Tiểu khu này có kết cấu rất đơn giản, một tầng có hai căn hộ và chỉ có hai cánh cửa của hai căn hộ này đối diện nhau.
Nhà Vu Điềm quay mặt về phía nam, còn nhà Lục Chi Diên quay mặt về hướng bắc.
Vu Điềm vui vẻ chạy tầm hai ba bước trở về nhà mình, chạy chậm vào trong phòng bếp, dựa vào trí nhớ lấy một túi sữa từ trong tủ lạnh ra.
Đi ra phòng khách, dùng kéo cắt một góc nhỏ, cắm ống hút vào rồi đi.
Sau đó, thật cẩn thận cầm một túi sữa đầy, khóa cửa nhà mình lại, đi đến nhà Lục Chi Diên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Barlow thấy Vu Điềm quay lại, hai mắt sáng lên, cho rằng mới vừa rồi cô đi lấy đồ ăn ngon cho nó, vẫy vẫy cái đuôi, hưng phấn chạy vòng quanh Vu Điềm, thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ cọ vào cẳng chân cô.
Ầy...
Đến nửa bước Vu Điềm cũng khó mà đi được, đầu tiên cô đóng cửa nhà Lục Chi Diên lại, sau đó một tay cẩn thận cầm túi sữa, một tay khác thì khom lưng gãi gãi bộ lông mềm như nhung ở cằm của chú chó, Barlow hưởng thụ nâng cằm lên kêu một tiếng.
Vu Điềm thừa dịp nó còn chưa kịp bừng tỉnh, cầm túi sữa đi ngang qua nó vào phòng bếp.
Tiếng nói trong trẻo của cô gái chậm rãi truyền đến, nhẹ nhàng bay đến bên tai Lục Chi Diên - -
"Đàn anh, em quay lại rồi."
Cơ thể to lớn của Barlow ngồi xổm ngay cửa phòng bếp, không dám lỗ mãng, giương mắt nhìn thiếu nữ đưa túi sữa trong tay đến trước mặt Lục Chi Diên, cầm lấy ống hút chuẩn bị đưa đến cạnh môi của anh.
"Mới vừa rồi anh mua cho em một túi sữa, thì em cũng phải đưa cho anh một túi." Vu Điềm ríu rít nói lý do.
Dừng lại vài giây, bỗng nhiên nhớ đến anh vừa mới vận động xong, có vẻ hình như còn chưa uống nước, đầu nghiêng về một bên, chớp mắt hỏi: "Đàn anh, anh có khát nước không?"
Lục Chi Diên đang chuyên tâm rửa rau, buông tầm mắt liếc cô một cái, ý cười ở khóe môi rất rõ ràng, thành thật nói ra: "Có một chút."
Vu Điềm nhìn rau đang rửa ở trong chậu, bĩu môi, tức giận nói: "Nhưng nhìn anh có vẻ rất nhiều việc, không rảnh uống. Thực ra nếu anh thật sự rất khát, rất muốn uống nước, cũng không phải không thể. Em có thể lấy nước cho anh uống. Nếu như anh không khát lắm, không nhất thiết phải uống ngay bây giờ, vậy thì quyết định thế này đi, em có thể để trên mặt bàn, chờ anh rảnh rồi uống ha..."
Vu Điềm ở một bên thì nói thầm, còn một bên đi về phía phòng khách, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nam trầm thấp ở phía sau.
Lục Chi Diên: "Quay lại đây."
Vu Điềm xoay người lại, lông mi dày giật giật, chớp mấy cái nhìn anh.
Lục Chi Diên ho nhẹ hai tiếng, khóe miệng cất giấu ý cười, đôi mắt đào hoa đầy thâm thúy nhưng rất yêu nghiệt nhìn cô nói: "Anh chưa có nói là anh không khát, cũng chưa có nói là không có uống."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A..." Vu Điềm ngoan ngoãn quay lại, hơi căng thẳng cầm ống hút, đưa đến bên cạnh môi anh.
Đôi môi của Lục Chi Diên mỏng nhưng rất gợi cảm, khóe môi vẽ ra một đường cong mờ nhạt, cũng không biết là đang uống sữa hay là đang trêu chọc cô, uống cực kỳ thong thả.
Qua một thời gian dài, tay của Vu Điềm hơi run run, cô liều mạng khống chế không để mình cử động, tiếng hô hấp gần như ngừng lại, nói với bản thân phải thật bình tĩnh.
Chủ yếu là khoảng cách thật sự quá gần, chỉ cần đầu ngón trỏ của cô hơi duỗi về phía trước là có thể chạm được vào đôi môi mỏng của anh.
"Đàn anh, anh uống nhanh một chút." Vu Điềm thúc giục nói.
Barlow nhìn thấy một cảnh này, vô cùng mất mát dựa vào cửa phòng bếp, dùng bàn chân to che đi đôi mắt, không muốn nhìn.
Một túi sữa đã uống xong.
Lục Chi Diên bị sặc một cái, nhưng hai tay anh cầm miếng thịt bò, không chịu được, chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Vu Điềm nhìn anh than thở một phen: "Em cũng không muốn anh uống nhanh như vậy mà, anh uống nhanh như vậy làm gì chứ?"
"..." Một lần nữa Lục Chi Diên lại ngẩng đầu, khôi phục lại bộ dáng cấm dục tự phụ như trước kia, đặc biệt bất đắc dĩ nói: "Em gái nhỏ, em thật sự khó hầu hạ. Anh trai nhanh một chút, chậm một chút, kiểu gì cũng sai sao?"
Vu Điềm chột dạ cúi thấp đầu, sau khi cô ném túi sữa không vào thùng rác, quay lại thì thấy một vệt sữa trong suốt dính ở khóe miệng Lục Chi Diên.
Cũng không biết bị dính vào lúc nào, có vẻ như anh không phát hiện ra.
Vu Điềm rất hư hỏng đứng cạnh anh nhìn chằm chằm vào khóe miệng của anh mà bật cười, tiếng cười đầy tinh tế phát ra từ trong miệng của cô, đôi mắt to trong suốt sáng lấp lánh nhìn anh.
Lục Chi Diên cảm thấy có chút kỳ quái: "Làm gì vậy? Em gái nhỏ, em cười cái gì vậy?"
"Không nói cho anh biết." Vu Điềm dẩu miệng nhỏ lên, kiêu ngạo mà đáng yêu, nghĩ thầm, rốt cuộc cũng nhìn thấy sự thất thố của anh rồi.
"..."
Lục Chi Diên cũng không quản cô, sau khi rửa sạch thịt bò, đặt trên mặt thớt bắt đầu thái.
Barlow chạy tới bên cạnh thùng rác, lần nữa ngậm túi sữa ra ngoài, đặt ở một góc để liếm, dùng cơ thể mũm mĩm của mình che che giấu giấu, cho rằng Lục Chi Diên không nhìn thấy.
Trên thực tế, Lục Chi Diên đã thấy, nhưng không có tinh thần và sức lực để quản nó.
Vu Điềm đứng ở bên cạnh anh cười lâu như vậy, không ít thì nhiều anh cũng nghe được ý giễu cợt ở trong đó, thử suy đoán nói: "Là trên mặt anh trai dính cái gì phải không?"
Vu Điềm không nói lời nào, sống lưng thẳng tắp, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Lục Chi Diên khẳng định nghi vấn trong lòng mình: "Em gái nhỏ, sao em lại hẹp hòi như vậy chứ? Anh trai đối xử tốt với em như vậy, lại còn đang làm đồ ăn cho em. Hiện tại anh trai thất thố, em lại đứng ở bên cạnh anh trai cười gần mười phút liền."
"..." Vừa bị anh nói như vậy, quả thật Vu Điềm cảm thấy bản thân mình cũng có phần sai, nhưng mà: "Không phải anh cũng từng cười em sao? Lần trước ở trong con hẻm nhỏ bên cạnh trường học đó, anh cầm tay em không cho em đi, lại còn cười em đỏ mặt nữa."
Lục Chi Diên: "Sau đó em đá anh trai một cái, nhỉ? Quên rồi hả?"
"..." Vu Điềm dứt khoát ngậm miệng lại: "Được rồi. Em sai rồi, thực xin lỗi, đàn anh."
Vu Điềm xin lỗi không hề có chút thành ý nào, Lục Chi Diên cũng không để bụng cô có thật sự giải thích hay không.
"Mau lau sạch cho anh trai rồi anh tha thứ cho em."
"..." Vu Điềm có cảm giác đào hố cho chính mình nhảy vào, môi mấp máy, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh muốn em lau khô cho anh?"
"Không thì sao...?" Lục Chi Diên nói một cách được nhiên, quơ quơ hai tay dính đầy dầu mỡ của mình: "Anh còn tay sao?"
Vu Điềm nhìn chằm chằm miếng thịt bò còn chưa cắt xong trên cái thớt gỗ, thầm khinh bỉ nói một câu: "Cắt tốt ghê. Đàn anh, anh học nấu ăn sao?"
"Em gái nhỏ, em đang nói sang chuyện khác rồi." Lục Chi Diên nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô: "Nhanh lau sạch giúp anh trai đi."
"..." Vu Điềm thè lưỡi nhận mệnh, cúi đầu như hai tai con thỏ cụp xuống, hỏi anh: "Em dùng cái gì để lau đây?"
"Chỉ cần lau cho anh trai một cái là xong, em cằn nhằn như vậy làm gì? Dùng cái gì chả được, dùng tay cũng được, dù sao anh trai cũng không có ghét bỏ gì, hy vọng em cũng sẽ không ghét bỏ." Giọng nói của Lục Chi Diên không có ý trách cứ nào, mà còn ẩn chứa ý cười, còn hù dọa thêm: "Em gái nhỏ, nếu em không lau, cũng được thôi, cứ để nguyên trên mặt như vậy đi. Em không làm, anh sẽ nghĩ là em đang ngượng ngùng, xấu hổ không dám chạm vào anh trai."
". . . ."
Đôi mắt đào hoa của Lục Chi Diên nhíu lại, sáp lại gần cô hỏi: "Như thế nào? Thật sự là ngượng ngùng sao? Thích anh trai, hửm?"
". . ." Phép khích tướng này làm cho Vu Điềm ngay lập tức xoay người đến phòng khách lấy một tờ khăn giấy, vừa nhắm mắt vừa đưa tay lau bên cạnh môi của anh, liền lau sạch vết sữa màu trắng kia đi, liếc mắt thấy biểu cảm cà lơ phất phơ của anh, khó chịu nói: "Anh cũng quá không kiên nhẫn đó, nói hai câu với em cũng không được, em hỏi một chút thì sao chứ? Cũng không phải là không giúp anh lau."
"Được được được, anh trai chịu thua được chưa?" Lục Chi Diên cắt xong thịt bò, rửa tay sạch sẽ, dùng bàn tay vẫn còn nước nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vu Điềm: "Em đi ra ngoài ngồi cho anh trai, sau khi nấu xong, sẽ mang ra cho em ăn."
Vu Điềm cắn cắn môi, đi đến phòng khách ngồi xuống sofa, vừa lau vệt trắng quanh miệng vì liếm túi sữa cho Barlow, vừa đánh giá phòng khách nhà Lục Chi Diên.
TV màu đen truyền thống đặt đối diện ghế sofa, bên dưới đặt mấy quyển sách cổ, góc bên cạnh ghế sofa có dấu vết bị cắn, rất rõ ràng là do vị đại ca ngồi bên cạnh cô gây ra.
Nhìn từ bên trái qua có thể thấy được cửa phòng ngủ chưa được đóng kín, giường ngủ lớn bên trong bị cánh cửa che mất, Vu Điềm không nhìn thấy, nhưng có thể thấy sơ qua ban công ở bên trong có treo một quần dài và một cái áo đầy nam tính, cùng với. . .
Cái quần lót nam màu đen được treo trên móc ở ngoài ban công, đang đong đưa lay động.
Vu Điềm thu lại ánh mắt, sờ sờ vành tai nóng bừng, bắt đầu chơi đùa với Barlow, hơn nữa còn bắt buộc bản thân mình không được suy nghĩ vai thứ trẻ con không nên nghĩ.
Mãi cho đến lúc Lục Chi Diên bê mì sợi ra, nói để cho cô ăn trước, anh vừa mới toát mồ hôi nên muốn đi tắm rửa trước đã, vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Vu Điềm mới hoàn toàn thả lỏng được, thở phào nhẹ nhõm.
Vu Điềm ngồi ngay ngắn ở bên bàn ăn, chậm rãi đánh giá tô mì, thịt bò được nấu rất ngon, rau xanh cũng tươi, mì không bị nấu quá chín, dai dai mềm mềm.
Tay nghề của Lục Chi Diên thật sự rất tốt, làm hy vọng được ăn mì gói của Vu Điềm bị quăng lên chín tầng mây.
Sau khoảng mười phút.
Vu Điềm đã ăn xong hết rồi thì Lục Chi Diên mới lấy chiếc khăn tắm lau đầu, tùy ý lau sạch sẽ mái tóc ngắn, từ trong phòng ngủ đi ra.
"Đàn anh, anh tắm xong rồi?" Khi cô nuốt xong một miếng, ngoan ngoãn nhìn về phía anh, gọi anh một tiếng.
Đôi mắt nhạy bén phát hiện bộ quần áo, cùng cái kia ở ngoài ban công. . . đã không còn nữa.
Chẳng lẽ. . .
Vu Điềm không dám đoán tiếp, nhưng thấy anh tùy tiện mặc một cái áo T-shirt màu đen với quần dài, khăn tắm vẫn còn ở trên người, lúc ngồi bên cạnh cô, hơi thở mát mẻ thơm tho lại đầy nam tính bao vây không khí xung quanh, trong thâm tâm cô lại hơi hồi hộp một chút, mặt đỏ ửng như trích ra máu vậy.
Lục Chi Diên tắm rửa xong cũng không có thói quen đeo thắt lưng, một mặt là vì thói quen sống một mình, còn mặt khác thì là vì cảm thấy hơi bó buộc.
May mắn, Vu Điềm cũng không phải là loại người luôn nhìn về những vị trí mẫn cảm của người khác.
Cô ăn mì xong, đặt bát đũa xuống, ngồi ở bên cạnh Lục Chi Diên, lẳng lặng nhìn anh ăn từng đũa mì một.
Nhịn không được hỏi: "Đàn anh, nhà anh ở đâu vậy?"
". . ." Lục Chi Diên dừng động tác đang ăn mì lại, cầm cốc nước ở bên cạnh uống một ngụm, có một giọt nước theo khóe miệng của anh chảy xuống dưới.
Vu Điềm cảm thấy mình nói không được rõ ràng, lại bổ sung thêm một câu: "Em hỏi là, nhà ba mẹ anh ở đâu? Người nhà anh không ở gần đây sao? Nếu không thì anh cũng sẽ không sống một mình."
Lục Chi Diên hơi rũ mi xuống, ánh mắt lóe lên một chút, con ngươi sâu thẳm, còn sâu hơn cả bóng đêm, chung quanh quá mức yên tĩnh, làm người ta dễ dàng nhớ lại những chuyện không tốt trong quá khứ, cũng chỉ có cô gái đang ngồi bên cạnh là có thể làm cho anh bỏ qua sự đề phòng.
Không ý thức được. . .
Đột nhiên anh nghĩ lại mấy năm trước, khi mình nói mấy câu đầy nhẫn tâm kia - -
"Lục Chấn Đình."
"Nếu ông không đi cùng người phụ nữ kia thì mẹ tôi sẽ không chết."
. . .
"Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông."
Lục Chi Diên nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt hồn nhiên của Vu Điềm, cười cười, hơi thở rất nhẹ nhàng, nói: "Mậu thành, nghe qua chưa?"
"Nghe rồi." Vu Điềm gật gật đầu: "Hình như là cũng gần."
Lục Chi Diên: "Đúng là rất gần."
Vu Điềm: "Vậy thì khoảng bao lâu thì đàn anh về nhà một lần?"
"Gần như là không về." Lục Chi Diên thành thực trả lời, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Vu Điềm không hiểu: "Vì sao vậy? Anh không nhớ nhà sao?"
Cũng không có cái gì để mà nhớ, trong nhà chỉ có một em trai cùng với ông nội. Em trai thì cái gì cũng không hiểu, ngay cả việc vì sao mẹ mất cũng không biết, ông nội vẫn cầm phí sinh hoạt mà con trai cho. Bởi vì không chịu dùng tiền của con trai, nên mấy năm trước quan hệ ồn ào đến mức có chút bế tắc.
Lục Chi Diên trả lời cho qua: "Không có thời gian về."
"A... Đúng vậy." Vu Điềm nói: "Anh cần phải đi học, lại phải còn đi làm nữa. Đàn anh, anh thực sự quá bận đó."
Lục Chi Diên cũng không để ý lắm hơi nhếch khóe môi, ăn mì xong anh thu dọn bát đũa, cầm bát rửa thật sạch, sau đó, rốt cuộc cũng nhớ đến Barlow đang đói bụng vẫn chưa được ăn cơm, không biết từ chỗ nào xách ra một túi đồ ăn cho chó, đổ một ít vào cái bát dành riêng cho Barlow.
Chú chó lớn màu vàng quỳ rạp trên mặt đất ăn ngấu nghiến.
Vu Điềm ngồi xổm bên cạnh nó, buồn cười sờ sờ đầu nó, xoa xoa, vô cùng kỳ lạ là nó không tránh né, vẫn chuyên tâm ăn thức ăn trong miệng.
Lục Chi Diên đưa mắt nhìn đồng hồ trên bức tường nói: "Thời gian không còn sớm nữa. Em trở về tắm rửa rồi đọc sách một lát, đoán không nhầm thì em sẽ mau buồn ngủ thôi."
"Đàn anh, tại sao anh lại giám sát việc đi ngủ của em?" Vu Điềm bỗng nhớ tới trước đây rất nhiều lần chỉ cần gần tới hoặc hơn mười một giờ là anh sẽ nói chúc ngủ ngon với cô, còn nói một cách vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Ai ngờ, những lời này quá mức mập mờ, Lục Chi Diên nhíu mày, im lặng nở nụ cười, hỏi: "Từ khi nào thì anh giám sát việc em đi ngủ vậy? Em thực sự cho anh cái quyền lợi này sao?"
Mk c23: vudiem
Vu Điềm nhíu mày: "Em không có ý đó."
"Vậy em có ý gì hả?" Đương nhiên Lục Chi Diên biết cô có ý gì, nghĩ muốn đùa giỡn cô: "Chẳng lẽ anh trai hiểu sai ý của em rồi hả? Ý của em không phải ở trên mặt chữ sao?"
Lục Chi Diên: "Em gái nhỏ, trong đầu em suốt ngày nghĩ gì vậy? Mới có mấy tuổi? Đã nghĩ những thứ không nên gì đó chứ?"
"Em không có." Không biết có phải là do mới nhìn thấy quần trong của Lục Chi Diên treo ở ngoài ban công hay không, trong đầu chợt xuất hiện một hình ảnh, để gắn cô với cái từ 'không thích hợp với thiếu nhi' này, vành tai mềm mại của Vu Điềm có cảm giác nóng bừng, thẹn quá hóa giận nói: "Anh lại ghẹo em, rõ ràng do anh mỗi ngày đều suy nghĩ đến những việc không thích hợp với trẻ em gì đó."
Khóe miệng Lục Chi Diên cười cười, sờ sờ mũi, than thở: "Ngược lại đối với anh là đúng, đây chẳng phải là do em chưa trưởng thành sao."
Bởi vì giọng nói quá nhỏ, Vu Điềm nghe không được nhiều chữ lắm, cứ như vậy liền mơ hồ trả lời: "Đàn anh tuổi của anh cũng không còn nhỏ, có một số vấn đề, nếu không nhịn được thì đừng nhịn. Có thể tự mình giải quyết cũng được, luôn nhịn không phải sẽ nhịn hỏng sao?"
Lục Chi Diên: "..."
Anh híp híp mắt, không có ý tốt nói: "Ai dạy em mấy thứ này?"
"Cái gì?" Vu Điềm không hiểu gì nhìn anh, cảm giác hai người nói chuyện không cùng một kênh sóng, nói: "Là do. . . Ngồi sau bàn học em có một đám bạn nam, lúc tan học nói chuyện phiếm thì ngẫu nhiên nghe thấy bọn họ hi hi ha ha nói chuyện."
"Vậy thì được." Lục Chi Diên nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết chính mình đang lo lắng cái gì, ôm lấy vai cô, dẫn cô về căn chung cư đối diện: "Sớm tắm rửa rồi đi ngủ đi. Ở nhà một mình, nếu có chuyện gì bản thân không giải quyết được thì gọi điện hoặc nhắn tin tìm anh, hửm?"
"Biết rồi."
Vu Điềm về nhà, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đã nóng bừng của mình, chạy vào phòng tắm, soi gương rồi nhẹ nhàng thở ra, mới chậm rãi đi lấy quần áo để thay, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Tắm rửa xong, cô cầm sách ngồi trên thảm trong phòng, nghiêm túc nhìn một lúc, trước khi đi ngủ thì nhận được tin nhắn được đàn anh có đôi mắt đào hoa gửi tới qua WeChat - -
[Ngày mai anh trai không cần đi làm, tới nhà anh trai, anh trai dạy em học tiếng Pháp?]
Vu Điềm liếc mắt nhìn những từ vựng không hiểu nghĩa phía sau cũng không còn nhiều lắm, khóe môi nở một nụ cười, đáng thương trả lời: [Đàn anh những từ đơn phía sau vẫn nhìn không quen, em đang rất là lo lắng đó. [Bé Thỏ Trắng cắn ngón tay]]
Phía đối diện ngừng lại mấy giây.
Lục Chi Diên: [Ngày mai qua đi.]
Vu Điềm: [Được. [Ông chủ cua]]
Lục Chi Diên: [Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.]
Vu Điềm: [Ngủ ngon nha.]