Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy !


Mở hé cửa phòng, nhìn rõ thân ảnh người đang nằm trên giường, hắn bây giờ thật giống một viên pha lê, mà nó chỉ cần chạm vào lập tức sẽ vỡ vụn. Nó thu tay lại khép cửa rồi rời đi. Mưa vẫn không ngớt, mưa thật buồn, da diết, nặng nề, tựa như tâm trạng của ai đó.
Thêm một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi, cô nhất định sẽ làm được!
Haray vẫn cầm chặt bông hoa bỉ ngạn, máu từ trên người túa ra chẳng biết từ chỗ nào, hình như cũng không đau đớn, hoặc là cô đã không thể cảm nhận được nữa rồi. Đôi tay trắng trẻo đầy vết thương, cô cứ vậy, thiếp đi bên cạnh xác chết của con ma thú. Giao chiến với nó ba ngày mới thắng nổi, chỉ là thú canh cổng mà đã khó khăn vậy rồi, điều gì còn đang đợi cô phía trước đây? Thu lại chút sức lực, Haray rút lấy một lá bùa, dùng máu của ma thú nhuốm đỏ làm chìa khóa mở Hắc Ám, nơi sâu thẳm của Địa Ngục. À không, nơi này chẳng thuộc về đâu cả, nằm ngoài nhân giới, ma giới, và thần giới, một nơi đáng sợ. Khẽ nhếch môi cười khẩy, đáng sợ thì sao chứ? Cùng lắm là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không đầu thai. Chỉ là trong lòng không kìm được bị thương, cô muốn cho người ta hạnh phúc, cho người khác cơ hội, nhưng lại đang tâm cướp đoạt cơ hội của chính mình, ủy hoại đi cả niềm sống của người mình yêu. Giọng nói yếu ớt, mỏng manh vang lên giữa rừng hoa bỉ ngạn, từng cánh hoa đỏ thắm bay trong đêm đen vô tận. Đã bao lâu rồi? Thật muốn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần cuối, hay chí ít là dải ngân hà rực sáng trong đêm trắng.
- Xin lỗi...
Haray dưới nơi sâu thẳm tăm tối này lẵng lẽ thì trên nội điện cũng sắp bị Kevil phá tan nát.
Tay phải túm cổ một con tiểu yêu, chân đá phăng cánh cửa, hùng hổ xông vào, chẳng có chút quy củ. Đôi mắt xanh lạnh lẽo tựa hồ có thể làm một trận cuồng phong lật sạch nội điện này. Phán Quan đang phê văn thư vội vàng chạy lại, tỏ vẻ cung kính.
- Thái Tử, người đến đây làm gì?
- Diêm Vương đâu?
- Ngài ấy có chuyện chưa về
- vậy Haray?
- Công chúa? Sao có thể ở đây được chứ?
- Không có? Vậy ta tự tìm
Tự tìm tức là lục từng tất đất dưới đây lên. Làm ơn đi, sức phá hoại của Tiểu Long Nữ, dưới Địa Phủ này không ai không biết, nay lại thêm anh trai song sinh của cô ta, có phải muốn bọn họ dọn ra ngoài xin ăn luôn không? Phán Quan do dự, không biết nên cản hay không?
Gió từ cửa lùa vào tùy ý làm loạn, thân người cũng nhanh chóng tiến vào, tóc đen dài buộc lỏng dưới thắt lưng, mặc âu phục cùng áo sơ mi đen, đang thong thả bước đến. Khí chất kiêu ngạo, hắc ám vô cùng. Diêm Vương chỉnh lại cổ áo, mắt vừa lúc chạm với Kevil, cũng không hoảng loạn khi thấy anh ở đây, vui vẻ chào hỏi
- Kevil, cậu đến đây làm gì? Rảnh rỗi vậy sao?
- Nào có, chẳng qua đến tìm Haray thôi
- Hử, Haray, nó ở cùng mấy người mà, có về đây đâu, phải không Phán Quan?
Diêm Vương đưa mắt nhìn phán quan dò hỏi, rồi mới tiếp tục
- Hay là hai đứa cãi nhau nên nó bỏ đi, Kevil nói cho cậu biết, dù sao Haray cũng là em gái ta, cậu làm gì cũng phải nể mặt chứ, nó là đứa con gái hiểu chuyện, sẽ không gây chuyện vô cớ, chẳng qua thích ném đá dấu tay thôi...
Kevil cười méo xệch, đây có thể coi là kể xấu đúng không? Dù sao để cho chắc ăn, vẫn nên thăm dò thêm một chút.
Mưa ngoài kia dường như không có dấu hiệu chấm dứt, Nó thu người sau vào một góc, ngồi thẫn thờ vô hồn, mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Yếu đuối? nhu nhược? đây không phải con người nó, dù có ép mình trở nên mạnh mẽ nó cũng không chịu khuất phục. nhưng Thiên Nhi nói không sai, nó đúng là đang khắc chết hắn, khắc chết người mình yêu. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, tâm can không ngừng đau đớn. Vì sao vậy? nó mong cầu điều gì lớn lao lắm sao? chỉ muốn bình bình an an sống cạnh hắn mà cũng khó khăn thế sao? Thiên a, ông là muốn bức chết nó hay rảnh quá vẽ chuyện cho nó làm. Mà còn là một câu chuyện bi hài.
Đôi môi khẽ mở, giữa đêm nhạt nhẽo khẽ hòa cùng tiếng mưa. Không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Không phải Sky đã hứa sao, hứa sẽ mãi ở bên cạnh nó. Vì thế nên nó sẽ tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng liệu có ổn thật không? khi trái tim không ngừng rỉ máu. Đừng nghĩ khóc mới là bi thương, tột đỉnh của sự đau đớn chính là im lặng đến tuyệt vọng.
Lay vội vã chạy ra ngoài đuổi theo Thiên Nhi, ngoài trời mưa lớn như vậy, anh không thể an tâm. Mà để tìm ra cô cũng chẳng khó khăn gì, cái bóng nhỏ nhắn, bộ váy hồng phấn còn dính bùn đất, thân ảnh run run ngồi một góc trong vườn. Tiếng khóc não nề mệt mỏi dường như kéo cho đêm dài lê thê. Lay khẽ khàng tiến lại, ôm lấy cô mà an ủi cưng nựng. Đứa trẻ này thật sự bị chiều hư thôi, thấy có người quan tâm lại càng tủi thân, càng gào khóc to hơn. Có lẽ giờ phút anh thật sự hiểu thế nào gọi là đau lòng.
Lay lau nhẹ đi từng giọt nước mắt, như thể sợ làm vỡ một viên pha lê, cởi áo khoác ngoài choàng lên cho cô. Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn anh, nức nở một hồi mới uất ức nói
- Áo của anh cũng ướt rồi, còn đưa cho em, anh coi em là cái mắc áo phải không?
- =___=!!!
- Anh nói xem, có phải em sai không? Có phải em ích kỉ không? Là em trăm phương ngàn kế gán ghép họ, giờ lại muốn chia rẽ, em...hức...em thật sự sai sao?
Thiên Nhi cúi gằm mặt, điệu bộ như thể đang nhận lỗi, đầu óc không ngừng dằn xé. Tâm trạng vừa phức tạp, vừa hỗn loạn, thật sự sắp bị hại đến bùng nổ rồi.
- Vậy em có cảm thấy mình sai không?
- E không sai!
- Vậy thì em không sai
- Hỏi anh cũng như không
Chướng khí mịt mù bao phủ, một lớp khói đen dày đặc bám xung quanh người Kevil. Đôi mắt hằn cả những tia máu, không nhân nhượng uy hiếp Phán Quan.
- Nói, Haray hiện tại đang ở đâu?
- Thật sự ta đâu có biết, công chúa điện hạ không có ở đây
- Ông không nói, vậy đừng trách tôi không khách khí
Anh căn bản chẳng đem Diêm Vương đặt vào mắt, chủ còn đứng đây mà không cần xin phép đã đánh người. Diêm Vương tao nhã vuốt lại mái tóc, không nhanh không chậm.
- Đánh chó phải ngó mặt chủ, cậu làm vậy chẳng phải không nể mặt ta sao?
- Diêm Đế, ta cũng không phải chó mà?
- Ông câm miệng
Phán Quan tội nghiệp uất ức vẫn đành im lặng, dù sao ông cũng làm việc ở đây lâu năm, cũng đã già rồi, sao có thể bị coi thường như vậy?
- Này, Phán Quan, thật sự em gái ta không có ở đây? ĐÚNG KHÔNG?_giọng Diêm Vương cũng mang ba phần đe dọa
Bây giờ không phải một, mà là hai quả bom cùng khủng bố, trái tim nhỏ bé yếu ớt của ông sắp không trụ nổi rồi, đắc tội với công chúa, hay đắc tội với hai người này, ông phải suy xét thêm chút nữa. Mà thật lòng ông cũng không muốn hại chết công chúa, đại ma đầu kia đành chịu thiệt vậy.
Phán quan khom lưng, đắn đo một hồi, mới nói.
- Công chúa điện hạ thật ra đã về nhiều hôm, có điều cô ấy không muốn cho Diên Đế biết, hiện tại cô ấy muốn mở cánh cổng Hắc Ám
- À,mở Hắc Ám môn, ra vậy nó về rồi à...Cái gì, Hắc Ám? nó định làm cái quái gì thế?
- Chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn... mau đến đấy thôi, còn đứng đó_ Kevil phất tay áo rồi nhanh chóng biến mất
- Phán Quan, ông giỏi lắm, để xem sau khi trở về ta xử lí ông thế nào?
Diêm Vương cũng vội vã rời theo, để mặc Phán Quan lệ rơi đầy mặt.
Phòng khách chỉ còn mình Windy ngồi cô độc, lặng lẽ hướng mắt ra ngoài, mông lung suy nghĩ. Seny từ trên lầu bước xuống, ngồi ngay bên cạnh cô, tựa vào vai cô vờ như đang ngủ. Thiên Nhi và Lay cũng quay trở về, người ướt sũng, đứng trước cửa phòng. Không khí càng trầm mặc, tĩnh lặng hơn, chẳng ai nói gì, cứ như hai mảng sáng tối tách biệt. Rany vội chạy từ trên lầu xuống, hốt hoảng như thể tận thế sắp đến nơi.
- Không hay rồi, Kevil và Haray bọn họ đều ở Minh ty rồi.
- Vậy thì sao? Có lẽ Haray muốn đến thăm Vương Ca
- Không phải, nghe nói Haray muốn xông vào cấm địa, mở Hắc Ám môn
- Cái gì? _ Windy đứng phắt dậy
- Cánh cổng Hắc Ám? Nơi này tuyệt đối không được vào, không phải sao? Haray đến đấy làm gì?_ Seny ngờ vực


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui