Cái Đuôi Thứ Chín

Chương có nội dung bằng hình ảnh

inh Vị giang chân nằm ngủ trên tấm thảm trước sô pha tới tận nửa đêm mới tỉnh lại. Nó mơ thấy rất nhiều chuyện linh tinh, đến khi chợt tỉnh giấc thì đầu đau như búa bổ. Nó ôm lấy cái đuôi của mình, nằm tại chỗ chẳng buồn động đậy.

Đinh Vị nằm ườn suốt mười phút mới ngồi dậy, nâng chân trước lên liếm liếm rồi lại đưa chân lên vuốt vuốt xoa xoa trên mặt một hồi. Sau đó lại cúi đầu, vuốt xuôi lông trên tai một chốc.

Nên đi ra ngoài tu luyện thôi. Linh khí ở chỗ đội Tiêu Phòng không phải lúc nào cũng thịnh vượng, bởi thứ như linh khí chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, càng có thể biến mất lúc nào chẳng ai hay. Đinh Vị ngồi dậy rũ lông rồi chạy bước nhỏ ra chỗ ban công.

Nhảy từ trên ban công nhỏ xuống mà lòng nó vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai cơn buồn bực. Nếu như nơi có linh khí thịnh không phải là đội Tiêu Phòng thì quá tốt rồi, nó cũng không cần phải nghĩ về Quý Kiêu nhiều như vậy.

Lần tiếp đất này cũng chẳng khá hơn những lần trước là bao, Đinh Vị vẫn sắm vai viên đạn đại bác bắn thẳng vào lùm cây. Nhưng lần này nó lười giãy dụa, cứ mặc kệ sự đời mà rơi thẳng vào chạc cây, cái bụng bị cành cây thọi cho mấy phát xém nữa ói đầy cả ra.

Nó nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc bản thân mình rơi bép từ trên chạc cây xuống dưới mặt đất.

Nhưng đợi cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì, hẳn là lúc này mình phải rơi xuống đất rồi chứ nhỉ? Vậy mà lại chẳng có cảm giác gì, Đinh Vị vẫn vững vàng mà treo lủng lẳng trên chạc cây như vừa nãy.

Nó khe khẽ thở dài, hai cái chân sau đạp đạp mấy cái, cuối cùng cũng cắm đầu lao thẳng xuống dưới đất.

Đinh Vị thò chân lên đầu vuốt mấy cái lá phiền phức vướng trên lông xuống, đi lững thững trên con đường nhỏ, cái đuôi cũng không hoạt bát như thường ngày, nó chán tới mức không thèm dựng đuôi lên nữa, cứ rũ ở sau người, thỉnh thoảng cái đuôi lại quệt xuống mặt đất.

Lẻn vào trong sân của đội Tiêu Phòng chẳng phải là việc khó khăn gì, chỉ cần nhảy phóc qua bờ tường bên ngoài là được. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Đinh Vị vẫn muốn đi vào từ phía kí túc xá, bò qua cửa sổ phòng kí túc của Quý Kiêu. Đêm đã khuya, cả tòa nhà kí túc không còn sáng đèn, căn phòng của Quý Kiêu cũng chìm trong bóng tối.

Tuy lúc trèo lên tầng hai nó có hơi do dự nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục bò lên trên. Nó dừng lại bên góc tường rồi trượt xuống, nhảy phóc tới chỗ bên ngoài cửa sổ phòng Quý Kiêu.

Vốn Đinh Vị muốn nhìn xem Quý Kiêu đang làm cái gì, mặc dù thời điểm này là giờ lên giường đi ngủ của loài người, nhưng nó vẫn muốn qua nhìn anh một chút.

Cửa sổ phòng của anh không treo rèm, ánh trăng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ, rải vào trong phòng, chiếu tới bên mép giường.

Trên giường không có ai cả.

Nó đứng đờ đẫn trên bệ cửa sổ, sửng sốt trừng mắt nhìn cái giường trống không, chăn gối gọn gàng. Quý Kiêu đi đâu mất rồi?

Đinh Vị thò chân sau lên gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn mặt kính cửa sổ. Hình mèo Đinh Móng Nhỏ anh vẽ đã không còn nữa, chỉ có thể nhìn thấy mấy vết mờ nhạt, mơ hồ. Nó hơi bực mình, xoay người nhảy thẳng xuống tầng một.

Nó men dọc theo chân tường đi đến bên ngoài phòng trực ban, nghe ngóng động tĩnh bên trong một hồi, tiếng nói chuyện bên trong không phải là tiếng của người cùng tổ với anh.

Quý Kiêu đi đâu rồi?

Bỗng nhiên trong lòng nó trỗi lên cảm giác không nỡ. Đinh Vị vẫn còn đang phiền muộn bởi vì nó cảm thấy mình sẽ không được gặp lại Quý Kiêu cách đấy không lâu, nhưng lúc đó nó biết mình có thể tìm anh ở đâu. Lúc này đột nhiên không thể tìm thấy anh, trong lòng nó rối bời khôn kể.

Nó đứng ven chân tường suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ nát óc mà vẫn không thể hiểu vì sao Quý Kiêu lại không ở trong phòng kí túc. Cuối cùng, nó buồn bã bám vào tường rồi trèo lên trên. Mình tới đây để tu luyện cái đuôi, không phải là đến tìm Quý Kiêu. Đinh Vị tự nhủ trong lòng.


Trên sân thượng có xây một hàng rào chắn bằng xi măng cao chừng nửa thước*. Lúc nó vừa leo đến chỗ hàng rào chắn, đang lấy đà định nhảy lên trên thì ngước mắt nhìn lên phía trước, mới nhìn một cái thôi mà tí nữa ngã lộn cổ xuống dưới tầng.

*Một thước bằng 1/3 m. Nửa thước là 1/6 m.

Có người đang ở trên sân thượng.

Nó hoảng hốt nhảy vào một góc khuất rồi cuộn mình thành một cục, mượn bóng đêm mà chầm chậm tiếp cận người này.

Người đó ở góc bên kia của sân thượng, ngồi quay lưng lại với Đinh Vị. Anh ngồi vắt chân qua bên ngoài hàng rào, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá. Bên cạnh anh còn có một cái chai nhỏ, nó không hiểu rõ về mấy loại đồ uống này lắm, nói chung là một chai nước uống.

Nó không đi được mấy bước đã dừng lại, trống ngực đánh thình thịch.

Quý Kiêu!

Cái đuôi của nó dựng đứng cả lên, chóp đuôi còn hơi run rẩy. Hơn nữa đêm rồi mà anh vẫn còn ngồi hút thuốc ở trên sân thượng à?

Trong đầu nó hoang mang trống rỗng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không tu luyện cái đuôi nữa! Không tu luyện cái đuôi nữa! Quý Kiêu! Quý Kiêu!

Anh vẫn chưa phát hiện ra Đinh Vị bởi bước chân của nó rất nhẹ, màu lông đen lại càng dễ dàng dung nhập với bóng đêm. Nó đi đi lại lại đi tái đi hồi ở sau lưng anh, bồn chồn không biết phải làm sao, chân trái liêu xiêu giẫm sang chân phải mấy lần.

Thực ra xử lý tình huống này rất đơn giản, đã trễ thế này, cũng không có gì quấy nhiễu, nó hoàn toàn có thể tìm một chỗ ở trong sân để tu luyện cái đuôi. Hiện giờ dưới sân của trung đội đang rất an tĩnh, nhưng Đinh Vị không có lòng mà nào xoay người lại nhảy xuống, nó vẫn luôn đi đi lại lại ở sau lưng Quý Kiêu.

Mãi tận đến khi Quý Kiêu khẽ thở dài quay người lại, anh rút chân về rồi xoay người nhảy xuống khỏi rào chắn, nó vẫn còn đang đi loanh quanh trên sân thượng với cái đuôi dựng thẳng hệt cán cờ.

Anh đột nhiên quay lại khiến cho Đinh Vị hoảng cả hồn, một phần là do nó không ngờ rằng anh mới hút được một nửa cây thuốc đã quay người lại, mặt khác là do nó sợ rằng anh sẽ trông thấy bản thân mình.

Meo ngoao ngoao——!

Đinh Vị tung móng nhảy vút về phía sau một đoạn, lông trên người cũng xù hết cả lên. Nó không còn tâm tư đâu để mà phân vân có nên ở lại hay không nữa, quay người định bỏ chạy xuống khỏi sân thượng, phản ứng của nó y hệt như của một con mèo bị người ta dẫm phải đuôi.

“Đinh Móng Nhỏ?” Dường như Quý Kiêu không quá giật mình, thanh âm của anh còn pha chút mơ mơ màng màng.

Đinh Vị dừng chân, nó vẫn còn nhớ rõ những lời anh vừa nói cách đấy không lâu, rằng anh muốn nhìn cho thật kĩ, rằng liệu có phải hay không, bấy lâu nay thứ đã ám ảnh anh chỉ là một cơn bệnh thần kinh dai dẳng. Nếu nó cứ thế chạy mất mà chẳng nói lấy lời nào, vậy thì Quý Kiêu nhất định sẽ cảm thấy rằng căn bệnh tâm thần của anh đang ngày càng tệ hại.

Nó không muốn khiến cho Quý Kiêu có suy nghĩ như vậy, đành dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhỏ giọng meo một tiếng như lời đáp lại với anh.

Quý Kiêu không nhúc nhích, nhìn Đinh Vị cả buổi mới lảo đảo đi tới chỗ nó.

Thật sự là lảo đảo, vừa rồi thần kinh của nó vẫn luôn căng như dây đàn nên không để ý tới, lúc này mới nhận ra được thứ hương vị đã ám lên người anh. Nó biết mùi hương này.

Là rượu.


Quý Kiêu uống rượu.

Đinh Vị hơi lùi về phía sau, dường như anh đã uống rất nhiều.

Anh đi tới trước mặt Đinh Vị, ngay lúc anh quỳ phich xuống thì nó cũng đặt mông ngồi xuống mặt đất, trừng mắt Quý Kiêu. Anh muốn làm gì vậy?

Quý Kiêu quỳ xuống mà cả người còn hơi dúi về phía trước theo quán tính, hai tay phải chống trên mặt đất.

Cuối cùng anh dứt khoát nằm bò ra, mặt đối mặt với con mèo, sau đó mới chậm rì rì thốt lên: “Là mày thật này, Đinh Móng Nhỏ!”

Đương nhiên là tôi, anh là đồ ngốc.

Nó cúi đầu liếm liếm móng vuốt, vẫn tiếp tục nhìn Quý Kiêu.

“Sao mày lại chạy tới chỗ này?” Quý Kiêu duỗi tay vuốt đầu nó, “Đi ra ngoài bắt chuột à?”

Đinh Vị thoải mái nghiêng nghiêng đầu, chú và Lục Khoan cũng từng sờ đầu nó, nhưng những lúc đó không khiến nó cảm thấy an tâm như khi được Quý Kiêu vuốt ve. Bàn tay anh vẫn luôn ấm áp, và động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Nó kêu rừ rừ, tiến về phía Quý Kiêu rồi cọ cọ vào người anh.

“Có lạnh không?” Chẳng biết có phải do Quý Kiêu uống nhiều quá hay không mà thái độ của anh với nó vẫn y hệt ngày thường. Đinh Vị vốn cho rằng anh trông thấy mình sẽ rất kinh ngạc, sau đó chộp nó lại chất vấn xem nó có phải là Đinh Vị hay không. Nhưng anh chỉ duỗi tay túm lấy gáy nó rồi thều thào, “Đi, về phòng ngủ đi.”

Quý Kiêu xách theo nó dậy rồi đi tới chỗ cầu thang trên tầng thượng. Đinh Vị cứ ngu ngơ bị anh xách đi như thế, bởi vì bị nhéo da gáy nên không thể động đậy được nên nó chỉ có thể ngoan ngoãn mà xòe chân. Nó sốt ruột vô cùng. Ngủ á? Còn phải tu luyện cái đuôi nữa cơ mà!

Nhưng Quý Kiêu không cho nó cơ hội mà chạy trốn. Anh xách con mèo trở về ký túc xá, vung tay thảy nó lên giường: “Mày nằm ở chỗ cũ đi.”

Đinh Vị lăn hai vòng trên giường rồi nằm bò ra không nhúc nhích. Nó trừng mắt nhìn Quý Kiêu, anh đây là uống say lú cả đầu hay là không uống say đấy?

Quý Kiêu đi ra ngoài rửa mặt, lúc quay về còn tiện tay lột sạch bách quần áo trên người, sau đó lại ngất nga ngất ngưởng ngã bổ lên giường, kéo cái chăn bông qua đắp lên người nằm ngủ say như chết.

Tại sao mỗi lần tên ngốc này đi ngủ đều không mặc quần áo?!

Thoạt nhìn anh đã say quắc cần câu. Đinh Vị bị toàn bộ cái chăn bông đè xuống dưới, nos trừng mắt nhìn thân thể Quý Kiêu, bó tay không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Muốn đi tu luyện cái đuôi!

Nó không thể buông tha bất kì một cơ hội tu luyện cái đuôi nào, đặc biệt là khi tìm được một nơi có linh khí thịnh, cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có. Đinh Vị lần mò trong chăn bông tìm tới chỗ gối đầu, dẫm lên bả vai Quý Kiêu để chui ra khỏi chăn. Lúc chui ra từ chỗ gối đầu, nó lại vô tình giẫm lên mặt anh một cái.

Quý Kiêu cau mày, anh nâng tay lên chộp một cái, ấn Đinh Vị trở vào trong khe hở giữa chăn bông và cái gối. Nó ngoan ngoãn nằm ngửa mặt một chốc rồi lại bò lên, chậm rãi vòng qua Quý Kiêu, nhảy lên cửa sổ.


Thôi vậy, ngồi tu luyện trên cửa sổ cũng được. Chóp mũi Đinh Vị dán lên mặt kính, quan sát bên ngoài một hồi. Rất an tĩnh. Lại quay đầu nhìn Quý Kiêu, anh đã ngủ say, cũng không ngáy như kéo gỗ.

Nó ngồi ngay ngắn ở trên cửa sổ, cái đuôi thu lại bên người, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra.

Cái đuôi.

Cái đuôi mau xuất hiện.

Ngày hôm nay Quý Kiêu được nghỉ nên đêm qua anh mới yên tâm mà uống sạch bách ba bình rượu xái(1), thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau anh vẫn thức dậy đúng giờ. Mặc dù đầu hơi choáng nhưng anh cũng không thấy uể oải mấy. Tửu lượng của anh cựu tốt, uống chừng ấy rượu đối với anh cũng chỉ như uống một viên thuốc ngủ mà thôi.

Anh ngồi trên giường vận động khớp cổ một chút, sau khi mặc quần lót vào mới sực nhớ ra một chuyện. Nếu như anh không bị loạn trí thì…

Đinh Móng Nhỏ!

Quý Kiêu nhảy phắt xuống giường, dạo một vòng trong phòng mới nhìn thấy một con mèo đen đang ngồi thu lu như cái bình hoa trên bệ cửa sổ. Anh thở phào nhẹ nhõm, còn may, anh còn chưa có điên.

“Móng Nhỏ?” Anh đi tới bên cửa sổ, khom lưng nhìn con mèo.

Đinh Móng Nhỏ vẫn nhắm nghiền mắt không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi. Quý Kiêu bỗng cảm thấy kì lạ, anh chỉ biết mỗi ngựa có thể ngủ đứng thôi, không hề biết mèo có thể ngủ ngồi, lại còn ngồi ngay ngắn ngư vậy.

“Móng Nhỏ ơi?” Quý Kiêu thò ngón tay sang chọt trên người nó một cái.

Đinh Móng Nhỏ vẫn không thèm mở mắt, nhưng nó lại đột nhiên ngã vật ra theo phương ngang mà ngón tay anh chọt tới, đã thế lúc ngã xuống bốn cái chân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngay ngắn như vậy. Quý Kiêu hoảng hồn, vội ôm lấy nó: “Đinh Móng nhỏ! Mày bị ai điểm huyệt rồi?”

Thực ra nó chỉ đang thiếp đi thôi. Tu luyện cái đuôi xong lúc nào cũng rất mệt, có thể ngủ quên lúc nào cũng không hay. Đinh Vị chỉ biết rằng khi tỉnh lại là nó đã nằm ngoan trong lồng ngực của Quý Kiêu. Nó mở to mắt, thoải mái vô cùng mà xòe móng, duỗi eo, cái đuôi quét qua quét lại trong lồng ngực anh, hai cái chân sau cũng giãy cật lực như đang cưỡi xe đạp.

Thoải máy xong mới sực nhớ ra, lúc này là giờ phải đến trường!

Nó đột nhiên nhảy khỏi vòng tay anh mà lao thẳng xuống đất, chạy đến bên cửa lại dừng chân, quay đầu lại nhìn Quý Kiêu. Mau mở cửa đi, tên ngốc! Tôi muốn đi ra ngoài!

Quý Kiêu để ý đến nó, anh vẫn thong thả ung dung mà mặc quần áo, dường như anh đang suy nghĩ cái gì.

Mau mở cửa!

Móng vuốt của nó cào cửa xoèn xoẹt.

Sau khi anh mặc quần áo chỉnh tề rồi mới lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lại cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu nữa, dường như cuối cùng anh đã hạ quyết tâm, đi tới cửa nhìn nó: “Mày muốn ra ngoài hả? Đúng lúc ghê, tao cũng muốn đi ra ngoài. Nào, tao đưa mày đi hóng gió.”

Hóng gió! Hóng gió!

Hai tai nó vểnh lên, lại còn hưng phấn vô cùng mà búng búng, ngửa mặt nhìn Quý Kiêu.

Anh mặc áo khoác vào, sau khi kéo phéc mơ tua lên thì bồng con mèo lên cho vào trong áo.

Đinh Vị đã quăng luôn chuyện muộn học ra sau đầu, cái đuôi hưng phấn phất qua phất lại phía trong áo Quý Kiêu. Nó hăng hái thò đầu ra khỏi cổ áo anh, nhìn anh đi ra khỏi ký túc xá, xuống dưới tầng, vào gara, lên xe, nổ máy.

Sau đó xe chạy ra khỏi sân của đội Tiêu Phòng.

Thế nhưng!


Nó vừa mới hưởng thụ từng cơn gió tốc chưa tới hai phút đã nhận ra điều không ổn, cả người dần dần cứng ngắc.

Đây nào phải con đường đi hóng gió, đây là đường đến trường!

Quý Kiêu muốn mang nó đến trường học kìa!

“Đinh Tiểu Trảo.” anh dừng xe ngay ngắn ở bên ngoài công trường, cọ cằm lên đầu con mèo mấy cái, “Có một số việc mà tao không thể nhận được lời giải thích từ phía Đinh Vị, nên đành phải đổi phương pháp khác. Tao không phải là một người đặc biệt hiếu kì, thế nhưng, tao đã dành cả đêm để suy nghĩ về việc này. Và tao cảm thấy mình cần phải biết rõ ràng.”

Nó có hơi sốt ruột, trừng mắt nhìn Quý Kiêu. Anh nào có suy nghĩ cả đêm! Rõ ràng cả đêm anh ngủ say như chết! Loài người ngu si!

Quý Kiêu ấn đầu nó trở vào trong áo khoác, đi vào trường học, thẳng tiến đến bên ngoài lớp học của Đinh Vị.

Nếu như anh nhìn thấy cậu ở trong phòng học thì tất thảy mọi nghi ngờ của anh sẽ tan thành mây khói, anh sẽ khiêm tốn học tập phương pháp thuần hóa mèo ngoan như Đinh Móng Nhỏ, anh sẽ đưa cả cậu cả mèo cùng nhau đi hóng gió.

Nhưng, đứng mãi ở phía ngoài phòng học cho đến tận khi chuông vào lớp vang lên, giáo viên cũng tiến vào phòng học, anh vẫn không nhìn thấy Đinh Vị ở đâu hết.

Đinh Móng Nhỏ đang ở trong ngực anh, Đinh Vị không tới trường đi học.

Giờ khắc này, Quý Kiêu không có cách nào để hình dung cảm giác của bản thân mình nữa. Anh xoay người rời khỏi hành lang, còn chưa ra khỏi cổng trường anh đã lấy điện thoại của mình ra, gọi tới cái điện thoại trước đó anh đã đưa cho Đinh Vị.

Tiếng chuông quay số vẫn cứ vang lên, thế nhưng trước sau lại chẳng một ai nghe máy.

Con mèo trong lồng ngực anh cũng chẳng có động tĩnh gì nữa, móng mèo bấu lấy áo thun anh, lẳng lặng nằm im không cựa quậy.

Quý Kiêu ngồi trên xe máy, lại gọi cho Đinh Vị một lần nữa, một lần lại một lần. Mười phút sau, anh trầm mặc cúp điện thoại, cất điện thoại vào trong túi, ngồi bất động.

Đinh Vị cẩn thận nhích người lên trên, muốn ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của anh.

“Móng Nhỏ à.” Quý Kiêu đột nhiên mở miệng khiến nó hoảng hồn, nằm im re ngay lập tức. Nó nghiêng đầu dán lên ngực anh, Quý Kiêu ngừng một chốc, lại thở dài, “Tao muốn điên mất! Mày nói đi, lặp đi lặp lại nhiều lần còn có thể gọi là trùng hợp không? Dường như tao là một bệnh nhân tâm thần suốt mấy kiếp cho nên đời này mới có thể gặp được chuyện trùng hợp như vậy, phải không?”

Nó nằm im không động đậy.

“Tao chẳng còn một giả thuyết nào để võ đoán nữa. Nếu chẳng phải Đinh Vị không phải là người, thì chính là mày chẳng phải là mèo! Mày nói coi tao còn có thể đưa ra cái kết luận nào khác không?”

Quý Kiêu kéo phéc mơ tuya ra, xách nó từ trong áo của mình, anh nâng con mèo lên ngang tầm mặt, mắt đối mắt với nó, “Tao sẽ không bao giờ tổn thương mày, không cần phải hao hết tâm tư mà trốn tránh tao như vậy.”

Nó chớp chớp mắt, lại duỗi người ra, đầu lưỡi liếm liếm mấy cái trên chóp mũi của mình.

“Tối hôm nay Phao Phao có hẹn chúng ta ăn một bữa cơm, bởi vì ngày hôm đó mày đã… Được rồi, Đinh Mùi đã cứu Phao Phao.” Quý Kiêu cảm thấy rằng mình rất giống một tên ngốc, nhưng anh vẫn muốn nói cho hết lời, “Tự cậu nghe rồi cân nhắc đi. Nếu như cậu tới, chúng ta vẫn sẽ là bạn bè giống trước kia. Nhưng nếu cậu không tới, vậy thì tôi thề sẽ không bao giờ tới quấy rầy cậu nữa.”

Hết chương 25.

(1) Rượu xái:



Tình hình là mình đang sửa dần những chương trước ạ (-。-)y-~ hmu hmu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận