Lục Chi Thành ở nhà Lục Chi Diên một tuần rồi mà vẫn chưa đi.
Lúc Vu Điềm vào cửa, vừa vặn thấy cậu nhóc ngồi trên thảm trong phòng khách, coi Barlow là gối, bắt chéo hai chân, đang thảnh thơi đọc một quyển sách không biết nói về gì.
Barlow vừa nghe thấy âm thanh mở cửa, lỗ tai giật giật, miễn cưỡng hé mắt ra nhìn thì phát hiện ra Lục Chi Diên về.
Chú chó màu vàng to lớn lập tức đứng dậy, phe phẩy cái đuổi, chạy về phía cửa.
Kêu to "Gâu gâu".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu Lục Chi Thành đột nhiên bị hẫng, một tiếp bốp vang lên, đập xuống tấm thảm trải trên sàn: "Đau chết mất. A…Anh, anh về rồi sao?"
Lục Chi Diên nghi hoặc nhìn cậu bé, thay giày ở huyền quan, đi đến bên cạnh tủ để TV, nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Không phải em nói hôm nay đi sao?"
"Ông nội nói..." Lục Chi Thành nhức đầu, đặc biệt xấu hổ nói: "Ông còn một chút việc, muốn dời lại mấy ngày."
"Chuyện gì?" Lục Chi Diên nhàn nhạt xoay người.
"Cái này..."
"Hửm?"
Vu Điềm ôm Barlow, đôi mắt nai tròn xoe chớp chớp, không nhịn được tò mò nhìn hai anh em bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện.
Lục Chi Thành có ý muốn nói sang chuyện khác, nhếch miệng cười cười với Vu Điềm, lộ ra hai hàng răng trắng bóng, sáng không kém mặt trời là mấy: "Chị gái, cuối tuần nào chị cũng về nhà sao?"
Vu Điềm xấu hổ cười cười, phối hợp trả lời: "Chỉ là ở lại trường khá chán... Cho nên mới về."
"Quỷ nhỏ, đừng nói sang chuyện khác. Rốt cuộc là có chuyện gì?" Lục Chi Diên bước hai ba bước đi đến, lấy đi quyển sách trên tay của Lục Chi Thành, tùy ý lật mấy tờ, ngồi xuống sofa ở bên cạnh, khí thế rất mạnh mẽ áp bức cậu bé, chờ đợi cậu bé mở miệng.
Lục Chi Thành bị ép buộc chịu không được rất nhanh bắt đầu khóc: "Anh, anh đừng có ép em, em không thể nói được. Em mà nói, về ông nội sẽ đánh chết em mất."
"Em như vậy, ngược lại anh lại càng tò mò hơn. Nếu em không nói, đêm nay anh sẽ đuổi em ra ngoài?"
"..." Hiền nhiên Lục Chi Thành không tin, dù sao trước mặt mình cũng là anh trai cùng cha cùng mẹ, làm sao có thể thật sự đuổi cậu bé ra ngoài được chứ.
Ai ngờ, Lục Chi Diên khẽ cười giễu cợt một tiếng, nhấc tay nắm lấy ở áo phía sau đầu cậu bé, giống như ném một thứ đồ bỏ đi, bước tới ngưỡng của hai bước, kéo cửa ra như thể muốn ném ra ngoài.
Lục Chi Thành giữ lấy cửa, thức thời cầu xin tha thứ: "Anh, em nói em nói, bây giờ em nói..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chi Diên dừng động tác lại, một tay bỏ vào trong túi quần, lười nhác đứng dựa vào cửa nhìn cậu bé, ý bảo cậu mau nói.
Lục Chi Thành sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, đánh tiếng thương lượng trước: "Ông nội không cho em nói, trăm ngàn lần anh đừng nói cho ông biết là em đã nói cho anh."
"Ừm, được."
Lục Chi Thành yên tâm không ít.
Vu Điềm chạy tới tủ lạnh, cầm một túi khoai tây chiên ngồi trên ghế sofa "Ăn dưa"*.
*Nhiều chuyện, hóng hớt
"Ông nội, ông nội gần đây ông..." Lục Chi Thành vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Chi Diên một cái, giống như chuyện sắp nói ra đúng là rất khó để mở miệng: "Không phải em đi học ở trường tiểu học trấn bên cạnh sao? Có một bà lớn tuổi sống ở gần trường tiểu học, khoảng thời gian trước ông nội tới đón em tan học đều cùng bà ấy nói chuyện phiếm tán gẫu eeaats lâu."
Lục Chi Diên: "..."
Vu Điềm không nhịn được, đầu cô đã ảo tưởng ra một câu chuyện ngắn về tình yêu tuổi xế chiều của ông cụ.
"Về sau, có một lần em gặp ông nội cùng bà ấy ở khu nhà văn hóa xã chơi mạt chược, đánh cầu lông, hình như bọn họ chơi cùng nhau khá là thân mật. Kỳ thật, ông nội đưa em tới chỗ anh ở mấy ngày, căn bản là không phải có chuyện gì quan trọng muốn xử lý mới không rảnh để chăm sóc em, là vì muốn đi du lịch cùng với bà ấy."
Lục Chi Diên đều không nghe nổi nữa: "Bọn họ đi đâu vậy? Còn chưa về sao?"
Lục Chi Thành: "Không xa. Chỉ là tỉnh bên thôi, ngày hôm qua đã về rồi, nhưng ông nội nói vẫn muốn ở cùng bà lão kia hưởng thụ thế giới hai người thêm mấy ngày nữa nên bảo em ở lại đây hai ngày."
"..." Vu Điềm uống một ngụm nước, bị sặc thiếu chút nữa thì phun ra: "Em trai nhỏ, em đang kể chuyện bừa hả? Sao nghe mơ hồ vậy chứ? Có thật không đấy?"
"Thật mà thật mà." Lục Chi Thành gãi gãi đầu, ánh mắt chân thành nhìn Vu Điềm một cái, lại đưa ánh mắt lên người Lục Chi Diên: "Kỳ thật em cảm thấy mấy năm nay ông nội sống không tốt, đã mấy năm ba không về nhà, anh cũng vậy, chỉ có đến ngày giỗ mẹ mới về, trở về vẫn là một gương mặt lạnh lùng như ai thiếu nợ anh vậy. Mỗi ngày ông nội ở căn nhà kia không có người nói chuyện, ngược lại em thấy mấy ngày này ông nội rất vui vẻ, là thời gian ông vui vẻ nhất trong mấy năm qua."
Lục Chi Diên đóng cửa lại, đặc biệt phiền toái gãi gãi tóc, xắn cổ tay áo lên mấy lớp, đi vào bếp: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Ngày mai anh đưa em về."
"Anh! ! !" Lục Chi Thành không muốn đi chút nào: "Ông nội rất không dễ dàng gì mới có được mấy ngày vui vẻ như thế này, chúng ta đừng quấy rầy - -"
Lục Chi Thành còn chưa nói xong một từ "Ông".
Lục Chi Diền đã liếc mắt nhìn một cái sang, như nhìn xuyên thấu tâm tư nhỏ của cậu bé: "Em đừng có tưởng là anh không biết, cơ bản là em không muốn đi học, Ngày mai dù xảy ra việc gì, anh đều phải đưa em về."
". . . A...."
Lục Chi Thành làm mặt quỷ với anh, lè lưỡi lêu lêu một hồi rồi bĩu môi, đi đến bên cạnh Vu Điềm, nở một nụ cười khoe ra hàm răng trắng, tò mò hỏi: "Chị gái chị gái, làm sao mà chị lại quen biết anh trai em vậy?"
. . .
Vu Điềm nửa bịa nửa thật kể chuyện lần đầu tiên mình gặp mặt Lục Chi Diên với cậu bé, hàn huyên tâm sự gần nửa tiếng.
Lục Chi Diên cũng bê cơm chiều đã làm xong từ phòng bếp đi ra.
Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn chỗ ghế sofa "Hai đứa trẻ" đang tán gẫu rất say sưa, vui sướng khua tay múa chân, giống như một người chủ gia đình gõ gõ lên mặt bàn, lên tiếng nhắc nhở: "Đi rửa tay đi, ăn cơm thôi."
Vu Điềm ngửi thấy mùi thơm, cùng Lục Chi Thành đi rửa tay, sau đó ngồi cạnh bàn ăn bắt đầu ăn cơm.
Lục Chi Diên cực kỳ tự nhiên duỗi tay gắp một miếng thịt cho cô.
Vu Điềm cười cắn một miếng: "Cảm ơn."
Lục Chi Thành nhìn miếng thịt ở trong bát Vu Điềm mấy giây, đôi mắt đào hoa nhỏ xoay tròn, không nói gì, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Qua hai phút.
Lục Chi Diên lại cực kỳ tự nhiên gắp một chút rau xanh mà Vu Điềm vẫn luôn không ăn, tính ép buộc bỏ vào trong bát của cô.
Vu Điềm ngước mắt nhìn anh một cái, thấp giọng: "Em không thích ăn cải ngồng."
Lục Chi Diên nhíu mày: "Là anh nấu khó ăn sao?"
"Không phải. Em vốn không thích ăn cải ngồng, cái khác vẫn thích."
"A... Không thích?" Lục Chi Diên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lẽo, không xen vào được: "Vậy thì cũng phải ăn."
". . ."
Lục Chi Thành nhìn rau cải ngồng ở trong bát Vu Điềm mấy lần, cắn cắn chiếc đũa, có chút không hiểu được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vu Điềm trừng mắt nhìn Lục Chi Diên, có phần tức giận, thấp giọng nói: "Lục Chi Diên! Em nói là em không thích ăn là không thích ăn, anh ép em làm gì?"
"Anh." Lục Chi Thành lên tiếng, đôi mắt đào hoa nhỏ lấp lánh nhìn anh, giọng nói hơi ghen tị: "Tại sao anh không gắp cho em một miếng nào vậy? Mà chỉ gắp cho chị gái thôi."
Lục Chi Diên không chút cảm xúc nhìn cậu bé, giọng trước sau như một độc miệng nói: "Em là cái thùng cơm, có cái gì là em không ăn được sao?"
Lục Chi Thành: ". . . A...."
-
Ban đêm, ngoài cửa sổ sao trời lấp lánh, ánh trăng chiếu sáng.
Mặt trăng màu trắng bạc chảy ra thứ ánh sáng dịu dàng, theo cánh cửa chớp hơi nghiêng chiếu vào, vầng sáng rơi đầy đất.
Cơm nước xong, Vu Điềm lấy đồ ăn cho chó từ trong tủ ra, bỏ một ít vào trong bát đồ ăn của Barlow, sờ sờ cái đầu đang cắm cúi chuyên tâm ăn.
Tiếp theo, cô xem đồng hồ, xoắn xuýt một lúc việc về nhà ngủ hay ngủ lại nhà Lục Chi Diên, sau cùng cầm một chùm chìa khóa, đi đến thư phòng của Lục Chi Diên nhìn một chút.
Thấy anh đang đeo kính đọc sách, quan sát mấy phút, sách một tiếng: "Thật là một phần tử văn nhã bại hoại* trong xã hội."
*là lưu manh giả danh tri thức, người nhìn có vẻ đứng đắn nhưng luôn có suy nghĩ xấu xa
". . ." Lục Chi Diên nâng cằm nhỏ của cô lên, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi cô một chút: "Lấy chìa khóa đi đâu sao?"
"Về nhà đó. Em cũng không phải là không có nhà để ngủ, chẳng lẽ lại muốn ngủ ở nhà anh sao? Rất thiếu đứng đắn. Cho nên em nghĩ vẫn là nên về nhà ngủ thì hơn."
Lục Chi Diên đẩy kính trên sống mũi cao lên, ôm cô đặt trên chân mình, giống như đang ôm ấp một còn vật nhỏ, phân tích tổng thể cho cô: "Việc đứng đắn và việc ngủ ở đâu đâu liên quan gì với nhau."
Vu Điềm: "Hơ? Tại sao lại không liên quan chứ?"
"Đứng đắn thật sự là người ở chỗ nào, dù làm gì đều ngồi yên lòng không loạn, thanh tâm quả dục*”
* trái tim trong sáng và lòng ít dục vọng
"Vậy thì anh có phải không?"
Lục Chi Diên: "Không phải."
Vu Điềm trợn trừng mắt: ". . ."
Lục Chi Diên dán sát vào gương mặt cô, đôi môi mỏng khẽ đặt lên trên gương mặt cô, hô hấp nóng bỏng, yết hầu khẽ chuyển động, giọng vô cùng thấp: "Chẳng lẽ, em hi vọng những lúc anh và em ở cạnh nhau, em ngồi ở trong lòng mà anh vẫn không loạn, hửm?"
Vu Điềm bĩu môi, đưa tay đặt trên vai anh, tự nhiên mà thân mật cùng với anh: "Kia cũng không phải thật, ý của em muốn nói là... ưm?"
Vu Điềm còn chưa nói xong, anh đã nắm chặt eo nhỏ, cúi người xuống chặn đôi môi ẩm ướt mềm mại của cô lại, thừa dịp môi cô vẫn còn hé mở khi nói chuyện, trực tiếp đưa đầu lưỡi xông vào, chăm chú nhìn vào gương mặt đang cười của cô mơ hồ không hiểu gì, dễ dàng ôm lấy cô, bức bách cô dây dưa cùng mình.
Da thịt cô gái trắng mịn như tuyết, tinh tế lại trơn nhẵn.
Yết hầu Lục Chi Diên không nhịn được lại chuyển động, ánh mắt đầy u ám, hôn mạnh bạo hơn lúc trước nhiều, dẫn theo một chút hứng thú muốn tùy tiện làm càn.
Sau cùng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh, không biết đụng phải chỗ nào. . .
"Ưm - -?"
Vu Điềm phản ứng rất kịch liệt, mơ hồ chớp mắt một cái, đồi bàn tay nhỏ đang đặt trước ngực của anh, dùng hết sức lực đẩy anh ra, đôi má hồng hồng rất lâu không bình tĩnh được.
Bĩu môi, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh. . . ! ! !"
Lục Chi Diên đặc biệt vô tội buông tay ra, buông xuống bên cạnh người, đôi mắt đào hoa ngả ngớn lại híp lại, mang theo sự cân nhắc cùng thưởng thức biểu cảm của cô: "Anh làm sao?"
". . ." Vu Điềm cảm thấy khó mà mở miệng được, đôi má hồng hồng xem xét anh một lúc, bàn tay đưa ra sau lưng cài áo lót mình lại, thấp giọng trách mắng: "Về sau anh. . . Lúc hôn em, có thể chuyên tâm một chút được không?"
Lục Chi Diên tựa lưng vào ghế dựa, nhịn không được mà bật cười: "Anh không chuyên tâm lúc nào chứ?"
"Ý của em là, có thể chỉ làm một việc thôi được không, không cần phải sờ tới sờ lui. Hôn môi thì chỉ hôn môi thôi được không, anh một lòng làm hai việc như vậy để làm gì chứ?"
Lục Chi Diên bị lời nói khờ dại của cô làm cho bật cười, ngực rung lên, đôi mắt đào hoa khẽ chớp chớp, đến gần bên tai của cô tiếp tục cợt nhả nói: "Là sao? Anh trai còn có thể một lòng làm ba việc."
"Em có muốn thử xem hay không?"