Sau khi ăn xong bánh ngọt thì Châu Tiểu Á liền nhìn sang Tô Thước, nhưng còn chưa đợi anh nói gì thì cô đã bước đến chỗ của anh, sau đó còn ngửi ngửi cơ thể của anh nữa chứ.
Hiển nhiên thì với biểu hiện này của cô cũng làm cho Tô Thước khó hiểu.
- Em làm gì vậy?
- Vừa rồi Nam Hạo nói rằng buổi chiều anh và em ấy đã cùng nhau đi uống bia… Sao em không ngửi thấy mùi gì trên người anh vậy?
Bây giờ Tô Thước thật sự không hiểu cô vợ này của mình có thật sự là tiểu thư của Châu gia hay không đây, rốt cuộc thì bao nhiêu năm qua cô đã phải sống một cuộc sống như thế nào vậy chứ? Tại sao đối với một cô con gái được cha hết mực cưng chiều nhưng lại chẳng thể sống thật với tính cách của mình, nhưng mà ít nhất thì hiện tại cô cũng đã thoải mái khi ở bên cạnh anh, điều này thật sự đã làm cho anh thấy rất vui.
Nhưng còn chưa để anh lên tiếng thì Châu Tiểu Á lại nói tiếp:
- À đúng rồi, buổi chiều này em và Linh Linh có gặp nhau, cậu ấy hỏi em là anh có biết Monster là ai không, cậu ấy nói rất thích người đó, nhưng cô ấy lại không biết Monster kia là người như thế nào nên có chút đắn đo.
- Tại sao Bàng Linh lại muốn tìm Monster?
Châu Tiểu Á cũng lắc đầu, cô cũng không hiểu người bạn thân này đang suy nghĩ gì nữa, mặc dù cô ấy cũng đã nói lý do rất nhiều, nhưng toàn nói những từ ngữ chuyên ngành nên cho dù có nghe thì cô cũng không hiểu được cô ấy đang nói cái quỷ gì nữa.
Nhân cơ hội này thì Tô Thước liền nghĩ đến một chuyện thú vị hơn, chính là về việc Bàng Linh muốn tìm Monster, thì ngay lúc này anh sẽ đưa cô ấy đến bang Mật Thước, chỉ như vậy thì anh mới danh chính ngôn thuận mà thôi.
- Anh có biết người đó không?
- Biết.
- Vậy anh có thể cho em xin liên lạc của người đó có được không?
Tô Thước nghe đến đây liền nhíu mày, nếu bây giờ anh nói Monster chính là Hứa Vãn Tùng thì liệu Châu Tiểu Á có kinh ngạc chết hay không chứ? Nhưng mà nếu như không nói với cô thì sau này cô cũng sẽ biết thôi.
Bất chợt ngay lúc này thì Châu Tiểu Á lại có chút ngạc nhiên, mặc dù thời gian quen biết Tô Thước cũng khá lâu rồi, từ giảng đường cho đến thánh đường, nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh có vẻ mặt đắn đo như vậy, chẳng lẽ chuyện của Bàng Linh rất khó để nói ra sao? Hay là anh muốn giấu cô chuyện gì đó?
Và hiển nhiên Tô Thước cũng bị anh nhìn của cô làm cho khó chịu, ngay sau đó thì anh liền đưa mắt nhìn cô, nói:
- Sao vậy? Sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?
- Tại sao anh không cho em biết liên lạc của Monster? Lẽ nào anh muốn làm gì đó mờ ám với Linh Linh của em? Tô Thước, em cảnh cáo anh không được nghĩ bậy đó nha!
Nhưng Tô Thước chỉ cười nhạt, sau đó anh còn đưa ánh mắt bất lực nhìn cô, đáp:
- Yên tâm đi, một cô vợ như em là tôi đủ đau đầu rồi, không có nhu cầu tìm thêm một bao tải khác để gánh đâu.
Mặc dù bị anh so sánh với bao tải gánh nặng nhưng mà cô cũng không khỏi vui vẻ, người đàn ông này bình thường lạnh lùng là vậy thôi, chứ trong anh vẫn còn rất ấm áp, kể từ lúc ở cô nhi viện Cầu Vồng thì cô đã biết được anh không phải người máu lạnh rồi, chỉ là đáng tiếc không ai thấy được vẻ mặt đó của anh thôi.
Tuy là công việc là tư nhưng Tô Thước và Châu Tiểu Á hiện tại đã là vợ chồng với nhau, anh cũng không muốn vợ anh phải nghĩ nhiều nên thở dài một tiếng, nói:
- Thật ra thì vừa rồi bang Mật Thước có họp lại và đưa ra một quyết định, vốn dĩ định nhờ em giúp đỡ, nhưng chắc bây giờ không cần nữa rồi.
- Hả? Nhờ em? Nhờ em cái gì cơ?
Hiển nhiên thì Tô Thước cũng thành thật nói về chuyện đó cho cô biết, nhưng anh lại lần nữa toàn nói ra những từ chuyên ngành, cô thật sự không hiểu gì hết, nhưng tóm gọn lại thì mục đích của Tô Thước khi muốn gặp mặt trực tiếp nói chuyện với Bàng Linh chỉ để chiêu dụ cô ấy vào bang Mật Thước thôi.
Khi Châu Tiểu Á nghĩ đến đây liền thấy không đúng lắm, vì nếu như Tô Thước còn quen biết với cả Monster thì tại sao lại cần đến một chút tài lẻ của Bàng Linh làm gì?
- Thật ra thì Monster mà Bàng Linh nói chính là Vãn Tùng, em đã từng gặp nó rồi đấy.
- Hả? Vậy… Vậy nếu như Vãn Tùng là Monster thì chẳng phải mạng lưới bảo mật của bang Mật Thước vẫn rất vững chắc sao? Tại sao lại chiêu mộ thêm Linh Linh làm gì?
Sau đó thì Tô Thước cũng đã nói về chuyện Hứa Vãn Tùng sắp tới sẽ đến Na Uy để du học, hơn nữa trước kia cậu ta cũng chỉ là một người làm việc tự do chứ không phải thành viên chính thức của bang Mật Thước, chỉ là dựa vào mối quan hệ nên Hứa Vãn Tùng mới hết lần này đến lần khác giúp đỡ anh.
Bây giờ thì cậu ta đã có định hướng riêng của mình, nên anh cũng chỉ ủng hộ hết mình chứ không thể ép buộc Hứa Vãn Tùng ở lại đây được.
Ngoài cậu ta ra thì trước kia còn có Alice – một thân phận khác của Tô Nhiễm, tuy nhiên thì bây giờ cô ấy cũng đã xin nghỉ thai sản rồi, vì thế nên anh cũng không muốn bị nói là ông chủ vô lương tâm bốc lột sức lao động của mẹ bầu.
Nghe anh nói vậy thì Châu Tiểu Á chỉ mỉm cười, sau đó cô liền nói:
- Được rồi, em sẽ giúp anh vậy.
Tô Thước liền nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi anh cũng chỉ cười nói:
- Có nhất thiết là cần em không nhỉ?
- Cần cần cần, cần mà! Đúng không?