“Thằng nhóc này, con tìm được bạn gái sao? Trông như thế nào? Để cho thầy xem mặt một chút."
Lục Chi Diên vừa nghe thấy câu này đã nhăn mặt lại. Anh xoay người, đang muốn nói rõ tình huống với ông để rời đi một chút.
Nhưng không hề nghĩ rằng --
Bên cạnh đột nhiên "bụp" một tiếng, là âm thanh trán va chạm với mặt ván gỗ.
Lục Chi Diên quay người lại, thấy Vu Điềm cả người đang khom lưng lại, đầu gần như chui xuống dưới bàn, trán kề sát cạnh bàn, đang run lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như một con chuột nhỏ có bộ lông mềm đang đào một cái lỗ để vùi mình xuống đất, toàn bộ cơ thể co rúm lại.
Chắc là vừa mới bị đụng đầu, thiếu nữ đang cắn chặt răng, sờ sờ cái trán thở hổn hà hổn hển cố chịu đau, hốc mắt đỏ ửng, lông mi khẽ run run, nước mắt đảo quanh như thể sắp rơi xuống.
Lục Chi Diên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có chút không hiểu được tình hình, quan tâm hỏi một câu: "Vu Điềm, em đang làm gì vậy?"
"Đàn anh, đầu em... Đầu đau quá hu hu hu hu..." Giọng nói kêu đau của thiếu nữ mang theo tình cảm rất thực, sắc mặt hơi trắng bệch, cô nói năng lộn xộn, nước mắt không ngừng rơi.
Giống như là một đứa bé rất sợ đến bệnh viện đi tiêm vậy, vừa mới thấy kim tiêm, trong nháy mắt nước mắt đã rơi, cực kỳ đáng thương.
Nghe thấy cô nói như thế, Lục Chi Diên không quan tâm gì nữa, cũng không nói với thầy mình tiếng nào, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên trán của cô, đặt đúng vị trí cô vừa mới bị va phải đang đỏ lên, ngược hướng với mọi người dẫn cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng hội nghị, Vu Điềm không nhịn đã đau đến mức hồi xổm ngay trên mặt đất, che lấy cái mũi, cả người ngồi núp ở một góc.
Kỳ thật, đau bụng chỉ là nói bừa, nhưng trán thật sự bị đụng, lại còn bị va không nhẹ nữa.
Mà nguyên nhân chính gây ra là ánh mắt nhiều chuyện của giáo sư Lương đang liều mạng muốn để Lục Chi Diên cho ông xem cô trông như thế nào, Vu Điềm sợ bị phát hiện, cô không biết làm thế nào, nhất thời nóng vội, định nằm sấp trên mặt bàn giả bộ trong người không khỏe, kết quả là trán bị đụng phải.
May mắn, Lục Chi Diên dẫn cô ra không phải là chỗ cửa chính, mà là cửa hông ở bên cạnh, nơi này người đi qua cũng không nhiều lắm.
Vu Điềm ngồi xổm ở một góc, khuỷu tay chống trên đầu gối, nâng má, im lặng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ bắt đầu phiếm hồng.
Cô cực kỳ cực kỳ sợ đau, mỗi lần bị bệnh Vu Chi Sơ muốn đưa cô đi bệnh viện để tiêm là cô sống chết không muốn, từ nhỏ đến lớn gần như đều là uống thuốc để khỏi bệnh, trừ khi bệnh cực kỳ nghiêm trọng, mới sử dụng đến phương pháp tiêm.
"Em gái nhỏ, còn đau không?" Lục Chi Diên nhăn nhăn mày, cũng ngồi xổm xuống với cô, đôi chân dài co lại một chỗ, giọng điệu khi nói chuyện lẫn một chút dịu dàng.
Tất cả ngũ quan của Vu Điềm đau đến nhíu lại, thiếu chút nữa là quên bên cạnh vẫn còn một người, cô nâng mắt lên, đôi mắt ướt sũng nhìn anh, đột nhiên phát hiện cho dù anh ngồi xổm xuống cũng cao hơn cô rất nhiều, muốn nói chuyện với anh, cô vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cũng không biết suy nghĩ nào đó chạm vào tự ái của cô, cô hơi tức giận bĩu bĩu môi, nước mũi cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chân dài như vậy, dáng người cũng cao nữa, không biết ăn cái gì mà lớn được như vậy chứ.
Lục Chi Diên còn tưởng rằng cô đau đến mức vẫn chưa có tỉnh lại, ngón tay hơi lành lạnh nhẹ nhàng lau gương mặt của cô, lau sạch hàng nước mắt trong vắt của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, trong lời nói còn chứa ý cười: "Em gái nhỏ, làm sao mà em lại thích khóc như vậy chứ, sao lại dễ khóc như vậy?"
Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của anh cực kỳ êm tai.
Giọng nói của anh không phải là trách cứ, mà là bất đắc dĩ, nghe cẩn thận còn có thể nghe ra được một chút nuông chiều.
Lục Chi Diên nghiêng người qua, tiến sát đến người cô, hương chanh nhàn nhạt quanh quẩn giữa hai người, đến cùng lúc với âm thanh của anh rơi vào trong tai cô là một cái ôm nhẹ nhàng chầm chậm lại rất đỗi dịu dàng của anh.
Anh vuốt vuốt nhẹ cái gáy của cô, nhẹ giọng than thở: "... Quả nhiên là một đứa bé mà."
-
Ban đêm, gió lạnh thổi ngang qua phía trên cây Diệp tử, vầng trăng rằm thanh khiết treo trên bầu trời trong xanh, rải ánh trăng xuống đầy đất.
Hôm này là thứ sáu, tuần này Vu Điềm không có ý định về nhà.
Giờ phút này, cô đang làm ổ ở trong phòng ngủ cầm điện thoại di động gọi điện cho một người.
Đầu bên kia của điện thoại âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp không chút vội vàng, nói xong những từ vô cùng máy móc, cũng không ngại Vu Điềm ở phương diện này còn lơ ngơ nhưng lại bị giọng nói đầy từ tính làm cho tim đập thật nhanh.
"Hội nghị hôm nay nội dung rất quan trọng, nhất là tầm ba tuần cho tới một tháng nữa, trường học cử hành lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập, câu lạc bộ nghệ thuật chúng ta vừa vặn phụ trách phần biểu diễn tiết mục vào buổi tiệc tối. Kỳ thật, theo như kế hoạch mà nói, lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập đại học Minh phải là học kỳ sau mới tổ chức, cũng là thời điểm mấy em lên năm hai. Nhưng học kỳ này có lãnh đạo muốn đến kiểm tra xem xét, cho nên mới quyết định thay đổi thời gian, trực tiếp tổ chức vào học kỳ này, cũng là vào thứ năm ba tuần sau.”
Vu Điềm nghe cực kỳ chăm chú, giọng nói mềm mại ừm một tiếng, ý bảo anh tiếp tục nói.
"Hôm nay câu lạc bộ nghệ thuật mới nhận được thông báo này, rất nhiều câu lạc bộ nhỏ, giống như đội Hip-hop, đội múa, bọn họ còn chưa lên kế hoạch nội dung để luyện tập biểu diễn. Bắt đầu từ ngày mai, câu lạc bộ nghệ thuật rất bận rộn, nếu em có thời gian thì đi xem xem, thuận tiện giúp đỡ một chút, anh cũng không biết là anh có đi được không, biết chưa?"
"Biết rồi." Mặc dù đối phương không có nhìn thấy, nhưng Vu điềm vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, dùng bút ghi chép những hạng mục công việc cần phải chú ý và công việc cụ thể phải làm vào buổi tiệc tối của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mà Lục Chi Diên nói cho cô biết.
Hai người không có nói chuyện khác mà mất đến nửa tiếng.
Lục Chi Diên: "Ghi xong chưa?"
Vu Điềm: "Chưa đâu, đàn anh, anh đợi một chút nha."
"Được, em viết chậm một chút cũng không sao." Lục Chi Diên rất kiên nhẫn, yên lặng chờ đợi cô ghi chép lại những hạng mục công việc cần phải chú ý.
Âm thanh viết lách thông qua điện thoại truyền sang bên kia, ở phòng ngủ của Vu Điềm không có ai, Trương Giai cùng Tần Du đi học lớp phụ đạo, còn Lâm Mặc Mặc thì đến đội Hip-hop không biết để làm gì.
Vì để thuận tiện vừa viết vừa nghe điện thoại, Vu Điềm mở loa ngoài đặt sang một bên để nghe.
Người con trai vừa mới mở miệng, giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại vang lên, giống như là có cảm giác đàn anh có đôi mắt đào hoa đang ngồi bên cạnh cô đôn đốc việc cô ghi chép vậy.
Làm cho cô không biết làm sao lại có một chút hồi hộp.
Cuối cùng sau khi viết xong, Vu Điềm nhẹ nhàng thở ra một hơi, quăng bút xuống, giọng nói mềm mại nói: "Đàn anh, em viết xong rồi."
"Được." Lục Chi Diên dừng lại vài dây, "Thu dọn sách vở một chút rồi cất kỹ."
Vu Điềm có chút lờ mờ, cho rằng là cô nghe nhầm: "A? Cái gì?"
Anh lại kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: "Cất kỹ sách vở, cả bút cũng cất đi, ngoan."
Vu Điềm thật sự nghe lời làm theo, gấp vở lại, đậy nắp bút lại, cắm vào ống đựng bút, một tiếng "cạch" vang lên rất nhỏ, dường như cô nghe thấy tiếng cười thật nhẹ ở bên kia.
Thậm chí Vu Điềm cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng của anh khi cười lên, đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên, đuôi mắt xếch lên, con người tối đen như mực cất giấu những vụn sáng nhỏ.
Giống như một con mèo Ba Tư màu xám cao quý nhưng lười biếng, lần đầu tiên lộ ra biểu hiện tươi cười của mình, nháy mắt thắp sáng cả thế gian.
"Đàn anh, em thu dọn xong rồi. Anh còn chuyện gì muốn nói không?" Giọng nói Vu Điềm không hiểu sao mang theo chút nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy khẳng định đàn anh sẽ không lãng phí vài phút này chỉ để vì giám sát cô thu dọn sách vở, hẳn là có việc muốn nói với cô.
Ai ngờ, người con trai hơi ho khan hai tiếng, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, nói thẳng: "Chúng ta nói chuyện phiếm."
Vu Điềm: "... Nói chuyện phiếm?"
"Đúng." Lục Chi Diên nói: "Lần đầu tiên gọi điện thoại, chẳng lẽ em chỉ muốn nói chuyện công việc với anh trai hay sao? Em gái nhỏ, nói cho anh trai nghe một chút, vì sao lại thích khóc thế? Vẫn luôn dễ khóc nhè như vậy sao?'
Vu Điềm cảm thấy khi Lục Chi Diên nói ra những lời này giống như là có một chút vui sướng, cô vẫn có chút mông lung, ngớ ra một hồi lâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn như cũ trả lời: "Em cũng không có biết, trời sinh đã như vậy. Ba mẹ em cũng đã dặn em ít khóc đi một chút, nhưng mà em không nhịn được.”
"Cần phải học nhịn xuống." Lục Chi Diên nói lời rất sâu xa.
Vu Điềm: "Hả?"
Anh ho khan hai tiếng, thay đổi cách nói để thuyết phục cô: "Em gái nhỏ, năm nay em cũng đã mười bảy tuổi, gần trưởng thành rồi, cũng chuẩn bị là một người lớn rồi, có phải không? Ở trước mặt người lạ mà lại khóc, không sợ người khác chê cười sao?"
"Em rất ít khi khóc trước mặt người không quen mà." Vu Điềm cảm thấy cực kỳ oan khuất, "Duy nhất là vào lần trước, lần trước sau khi rời khỏi quán bar, buổi tối trời đã khuya, thiếu chút nữa là bị người xấu ức hiếp, đàn anh tới cứu em. Em thật sự rất sợ hãi, nếu đàn anh không xuất hiện, em cũng không dám tưởng tượng lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Trong tình huống như vậy ở trước mặt đàn anh, cũng không thể khóc hay sao?"
Điều này con mẹ nó thật làm khó Lục Chi Diên: "..."
Anh thay đổi để tài rất rõ ràng: "Sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì? Có từng suy nghĩ tới chưa."
"Tạm thời không có." Vu Điềm không hiểu tại sao đột nhiên Lục Chi Diên lại hỏi cái này, "Người hướng dẫn bọn em nói, hiện tại vừa mới vào năm nhất đại học, quan trọng là phải chú ý nghe giảng, học tập, đọc nhiều sách, mở rộng tri thức của chính mình. Không cần phải vội đi tìm nơi để chuẩn bị thực tập giống như những đàn anh đàn chị năm ba năm tư đại học, giáo viên nói làm như vậy không có ích gì hết, trước tiên phải tích lũy tri thức thật tốt mới là điều quan trọng nhất."
Lục Chi Diên: "..."
Được rồi, năm nhất cùng nghiên cứu sinh năm ba nói chuyện phiếm với nhau thật sự là khác xa mà.
Lục Chi Diên cảm giác đêm này mình gặp rất nhiều trắc trở.
Bỗng nhiên Vu Điềm nhớ tới đàn anh có đôi mắt đào hoa đang học học kỳ hai của nghiên cứu sinh năm ba, nói cách khác là sau mấy tháng nữa là tốt nghiệp rời khỏi trường rồi, cô tò mò hỏi một câu: "Đàn anh, sau khi tốt nghiệp thì anh làm gì vậy? Học tiếp? Hay là tiếp tục làm công việc hiện giờ vậy?"
Đương nhiên là Lục Chi Diên cũng không hẳn là phải tìm việc ở bên ngoài, đối với anh mà nói, hoặc là đi tham gia cuộc thi quốc gia để vào bộ ngoại giao, hoặc làm đại sứ ở nước ngoài. Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra, cuối cùng nên đi con đường nào.
"..." Lục Chi Diên phiền chán lấy tay vén vén tóc, "Anh trai còn chưa nghĩ ra."
Vu điềm: "Vậy mà đàn anh còn hỏi em? Em cảm thấy, đàn anh vẫn nên lo lắng cho bản thân mình trước đi."
Lục Chi Diên: "..."
-
Vào đêm.
Tần Du cùng Trương Giai học lớp tự chọn, sau khi ăn đêm xong thì mới trở về, Vu Điềm vừa mới tắm rửa xong, tìm mãi mới may mắn đặt hàng được một phần sủi cảo hấp.
Cô chia cho Lâm Mặc Mặc một nửa, để ở trên bàn của cô ấy.
Đến mười một giờ, màn đêm buông xuống đầy nặng nề, chỉ có mấy ngôi sao lấp lánh ở trên không trung.
Tất cả mọi người đã rửa mặt xong, đều đang ngồi ở trên ghế nghịch điện thoại hay là chơi máy tính, Lâm Mặc Mặc mới "kẽo kẹt" một tiếng, đẩy cửa ra, ngồi xuống ghế rót nước uống rất mãnh liệt.
"Làm sao vậy? Trông cậu hớt hải thế." Tần Du bị dọa quay đầu quan tâm hỏi.
Kỳ thật Vu Điềm cũng đoán được đại khái.
Nghỉ được một lúc, Lâm Mặc Mặc mới mở miệng nói chuyện, thở không ra hơi: "Đều vì cái ngày kỷ niệm thành lập trường đó! ! ! Thời gian không tới một tháng, hình như là ngày mười tám tháng tư, trường học muốn cử hành kỷ niệm một trăm năm thành lập trường. Vừa mới đến đội Hip-hop để tập luyện, tập cả buổi tối, mệt chết người ta rồi."
Trương Giai: "Không phải chứ, mọi người trong nhóm câu lạc bộ ngành nào cũng có, mỗi ngành lại có thời gian học khác nhau, muốn tập hợp tất cả mọi người để luyện tập đã khó, lại còn trong khoảng thời gian ngắn để xong một tiết mục biểu diễn thì khó hơn nhiều phải không? Khi nào thì diễn tập?
"Sau hai tuần nữa là diễn tập lần đầu."
". . ."
Lúc thông báo tin tức, mọi người cũng rất mơ hồ.
Không ít đội oán thán liên tục, mọi thành viên đều rất oán giận cấp trên của Câu lạc bộ nghệ thuật: [Chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại thông báo muộn thế chứ. Vừa phải đi học, vừa phải luyện tập thì người nào chịu nổi? Coi mọi người là thần sao?]
[Đúng vậy! Nghĩ mọi người trong nhóm đều là những ca sĩ vũ công chuyên nghiệp à? Tùy tiện hai ba ngày đều nhảy được một bài, sắp xếp một lúc là biểu diễn được sao.]
[Thảm nhất là nhóm kịch đi? Ha ha ha ha ha ha ha.]
Mọi người từ sáng đến tối đều trách cứ thành viên cao cấp của nhóm câu lạc bộ thông báo xuống quá muộn.
Các đội trưởng tới minh oan: [Thực không liên quan tới mình, mình cũng vừa mới biết được tin tức. Có vấn đề gì, mọi người hãy hỏi phó chủ tịch của câu lạc bộ nghệ thuật đó.]
Đội trưởng thông minh lanh lợi, trực tiếp ném cho phó chủ tịch.
Phó chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật rất nhiều, có lẽ cũng phải năm sáu người.
Trong lúc mọi người trong đoàn náo loạn, Thiệu Kỳ đang sáng tác kịch bản cùng với mọi người trong nhóm kịch, cũng không nhìn thấy đoạn nói chuyện.
Trong đó có một phó chủ tịch bị mọi người tập kích quá mức thấy rất oan uổng, lập tức không có kiên nhẫn, nói rất rõ ràng: "Tại chủ tịch, lúc chủ tịch gửi thông báo thì thời gian bọn mình thông báo cho mọi người không quá năm phút. Không liên quan đến bọn mình!]
Lại một lần đổ lỗi.
Trong đoàn lại lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng chỉ yên tĩnh mấy giây.
Tranh cãi càng thêm kịch liệt, mũi nhọn lại chỉ thẳng vào Lục Chi Diên.
Có một nam sinh phát biểu rất là dài: [Mình vẫn không rõ, tại sao chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật lại giao cho một nghiên cứu sinh của học viện ngoại giao đảm nhiệm chứ? Một là, đàn anh không có thời gian quản lý; hai là, trong tiền lệ của trường cũng không có nghiên cứu sinh tham gia vào đoàn nghệ thuật; ba là, hình như đàn anh không có tài năng nào cả, đóng góp đối với việc phát triển trong tương lai của câu lạc bộ nghệ thuật và cho ý kiến hình như rất ít.]
Một lời này bình luận nói ra, giống như nói ra nghi hoặc từ trước tới nay của mọi người vậy.
Căn bản chỉ là chút khiêu khích của một nam sinh, nói đúng ra là không phục Lục Chi Diên.
Đến cuối cùng lại biến thành, những xích mích ở trong diễn đàn, đụng phải nam thần Lục Chi Diên nên những nữ sinh cũng bắt đầu tham gia vào sự ồn ào ở trong diễn đàn của nhóm.
Có người đột nhiên bới móc: [Giảng viên phụ trách nhóm câu lạc bộ không phải là giáo sư Lương Hữu Vi sao? Nghe nói giáo sư Lương là người giảng dạy đàn anh Lục đang học nghiên cứu sinh đó.]
[Chậc chậc trách không được.]
[Không phải là anh ta muốn có một danh hiệu cán bộ cao cấp trong nhóm câu lạc bộ của trường chứ, để sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc tốt? Dù sao hiện tại đơn vị tuyển dụng không chỉ coi trọng mỗi thành tích, vẫn có xem lý lịch cá nhân khi còn ở trường cùng kinh nghiệm nữa.]
[Ngay cả học đại học cũng có người đi cửa sau nữa, thấy ghê tởm muốn chết.]
[Say, say (theo ngôn ngữ mạng là thể hiện sự bất lực).]
Vu Điềm cầm di động của Lâm Mặc Mặc, trong nhóm lớn của câu lạc bộ nghệ thuật, cứ một tin lại một tin liên tục chuyển tiếp, không biết nên nói cái gì.
Không khí chung quanh giống như đột nhiên ngưng tụ lại.
Không có người nói chuyện.
Vu Điềm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, cực kỳ tủi thân, rõ ràng là không mắc mớ gì tới cô, người bị mắng cũng không phải là cô, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Đôi mắt hồng hồng, mắt hơi nóng lên, cắn môi dưới, lông mi không nhịn được mà run lên.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ mấy giờ trước, đàn anh có đôi mắt đào hoa còn nghiêm túc nói với cô nội dung cuộc họp ngày hôm nay, hơn nữa còn yêu cầu cô ghi chép để phòng ngừa làm sai, trước khi gác điện thoại, giọng nói còn lộ ra một chút mệt mỏi, cũng không chút oán giận nói: "Em gái nhỏ, tại sao em lại luôn giận dỗi anh trai chứ? Anh trai rất là đau lòng đó. Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh trai còn phải đi viết kế hoạch."
Ngay từ đầu Vu Điềm cũng không hiểu lắm: "Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ?"
"Ngốc à?" Lục Chi Diên cười cười nói: "Kế hoạch buổi tối kỷ niệm ngày thành lập trường đó."
. . .
Vu Điềm cũng không biết là khi Lục Chi Diên viết kế hoạch có thời gian để xem điện thoại hay không, sau đó có thấy những đoạn nói chuyện mang theo ác ý này không.
Cũng không dám tưởng tượng, sau khi anh nhìn thấy sẽ có phản ứng gì nữa.
Vu Điềm ngồi xổm bên cạnh ghế dựa của Lâm Mặc Mặc, nhìn chằm chằm điện thoại của cô ấy, không hề dự đoán trước được, nước mắt lại rơi ngay ở bên chân.
Cô rất muốn chia sẻ một phần oan khuất cùng với đàn anh, cũng muốn giúp anh, lại không thể làm được gì. Bởi vì thời gian Vu Điềm ở câu lạc bộ nghệ thuật rất là ngắn, vẫn chưa nói cho mọi người biết, rất nhiều người không biết sự tồn tại của cô, cho nên cũng sẽ không tin tưởng cô.
Loại cảm giác vô lực này bám rễ ở trong lòng, làm cho cô cảm thấy mình đặc biệt là vô dụng, cũng đặc biệt tức giận, cuối cùng cũng chỉ có thể nói nhỏ: ". . . Không phải là như thế."
"Sự việc căn bản không phải như vậy. Không liên quan đến anh ấy. Chuyện này căn bản không phải là lỗi của anh. . ."
Cảm xúc của Vu Điền rất là sa sút.
Có thể là do phản ứng của cô rất là mãnh liệt, dẫn tới Trương Giai cùng Tần Du chú ý tới, tất cả mọi người đều nhìn qua chỗ của cô.
Ước chừng cũng hiểu được chuyện đã xảy ra.
Kỳ thật việc này cũng khó mà nói rõ, người ngoài cuộc thì tỉnh táo trong cuộc thì u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Tất cả mọi người trong câu lạc bộ nghệ thuật vì chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường mà bận muốn phát điên, mệt rã rời, tất cả mọi người đều khó chịu, trong lòng mọi người đều có oán hận, chỉ cần bắt được một người đến chịu thì sẽ ra sức mà trách móc, cho tới khi hả giận, hoàn toàn không nghĩ tới chân tướng sự việc như thế nào.
Trương Giai vừa nhìn thấy câu [Không phải anh ta muốn có một chức vị cao cấp trong nhóm câu lạc bộ của trường chứ, sau đó có thể tìm một công việc tốt đi?] liền tức điên lên.
Cô chống nạnh, khó chịu nói: "Không phải chứ, có phải đầu óc của người có vấn đề không? Chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật của bọn mình là ai chứ? Ôi chao là Lục Chi Diên đó, trời đất, là người có thành tích giỏi nhất của viện quan hệ ngoại giao của đại học Minh, tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, người như vậy mà còn cần chức vị chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật để tìm một công việc tốt sao?"
Miệng Tần Du đang ăn kẹo que, cũng nói chen vào một câu: "Chính xác là có bệnh."
Bỗng nhiên Tần Du nghĩ đến vấn đề căn bản nhất: "Nói vậy, thật sự là do chủ tịch của các cậu thông báo chậm sao? Điềm bảo bối?"
"Không phải." Vu Điềm rầu rĩ nói, "Hôm nay chúng mình đi họp cũng là vì vấn đề này, vấn đề đó là đến chiều nay trường học mới thông báo."
Tần Du: "Vậy thì đám người kia ồn ào cái quái gì! ! ! Không biết gì mà lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ, đám con trai này giống như mấy người phụ nữ chanh chua vậy."
Tần Du nhìn qua gương mặt Vu Điềm dần dần dịu đi, nhẹ nhàng thở ra, mới tiếp tục nói hươu nói vượn (lời hứa hẹn, thề thốt rất nhiều nhưng lại không thực hiện được): "Theo tâm lý học mà nói, cái này căn bản là tâm lý đố kỵ, chính mình không đạt được mà người khác lại làm được, không quan tâm người ta phải trải qua những gì, cuối cùng cảm thấy người đó dựa vào vận may mới có được. Một khi tìm được nhược điểm để hạ thấp người ta là bắt đầu ra sức châm chọc. Điềm bảo bối, đàn anh ưu tú như thế nào mà cậu còn không biết hay sao? Có lẽ anh ấy không thèm để những người đó vào mắt đâu."
Tâm tình Vu Điềm tốt lên rất nhiều, cô hít hít cái mũi, chạy đi rửa mặt thật nhanh, sau đó trèo lên trên giường, kéo mành giường.
Thu mình lại trong không gian có ánh sáng mơ màng nhưng vô cùng thoải mái.
Vu Điềm co hai chân lại, cằm đặt ở trên gối đầu, tìm đi động, sau đó do dự gửi cho Lục Chi Diên một câu: [Đàn anh, ngủ ngon.]
Không có bất kỳ lời thừa thãi nào, chỉ muốn chúc người đó có một đêm thật mạnh khỏe, ngủ ngon.
Lục Chi Diên không không có trả lời cô ngay lúc đó.
Mãi đến sáng ngày hôm sau khi rời giường, Vu Điềm theo bản năng chăm chú nhìn danh sách tin nhắn trong điện thoại di động, mới nhìn thấy Lục Chi Diên cũng trả lời với cô một câu: [Ngủ ngon.]
Thời gian gửi là lúc bốn giờ sáng.
Vu Điềm nhíu mày, mũi bắt đầu có cảm giác cay cay, bốn giờ sáng mà anh còn chưa đi ngủ sao?
Anh đã viết kế hoạch trễ như vậy mới xong sao?
"Mặc Mặc?" Vu Điềm nhanh chóng trèo xuống giường, mặt cũng chưa rửa, chạy đến bên người Lâm Mặc Mặc. "Mặc Mặc, cậu có thể thêm mình vào diễn đàn tối qua của nhóm câu lạc bộ được không? Mình muốn giải thích giúp đàn anh một chút."
Vu Điềm biết câu tiếp theo của Lâm Mặc Mặc khẳng định sẽ nói: "Ngay cả khi cậu giải thích, cũng không chắc sẽ có người nghe cậu nói, chức vụ hiện tại của cậu vẫn chưa báo cho mọi người biết, rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của cậu. Mà còn là người hay tiếp xúc với đàn anh Lục nữa, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi cậu với đàn anh Lục là cùng một người."
Kỳ thật, cũng chính vì điều này nên tối hôm qua Vu Điềm mới không giải thích nguyên nhân.
Nhưng hiện tại, cô không nhịn được: "Mình thử một chút, bọn họ không nghe thì thôi."
"Được rồi." Lâm Mặc Mặc đồng ý.
Chỉ là, khi cô mở trang nói chuyện đó ra, mới phát hiện nội dung nói chuyện phiếm bên trong đã thay đổi một vòng rồi.
Phát biểu đầu tiên của Thiệu Kỳ trong nhóm là chửi ầm lên, hơn nữa còn gửi một đoạn tin nhắn thông báo của trường cho Lục Chi Diên đến chiều thứ sáu đi họp.
Trong nhóm nhất thời không có âm thanh nào.
Mãi đến tầm bảy giờ sáng mới bắt đầu có người giải thích nhận sai, chỉ riêng nam sinh bắt đầu gây sự kia vẫn chưa xuất hiện nói lời xin lỗi.
-
Chuyện này cứ vậy mà chấm dứt.
Cuối cùng Vu điềm cũng không thèm tham gia vào nhóm đó nữa, bởi vì cô nảy sinh bóng ma đối với nhóm này, hơn nữa còn có chút bài xích.
Trong hai tuần nữa cần phải có một buổi biểu diễn thật là tốt, tất cả các nhóm câu lạc bộ đều bận đến mức sứt đầu mẻ trán, trong đó bối rối nhất là nhóm kịch.
Sáng sớm hôm sau, Vu Điềm cùng đàn anh Thiệu Kỳ đi đến nhóm kịch để hỗ trợ, bọn họ đang vào giai đoạn bàn bạc về kịch bản.
Nói chuyện một lúc, Thiệu Kỳ có ý nghĩ muốn bấm phần kịch bản thành một tập, để tránh lộn xộn, tìm một lúc mới phát hiện mình không có mang đồ bấm giấy: "Mọi người có mang đồ bấm giấy không? Có ai mang theo không?"
"Không có."
"Không có."
“Quên rồi."
Anh ta kêu một tiếng lắc lắc tập giấy trong tay, bỗng nhiên nhớ đến văn phòng trên lầu hình như có một cái, tùy tiện gọi Vu Điềm một tiếng: "Đàn em đàn em, không thì em đi lấy giúp bọn anh đồ bấm giấy đến đây được không?"
"Ở đâu ạ?" Vu Điềm đứng lên, nhu thuận hỏi một câu.
"Hình như là ở phòng họp lần trước anh với em gặp chủ tịch đó, trên bàn có một hộp văn phòng phẩm nhỏ, em tìm xem."
"Được."
Vu Điềm buông gì đó ở trong tay ra, bắt đầu đi về phía phòng họp.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, tóc thả tự nhiên, trên gương mặt mềm mại có thoa một lớp phấn mỏng, đôi môi có màu sắc tự nhiên được tô thêm son lại càng đẹp mắt, giống như một nụ cúc nhỏ sắp nở, dáng đứng đầy thướt tha.
Trong nháy mắt khi mở cửa phòng họp ra, ánh sáng cũng theo đó tiến vào, dừng bên chân người đang ngồi bên trong.
Chân dài của anh duỗi thẳng về phía trước, dựa vào máy in ở bên cạnh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngũ quan tuấn tú, khí chất cấm dục nổi trội, ngoại trừ dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt thì vẫn rất sạch sẽ gọn gàng, là một tồn tại lóa mắt ở giữa đám đông.
Dường như chuyện xảy ra vào tối qua, không hề liên quan gì tới anh vậy.