Cái đuôi nhỏ của anh

Phương hướng nghề nghiệp của Lục Chi Diên về sau chắc chắn có liên quan tới quan hệ ngoại giao, tất cả thầy cô người hướng dẫn đều khẳng định cậu học trò này nhất định sẽ công tác ở nước ngoài.
Vấn đề chỉ là lựa chọn quốc gia mà thôi.
Nhưng mà, phàm là những người hiểu biết về nghiệp vụ của đại sứ ngoại giao ở nước ngoài thì đều biết đây là là một nghiệp vụ có tính bảo mật cấp quốc gia, ký văn thư ngoại trú sẽ phải ký mấy năm liền, nếu không có sự điều động của quốc gia, không được tùy ý về nước, chỉ có thể một mình lẻ loi nơi đất khách quê người.
Mấy năm ngoại trú kia, nhất định sẽ chán nản vì cô đơn.
Không phải là Lục Chi Diên không suy xét đến vấn đề này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như là trước đây, cha ngoại tình..., mẹ qua đời, trừ một đứa em trai không hiểu chuyện thì anh không hề có ràng buộc, nếu nói muốn ngoại trú ở nước ngoài, có thể ký bao nhiêu năm thì ký bấy nhiêu năm.
Hận không thể rời khỏi nơi chán ngắt buồn tẻ lại tồi tệ này.
Nhưng hiện tại không giống nữa.
Chuông kêu lên một tiếng, thông báo hết giờ học.
Cuối cùng tiết học này đã kết thúc.
Vu Điềm thu dọn sách vở cùng bút, đưa cho Lâm Mặc Mặc.
Lâm Mặc Mặc nhìn cô một cái, hỏi: "Bây giờ cậu về nhà sao?"
"Đúng rồi. Lần trước mình về nhà, ba mẹ không ở nhà, lần này họ bảo mình về một chuyến, nói muốn nấu canh cho mình uống." Vu Điềm nói.
Lâm Mặc Mặc nhìn Lục Chi Diên đang đứng ở bên cạnh Vu Điềm, vừa liếc mắt nhìn Vu Điềm một cái, ánh mắt đầy ái muội: "Được rồi, hai người chú ý an toàn."
Vu Điềm kỳ quái đi theo Lục Chi Diên ra khỏi học viện, đang đi trên đường rợp bóng cây xanh và yên tĩnh, đột nhiên Vu Điềm kéo kéo ống tay áo của anh, hỏi: "Đàn anh, anh cũng về nhà sao?"
"Ừm." Lục Chi Diên lớn mật nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay nhéo nhéo, như đang dắt động vật nhỏ vậy.
Lòng bàn tay của người đàn ông vô cùng nóng, xuyên qua da thịt chậm rãi truyền tới.
Trong lòng Vu Điềm hơi sợ, vành tai ửng hồng, rõ ràng đã yêu nhau được mấy ngày, nhưng không có chút chân thực nào, dù là làm gì, khi nào, ở đâu, mặt của cô đều có thể ửng đỏ đến mức muốn trích ra máu, vành tai mềm, chóp mũi nóng hừng hực, kém chút nữa là nướng chín mình luôn.
Vu Điềm nhắm chặt mắt, ngừng thở, vừa mới chuẩn bị hít một hơi thật sâu, nói cho bản thân mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh - -
Trong nháy mắt khi cô mở mắt ra, không lệch một chút nào, đối mặt với đôi mắt đào hoa cười như không cười, anh khom lưng nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô mở mắt, suy nghĩ một chút nhéo nhéo mặt của cô, cười hỏi: "Điềm bảo bối?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Quá mất mặt.
"Em đang làm gì vậy?"
"..." Thật sự quá mất mặt!
Vu Điềm thẹn quá hóa giận, đẩy anh ra, đôi má đầy tức giận hỏi: "Là anh đang làm gì chứ? Đang đi trên đường, đột nhiên đứng lại nhìn em làm gì?"
Trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lục Chi Diên đùa giỡn không thành, lại bị quở mắng, cánh tay dài của anh duỗi ra, ôm lấy bả vai của cô gái kéo đến trước mặt mình, mở hai cánh tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Vu Điềm bất ngờ không chút chuẩn bị nào, mặt cô va vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, kêu lên một tiếng, cô sụt sịt, chóp mũi hơi cay cay, đau đến nhe răng trợn mắt.
Lục Chi Diên không biết một chút nào, ôm chặt hơn, cười cười nói: "Bảo bảo nhà anh thật đáng yêu, ngay cả đỏ mặt thôi cũng đã đáng yêu như vậy rồi.”
Đáng yêu cái quái gì chứ!
Vu Điềm sờ sờ mũi, đau chảy cả nước mắt, cả giận nói: "Anh buông ra!"
Lục Chi Diên còn cho rằng chỉ là cô đang ngượng ngùng: "Không buông."
"Anh mau buông em ra! Anh có buông không?"
"Không buông, ôm thêm một chút nữa."
Lục Chi Diên cảm thấy đoạn nói chuyện này rất quen thuộc, không nhớ rõ là đã nghe ở đâu rồi. Anh bỗng nhiên chợt nhớ ra, lúc vừa mới quen biết Vu Điềm, anh ở trong con ngõ nhỏ trong trường học đùa giỡn cô, cứ không buông tay nên bị cô đạp cho một cái.
Tinh thần còn chưa hồi phục lại, trong phút chốc đầu gối bên trái truyền đến một cơn đau.
Vu Điềm phồng má, rời khỏi cái ôm của anh, lại đá một cái lên đầu gối của anh.
Lục Chi Diên bị đau thiếu chút nữa thì ngã xuống mặt đất: "..."
Cô gái xoa xoa cái mũi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trợn mắt nhìn anh: "Phiền chết được, Lục Chi Diên. Mũi em bị anh làm cho muốn lệch đi luôn rồi! Về sau anh đừng chạm vào em nữa! ! !"
Cứ như vậy, đàn anh Lục, nam thần luôn luôn cao lãnh tự tin vừa mới yêu đương chưa tới một tuần, mới hôn bạn gái nhỏ của mình hai lần, đã bị xóa bỏ toàn bộ quyền lợi tiếp xúc cơ thể.
Anh khóc không ra nước mắt, khổ không nói nên lời, muốn nắm lấy tay cô hoặc là nâng mặt cô lên giúp cô xoa mũi, dỗ dành một chút, nhưng đều bị cô gái nhỏ tức giận tránh né.
Lục Chi Diên cảm thấy được bộ dạng của Vu Điềm khi tức giận cũng rất đáng yêu, giống như con sư tử nhỏ có móng vuốt sắc bén, thân hình nhỏ nhắn, miệng phồng lên, thấy anh đưa tay ra đùa giỡn còn bắt lấy tay anh, đánh vào mu bàn tay của anh giống như đang dạy dỗ Barlow vậy.
Một cái tát đánh xuống, lại giống như đang gãi ngứa vậy, không có chút lực đe dọa nào cả.
Anh lại nở nụ cười.
Dọc đường đi đến bãi đỗ xe, hai người giận hờn mà như đang liếc mắt đưa tình với nhau, trùng hợp bị Tống Tuấn nhìn thấy.
Lúc đó, bản thân anh ta đang cầm một túi đồ ăn vặt, vừa lúc rời khỏi quán bán đồ ăn vặt, tùy ý nhìn một cái.
Người bên cạnh lại có thâm ý khác đẩy đẩy cánh tay của anh ta: "Này, Tuấn ca, kia không phải là bạn gái của cậu sao?"
Một người bạn khác nói lại: "Cái gì mà bạn gái? Đó là bạn gái cũ."
"Người bên cạnh kia tại sao lại giống như Lục Chi Diên vậy?"
"Má ơi, đừng có nói thực sự là Lục Chi Diên nhé. Lục Chi Diên vậy mà lại yêu đương với đàn em rồi sao? Bọn họ thông đồng với nhau khi nào vậy?
"Anh Tuấn chia tay với đàn em bao lâu rồi?"
"Trước khi vào học kỳ mới, cũng đã mấy tháng rồi. Nhưng mà, tốc độ này quả thật quá nhanh."
. . .
Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện với nhau một hồi, khóe miệng Tống Tuấn hơi cong lên, sức tay rất lớn, thiếu chút nữa thì bóp nát túi đồ ăn vặt, đi tới vài bước mới nhíu mày nói: "Thật thú vị."
-
Sau khi Vu Điềm yêu đương với Lục Chi Diên, chuyện về nhà bằng xe buýt đều không cần nói tới, trực tiếp được người họ Lục nào đó dùng xe của bản thân đưa về.
Lục Chi Diên ngồi ở vị trí tài xế, nghiêng người qua, giúp cô thắt chặt dây an toàn. Khởi động động cơ, trước khi đạp chân ga đã điều chỉnh điều hòa trong xe đến nhiệt độ thích hợp, bởi vì hiện tại vừa vặn là cao điểm giờ tan tầm, lại là thứ sáu, đường về nhà cực kỳ kẹt.
Trên đường lớn, hoàng hôn chói mắt, ánh sáng chiếu rọi.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên con đường nhựa màu đen, phản xạ ra từng lớp từng lớp ánh sáng vàng.
Cả một ngày học tập, Vu Điềm dựa người vào cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ ở bên ngoài vẫn không nhúc nhích được, lập tức bị cơn buồn ngủ đánh úp lại.
Thật sự quá mệt.
Cô không thể chịu nổi nữa.
Không nhịn được bắt đầu đặt tay lên cửa sổ xe, chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Mắt díu lại, dần dần không có ý thức.
Đến khi tỉnh lại, xe đã yên tĩnh đậu vào bãi đỗ của tiểu khu, ghế mà Vu Điềm ngồi không rõ làm sao lại được hạ xuống thật thấp, cả người cuộn tròn lại, đắp một chiếc áo khoác nam nằm ngủ trên xe, có tiếng ngáy nho nhỏ, ngủ rất ngon lành.
Bên ngoài lạnh lẽo mà yên tĩnh.
Vu Điềm ngồi dậy, mắt nhìn trái phải, phát hiện người đàn ông không ở trong xe mà dựa người vào đầu xe, một tay bỏ vào túi, lấy điện thoại ra, tay còn lại thon dài kẹp một điếu thuốc lá, đầu thuốc cháy đỏ, tư thế rất lười biếng còn trông hơi mất tinh thần.
Vu Điềm bĩu môi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, cô còn tưởng anh không thích hút thuốc nữa chứ.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, Lục Chi Diên hút một hơi, dụi tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, chợt xoay người mở cửa xe, cả người không chút do dự áp sát đến gần, giống như đang ôm một con vật nhỏ vậy, cả áo khoác Vu Điềm đang cầm cũng được ôm chung vào lòng.
Mùi khói thuốc nồng đậm tràn ngập ở giữa hai người.
Vu Điềm nhíu nhíu mày, cả người hơi động một cái, hỏi Lục Chi Diên: "Anh làm sao vậy?"
Mắt Lục Chi Diên khẽ nhắm lại, đầu gối lên bờ vai nhỏ của Vu Điềm, tìm một vị trí thoải mái, cọ cọ, nói: "Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lát, nhé?"
Lục Chi Diên đang đứng ở bên ngoài xe, bước một bước vào bên trong xe, dáng người cao lớn hoàn toàn áp sát vào cô, làm bầu không khí thấp xuống không hiểu được.
Vu Điềm cảm nhận được anh đang không vui, đưa cánh tay nhỏ trắng nõn ra sau lưng anh, vỗ vỗ giống như an ủi, do dự hỏi: "Đàn anh, anh làm sao vậy? Không vui sao?"
Lục Chi Diên không trả lời, chỉ dựa ở trong lòng cô gật gật đầu, giống như một cậu bé tích tụ buồn bực trong lòng, vất vả lắm mới lộ ra mặt yếu ớt của mình trước mặt người con gái mình thích, đã lo lắng lại còn bất an.
Nhưng cô quá mềm mại, tính tình ngây thơ đáng yêu, chỉ cần vừa đến gần cô đã có thể làm buồn rầu tức giận biến mất hơn phân nửa.
Vốn là, Lục Chi Diên chỉ muốn ôm cô một lúc, rồi để cô lên lầu về nhà.
Ai ngờ, tròng mắt cô gái xoay tròn một vòng, vẫn không đoán được rốt cuộc là vì sao anh không vui, vì sao chỉ về nhà một chuyến, cô chỉ ngủ một giấc, tâm trạng anh đã2 thay đổi rồi.
Qua một lát sau, Vu Điềm động não một lúc, rốt cục cũng tỉnh ngộ như nghĩ đến gì đó, thì thào nói: "A...Đàn anh, có phải tại em mà anh không vui phải không, mới vừa rồi em không cho anh chạm vào em, lên xe vẫn không nói chuyện với anh, đã vậy còn ngủ luôn?"
". . ."
"Đó là do em quá mệt nên mới không nhịn được, mà còn việc em không cho anh đụng vào em, nhưng hiện tại không phải anh đang chạm vào em hay sao? Lại còn ôm lâu như vậy nữa, anh đừng không vui mà, anh không vui, em cũng không vui. Em sắp khóc mất. . ."
". . ."
Lục Chi Diên bật cười buông cô ra, đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, định hôn xuống, muốn cắn môi dưới của cô để xem cô sẽ làm gì, bỗng nhiên anh nhớ tới mình vừa hút thuốc, cuối cùng phải thu hồi ý định, đôi môi mỏng dán lên vầng trán đầy đặn của cô.
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng.
"Đứa ngốc, không có liên quan gì tới em. Điềm bảo bối làm cái gì, yêu cầu cái gì, anh đều cam tâm tình nguyện làm hết."
-
Vu Điềm đi vào nhà, sau khi đổi giầy tại huyền quan thì Lương Nhữ vừa kịp làm cơm xong, cởi tạp dề đi từ phòng bếp ra.
"Mẹ, con đã về rồi."
Lương Nhữ sờ sờ đầu con gái ngoan của mình, ngồi ở trước bàn ăn cơm, chờ Vu Điềm xới cơm cho bà và Vu Chi Sơ.
Một bữa cơm tươm tất, một nhà ba người vây quanh bàn, vừa ăn cơm Lương Nhữ vừa hỏi: "Điềm à, gần đây ở trường học thế nào?"
Vu Điềm gắp một miếng thịt bò kho để ăn, mơ hồ không rõ ràng trả lời: "Rất tốt ạ."
Lương Nhữ: "Vậy thì được. Con luôn gầy như vậy, mẹ cũng không nhìn khuôn mặt hay dáng người con để xem rốt con gái mẹ ở trường ăn uống có được không được."
Vu Chi Sơ ngước mắt nhìn, nói xen vào một câu: "Cũng không phải là trung học, ở đại học con bé muốn ăn cái gì đều có thể mua được, chúng ta cho con bé không ít tiền tiêu vặt, làm sao có thể đói được chứ? Trừ mấy đứa nhỏ muốn giảm cân, cố ý không ăn cơm làm mình bị đói, như vậy mới ăn không ngon."
Lương Nhữ nhìn cô một cái : "Là một người mẹ, tôi chỉ muốn quan tâm đến con gái của mình một chút thôi, ông xen mồm vào làm gì?"
". . ." Vu Chi Sơ sách một tiếng, nhìn về phía Vu Điềm : "Xem đi xem đi, con xem mẹ con đi, tính tình nóng nảy lại nổi lên rồi. Thật không biết giống ai nữa? Điềm bảo bối, con đừng học mẹ con, trên thế giới này, cũng chỉ có ba có thể nhẫn nhịn được bà ấy, chứ có ai dám cưới bà ấy chứ?"
Vu Điềm đang cúi đầu ra sức ăn cơm, chỉ ngước mắt lên nhìn Vu Chi Sơ đúng một lần, nghĩ thầm mình cũng như vậy sao? Động một chút là tức giận, phát giận với đàn anh.
Cơm nước xong, Vu Điềm cầm quần áo để thay vào phòng tắm tắm rửa, tiện thể cũng gội đầu luôn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô đẩy cửa phòng tắm, luồng khí nóng theo đó bay ra, cô gái mặc chiếc váy ngủ bằng bông trắng tinh, để chân trần bước ra.
Chân cô giẫm lên thảm lông mềm mại, nhìn đồng hồ treo tường thấy thời gian còn sớm, vừa chưa muốn đi ngủ cũng không muốn đọc sách, cô ôm điện thoại nhảy lên giường.
Vốn muốn nằm trên giường chơi điện thoại di động, nhưng lại vướng tóc vẫn còn ẩm, chỉ có thể túm lấy cái gối, khuỷu tay chống xuống nệm, cả người thoải mái nằm sấp trên giường, mở WeChat ra gửi một tin nhắn cho Lục Chi Diên.
Vu Điềm: [Đàn anh, anh ăn cơm chưa? [Bé Thỏ Trắng ăn củ cải]]
Vu Điềm: [Có một vấn đề, em muốn hỏi anh một chút. Tính tình của em có phải rất nóng nảy không, thường xuyên tức giận anh? Anh phải ăn ngay nói thật, em chỉ muốn nghe lời thật lòng thôi.]
Lục Chi Diên vừa mới tắm rửa xong, thấy điện thoại để trên bàn rung lên một cái, tưởng người kia nói chuyện vẫn còn chưa đủ, còn gửi tin nhắn đến khuyên nhủ anh, phiền toái mở điện thoại di động ra muốn kéo vào danh sách đen.
Bỗng nhiên thấy hai tin nhắn của bạn gái nhỏ nhà mình gửi đến.
Nhíu mày, nghĩ thầm: Em cũng tự hiểu bản thân một chút đấy.
Nhưng bản năng sống còn không cho phép anh ăn ngay nói thật, dừng lại vài giây, vẫn lựa chọn ấn nút gọi video, gửi lời mời gọi video.
Vu Điềm không nghĩ tới Lục Chi Diên lại trực tiếp như vậy, chỉ hỏi anh một vấn đề thôi, làm sao lại gọi video rồi.
Cô luống cuống tay chân nhận lời, hoàn toàn quên bản thân mình lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ nằm sấp ở trên giường, chân vểnh lên chơi điện thoại di động, xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài không khí, mà bầu ngực mềm mại mượt mà của cô cũng do nằm sấp, mà lộ ra một mảng màu hồng nhạt bị biến dạng vì chèn ép, lớp váy ngủ mỏng manh không có tác dụng gì mà áp sát xuống nệm.
Lục Chi Diên mở video ra, mấy giây bắt đầu trò chuyện, Vu Điềm vẫn chưa kịp nói câu nào, ngay cả một câu chào cũng không có, chỉ nghe thấy người con trai nhỏ giọng mắng một câu gì đó, tắt video.
Tắt! ! ? ?
Thong thả một tiếng "Ting" vang lên, nhắc nhở Vu Điềm, cuộc trò chuyện video đã bị gián đoạn.
???
Vu Điềm cau mày, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui