở sâu, cô đáp ứng yêu cầu xác nhận dấu giọng nói.

“Dallas, Trung úy Eve đây. Vui lòng không phát âm thanh, chỉ hiển thị thôi.”

Roarke chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nghiêng của Eve trong khi cô đọc tín hiệu truyền phát. Bấy nhiêu là đủ để đo lường mức thay đổi trong ánh mắt cô, cái kiểu chúng tối sầm lại rồi vô cảm và lạnh nhạt đi.

Eve cất máy liên lạc và khi cô quay lại, chất đàn bà vốn đã rung động trong vòng tay Roarke chỉ còn lại ít ỏi trong người phụ nữ giờ đây đang đối diện với anh ta.

“Tôi phải đi đây. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau về vấn đề tài sản của anh.”

“Cô ứng xử rất giỏi,” Roarke thầm thì. “Trôi tuột ngay vào lốt cớm. Và nó thích hợp với cô một cách thật hoàn hảo.”

“Nên như thế. Không cần phải tiễn. Tôi có thể tìm được lối ra.”

“Eve.”

Cô dừng chân tại ngưỡng cửa, quay nhìn lại. Roarke đứng đó, một hình bóng trong trang phục đen bị bủa vây bởi những thời đại của bạo lực. Bên trong lốt cớm, trái tim của người phụ nữ lắp bắp.

“Chúng ta sẽ lại gặp nhau.”

Eve gật đầu. “Cứ tin điều đó.”

Roarke để yên cho cô đi, thầm biết Summerset sẽ từ chỗ nào đó lướt ra để đưa áo khoác da cho Eve, chúc cô ngủ ngon.

Còn lại một mình, Roarke lấy cái nút áo vải xám từ trong túi ra, cái nút áo mà anh ta đã nhặt được trên sàn chiếc limo của mình. Cái nút áo đã tuột khỏi chiếc áo khoác của bộ trang phục nâu xám mà Eve mặc lần đầu tiên anh ta gặp cô.

Xem xét cái nút áo, biết mình không có ý định trả nó lại cho chủ nhân, Roarke có cảm giác mình như một gã khùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui