Cái Đuôi Thứ Chín

uý Kiêu ngồi trong phòng ký túc chơi game, dẫn theo Đường Phao Phao cùng đi cày map nhỏ. Đương lúc anh đang gõ bàn phím lạch cạch muốn rã cả tay thì Đường Phao Phao thì lại nhởn nhơ đi tung tăng bên cạnh. Hỏi hắn đang làm gì, hắn chỉ gửi lại cho anh ba chữ, đang ăn táo.

Quý Kiêu bất đắc dĩ phản hồi lại, “Tốt xấu gì thì cũng giắt toàn trang bị tốt trên người, nhờ ngài tiễn thủ đây phóng giùm tôi hai mũi tên với.”

“Quên đem tên rồi.” Đường Phao Phao nhảy đến trước mặt Quý Kiêu, đưa lưng cho anh rồi bắt đầu uốn éo, vừa nhảy vời cởi quần áo, cái túi đựng tên trên lưng quả nhiên trống không.

“Thôi, cậu tránh sang một bên đi…”

Anh không biết phải nói gì, thật sự không thể liên hệ cái người trước mắt mình với Trần Tu Vũ được.

“Tối nay nhớ tới chỗ hẹn ở phía sau vườn hoa Nhai Tâm ăn cơm. Em đã gửi định vị cho anh rồi, sáu rưỡi anh phải có mặt đấy!” Đường Phao Phao vẫn tiếp tục múa may, nhặt quần áo lên mặc vào.

“Ừ.”

Anh vừa mới thất thần một chút, nhân vật trong game đã bị quái giẫm cho hai phát. Sáng nay lúc ở trước cổng trường học, anh ôm con Đinh Móng Nhỏ, hẹn nó rằng năm giờ rưỡi chiều nay sẽ đợi Đinh Vị ở trước cổng đội Tiêu Phòng. Thế mà Đinh Móng Nhỏ không thèm quay đầu lại mà chạy mất dạng, làm như anh định ăn thị nó không bằng.

Sau đó, Quý Kiêu cũng không gọi điện thoại cho Đinh Vị nữa mà cứ thế trở về trung đội. Anh muốn nhìn xem tất cả mọi chuyện cuối cùng sẽ đi đâu về đâu.

Nếu Đinh Vị không tới buổi hẹn ăn cơm tối nay, có lẽ anh sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ trong lòng anh lại thực sự chờ mong, hi vọng rằng cậu sẽ đến.

Quý Kiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, rê chuột trên màn hình một hồi. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Đinh Vị thật sự sẽ đến, vậy chuyện này đúng là đáng sợ vãi mèo, trần đời này lại có thể xảy ra những chuyện khiến người ta phát hãi như vậy à?

Một con mèo? Có thể biến thành người? Ơ, hay là một con người có thể biến thành mèo?

Cho dù là tình huống nào trong hai cái trên xảy ra thì cũng đủ để khiến anh phát điên phát dại.

Sáng nay Lâm Tử ra ngoài lêu lổng, giữa trưa còn mua cả thức ăn về cho anh nữa, lúc này còn đang mặt ủ mày chau ngồi trên giường Quý Kiêu than thở: “Còn nhớ lần trước công chúa nhà anh nói mời hai đưa mình đi ăn cơm không? Tôi nhịn đói cả tuần chỉ để chờ bữa cơm của tiên nữ đấy, mà sao lại chẳng có tin tức gì thế này?”

“Có biết xấu hổ không hả? ” Quý Kiêu cười toét miệng, nghiêng người nhìn Lâm Tử, “Mỗi lần chị ấy bảo mời người ta ăn cơm á, thì ít nhất phải một tháng trôi qua mới nhớ ra được. Cứ mọc ra hai cái bướu lạc đà mà dự trữ sẵn đi.”

“Nhưng mà có nói đi thì cũng phải nói lại, nếu tôi thật lòng muốn theo đuổi Thẩm Du thì ngài đây có định tẩn tôi một trận không đấy?” Lâm Tử nằm xuống, lật tới lật lui trên giường.

“Tuyệt đối không nương tay, muốn ăn đòn thì cứ thử xem.” Quý Kiêu quay đầu nhìn Lâm Tử.

“Thôi, đừng, đừng.” Lâm Tử thở dài, “Đằng nào chị Du cũng là tiên nữ, người theo đuổi chị chắc cũng xếp hàng dài trước cửa nhà anh rồi. Thấy cái xe ô tô hôm trước chị lái tới đây không? Anh cảnh sát phòng cháy nhép như tôi sao mà dám mơ tưởng đến tiên nữ đây, nói cũng chỉ là nói chơi thôi.”

“Đó là xe của bạn trai chị Ninh Tiểu Nguyệt mà.” Quý Kiêu duỗi tay vỗ đùi Lâm Tử, an ủi, “Chị Du cũng không có khái niệm gì về tiền đâu, anh đừng tự ti rằng mình trèo cao này nọ. Nếu chị ấy không phải chị của tôi thì chắc chắc tôi sẽ cổ vũ cho anh theo đuổi.”

Từ lâu, mẹ anh đã quán triệt tư tưởng “Những gì tốt nhất phải dành cho con gái”. Từ khi còn nhỏ chị chưa từng phải chịu ấm ức, thiệt thòi nào, ăn gì mặc gì cũng phải dùng đồ tốt nhất, cặp sách cứ mỗi học kì lại đổi một lần, còn là cặp mà mẹ nhờ người thân gửi từ Hồng Kông về nữa. Cặp sách của Quý Kiêu thì dùng mãi từ hồi còn tiểu học đến hết cấp hai, mãi tới khi cặp nát của anh giã từ sự nghiệp mới được đổi sang dung tập đựng hồ sơ của mẹ.


Điều đáng tiếc nhất hồi đó là Quý Kiêu là con trai nên anh không thể mặc lại đồ cũ của chị.

“Ê! Hồi cuối năm ngoái đội trưởng Ngũ đi giao lưu hữu nghị với các đơn vị khác ấy, chẳng biết có còn lưu lại danh sách các anh em tham gia không nhỉ?” Thực ra Lâm Tử cũng không còn rối rắm chuyện Thẩm Du nữa, thò chân chọt mấy cái lên eo Quý kiêu.

“Thật sự cô đơn đến mức đấy cơ á?”

“Mẹ nó anh thì lại chẳng cô đơn à!”

“Còn ổn.” Quý Kiêu nghĩ lại, hình như anh chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện này, “Anh đây có thể nhịn ngon ăn!”

“Mẹ! Ngài nhịn được, tay ngài có nhịn được không?!”

“Cút đi! Cái đồ không biết xấu hổ!”

Năm giờ chiều, Quý Kiêu phải đến phòng trực ban. Anh nhìn chằm chằm dòng người đi nườm nượp trên đường, không biết rốt cục là mình muốn nhận ra Đinh Vị hay là không nhận ra Đinh Vị giữa vô vàn người đang đến rồi đi.

Không biết hôm nay cậu nhóc có đến trường học không nhỉ? Nếu như cậu đến trường thì phải tận năm giờ mới tan học, bây giờ mình đứng chờ ở đây thì lại hơi sớm quá. Nhưng nếu cậu không đến trường…Trong lòng anh có hơi bồn chồn, theo bản năng mà lấy thuốc lá ra khỏi túi.

Thời điểm mà bật lửa sắp đưa lên đầu thuốc, đồng đội đang đứng gác bỗng quay đầu: “Không được hút thuốc trong phòng trực ban!”

“Tai thính đấy.” Quý Kiêu thả bật lửa vào trong túi, cười cười.

“Tiếng cậu đánh bật lửa to như thế mà chẳng nghe thấy mới lạ.”

Năm giờ mười lăm phút, Ngũ Chí Quân ra khỏi cổng, chuẩn bị đi đón Ngũ Tiểu Tuệ sắp tan học. Anh nhìn thấy Quý Kiêu, có hơi ngạc nhiên: “Không phải cậu định ra ngoài à? Sao còn đứng đực ra ở chỗ này thế?”

“Đang chờ người ta, đứng đây chờ một lát.”

“Chờ cô nào hả?” Ngũ Chí Quân rất có hứng thú mà hỏi thăm.

“Chờ cháu trai nhà tôi.”

Cháu trai chờ mãi vẫn không thấy đến, lúc năm giờ rưỡi Ngũ Tiểu Tuệ được đón về, cô bé vừa nhìn thấy Quý Kiêu đã chạy lại sờ sờ trên mặt anh, sau đó lấy một viên kẹo nhét vào trong miệng anh: “Chú Quý Kiêu đáng thương thật đấy. Có phải chú làm sai việc gì nên bị ba cháu đuổi ra ngoài, đến cả kí túc xá cũng không được vào ở nữa?”

Anh ngậm cục kẹo trong miệng, vừa nói ngắc ngứ vừa chỉ vào Ngũ Tiểu Tuệ: “Đội trưởng! Anh có quản lý con gái nhà anh nữa không hả!”

Ngũ Tiểu Tuệ bị Ngũ Chí Quân khiêng trên vai đi vào trung đội. Quý Kiêu ngồi mốc meo trong phòng trực ban tới tận sáu giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Đinh Vị đâu cả, trong lòng anh trào dâng một cảm xúc khó nói thành lời.

Nhìn lại thời gian, bây giờ mà đi tới tiệm cơm hẳn là vừa kịp, lúc Quý Kiêu đẩy xe máy ra khỏi cổng lớn trung đội còn nhắn với đồng đội đang trực ban rằng nếu có người tới tìm anh thì nhớ gọi điện thoại.


Trần Tu Vũ chọn bàn ở ngay cạnh cửa sổ, lúc Quý Kiêu vừa dừng xe ở bên ngoài tiệm cơm đã trông thấy hắn. Nhìn người còn đang mang bộ dáng thanh niên tốt ngồi trên ghế cúi đầu chơi di động, anh lại vô thức nhớ tới hình ảnh Đường Phao Phao múa may quay cuồng lúc chơi game trưa nay.

“Kịp giờ rồi nhỉ.” Anh ngồi xuống đối diện Trần Tu Vũ.

Trần Tu Vũ cười, lấy notebook điện tử viết mấy chữ rồi đưa qua cho anh.

– Vừa kịp, đến sớm chút nữa thì anh sẽ là người đầu tiên có mặt luôn. Cậu bạn của anh đâu rồi?

“Không biết nữa.” Quý Kiêu vừa thấy nhắc tới Đinh Vị liền uể oải, “Có khi bị giáo viên giữ lại ở trường rồi, không cần phải chờ đâu.”

– Ấy đừng! Cứ chờ một lát đã, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của em đó. Mình cứ gọi món trước đi.

Trần Tu Vũ đẩy thực đơn tới chỗ anh.

Anh càm tờ thực đơn lên, tuy muốn nói không cần phải đợi Đinh Vị nhưng trong lòng anh vẫn còn do dự, phân vân. Nếu hai người bọn anh thực sự không chờ Đinh Vị, thì với cái tính tình sáng nắng chiều mưa đó, không biết cậu sẽ trưng ra vẻ mặt nào… Nhưng nếu như Đinh Vị thật sự tới, khó mà nói được rằng chính anh sẽ bày ra cái vẻ mặt gì.

Trong lòng Quý Kiêu rối như tơ vò, cầm thực đơn lật qua lật lại cả buổi cũng chẳng biết mình đã gọi những món gì. Mãi cho đến khi người phục vục nhắc nhở, anh mới phát hiện ra mình vừa mới đặt ba món ăn toàn là cá.

Anh vội vàng đổi bớt hai món cá đi, không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình nữa?

Trần Tu Vũ vẫn luôn mỉm cười nhìn anh, chìa cái notebook tới, hỏi anh, anh đặt cá cho mèo ăn đấy à?

Quý Kiêu hơi ngại ngùng, gãi đầu: “Tôi hơi thất thần.”

Có lẽ anh thật sự đang đặt món cho mèo ăn.

Trần Tu Vũ nhất quyết muốn đợi Đinh Vị nên gọi thêm hai ly đồ uống, vừa uống vừa nói chuyện với anh. Thực ra nói chuyện với Trần Tu Vũ cũng không khó khăn lắm, hắn viết rất nhanh, anh cũng không cảm thấy xa lạ. Lại nói, hai người họ biết nhau đã lâu, quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết.

“Hôm đó cậu về nhà thì vẫn ổn chứ? Khuya như vậy mới về đến nhà, nếu đổi thành mẹ tôi thì sớm đã đem tôi đi nấu giấm rồi.” Quý Kiêu nhìn Trần Tu Vũ, hôm nay sắc mặt có nhìn tốt hơn chút ít, tuy vẫn còn rất tái nhợt nhưng so với ngày hôm đó đã khá hơn nhiề

– Còn may, về muộn chút nữa là mẹ em đã gọi cho cảnh sát rồi.

Anh rất vui, bộ dáng này của Trần Tu Vũ hẳn là cục cưng được cả gia đình bao bọc, không giống như mình. Thời còn đi học, có một lần tới hơi nửa đêm anh mới về nhà, bị mẹ đánh cho tê hết cả người, nói rằng từ nay mày mà về muộn thì không nhất thiết phải về nữa, hơn nửa đêm còn phải dậy mở cửa cho mày!

Quý Kiêu lấy gói thuốc ra: “Cậu hút thuốc không?”


– Em chưa hút bao giờ, cho em một điếu hút thử đi.

“Thôi, nghỉ khỏe.” Quý Kiêu lại cất thuốc lá vào túi, thân thể Trần Tu Vũ không tốt, không nên để người ta hút thuốc thụ động, “Vừa nhìn cậu là biết bé ngoan, đừng có theo anh đây học thói xấu.”

Trần Tu Vũ nằm rạp ra bàn cười cả buổi, chìa cái notebook qua.

– Thật luôn à?

“Xề! Khen ngợi cậu một chút mà cũng không biết hùa với người ta.” Quý Kiêu vui vẻ, “Ông nghi Phao Phao là nhân cách khác mà cậu phân liệt ra lắm.”

Hai người hàn huyên suốt tận ba mươi phút sau, Quý Kiêu nhìn thoáng qua di động: “Đừng đợi nữa, không đợi được cậu ấy đâu. Chúng ta ăn trước đi, không chứng cậu ấy đang bận chuyện gì rồi.”

– Gọi điện thoại hỏi một chút không?

Trần Tu Vũ viết lên notebook, hắn có thể nhìn ra rằng Quý Kiêu đang có chút bất an, nhưng không biết tại vì sao anh lại bất an như vậy.

“Không cần gọi, cứ tùy cậu ấy đi.” Quý Kiêu vẫy tay gọi người phục vụ đưa thức ăn, không phải anh chưa từng nghĩ tới việc gọi điện thoại cho Đinh Vị, thế nhưng anh chỉ muốn biết chân tướng của tất cả mọi chuyện. Vậy nên mặc kệ Đinh Vị tới hay không, tối hôm nay anh quyết định sẽ không liên lạc với cậu.

Bữa cơm này ăn rất thoải mái, Trần Tu Vũ chọn một tiệm cơm không tồi, đồ ăn cũng hợp với khẩu vị Quý Kiêu. Chỉ là, lúc ăn cá lại làm anh nhớ tới Đinh Vị, nhớ lại lần đó anh cùng cậu ăn cơm, cái đĩa trước chỗ cậu là một đống xương cá sạch bách.

Ăn cơm cũng Trần Tu Vũ là một chuyện cực kì thoải mái với người không thích nói chuyện lúc ăn cơm như Quý Kiêu, bởi vì lúc Trần Tu Vũ ăn cơm không rảnh mà viết viết vẽ vẽ trên notebook.

Mãi cho đến khi hai người chén sạch hết toàn bộ thức ăn trên bàn, Đinh Vị cũng không có một chút tin tức nào, điện thoại di động vẫn trước sau im thin thít.

“Không nhìn ra được, sức ăn của cậu cũng khỏe đấy.” Trong ấn tượng của anh, những người có thân thể không được tốt lắm thường ăn rất ít, ăn một chút sẽ gác đũa ngay. Nhưng Trần Tu Vũ là một ngoại lệ, ăn hết sức hết mình.

– Đây là do em muốn bảo vệ hình tượng trong buổi đầu thôi, không có anh thì em cũng dư sức quét sạch cả bàn này.

Trần Tu Vũ buông đũa, cuối cùng cũng có thời gian viết chữ lên notebook.

“Lần tới để tôi mời cậu một bữa buffet đi, hai chúng ta mà phối hợp chắc chắn có thể ăn tới mức hồi vốn chứ chẳng chơi.”

Cơm nước xong, Quý Kiêu vốn định đưa Trần Tu Vũ về nhà, dù sao nhà hắn cũng không ở xa lắm, nhưng Trần Tu Vũ không chịu, nói muốn tự mình đi bộ về nhà. Anh lái xe chậm rì rì trở về trung đội, chân giẫm hời hợt trên chân ga. Sau khi ăn cơm no thì máu chạy xuống nuôi dạ dày hết, đầu óc không được cung cấp đủ nên đối với chuyện của Đinh Vị anh càng nghĩ càng thấy mơ hồ.

Cứ mơ mơ màng màng như vậy về tới khu phố chỗ trung đội, đèn đường đã sáng, người đi đường cũng ít dần.

Trong đầu anh còn đang lung tung một đống không biết phải giải quyết thế nào, đột nhiên có một bóng người xông ra ngay trước đầu xe máy. Quý Kiêu sợ tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh, anh vội vàng dẫm phanh, đồng thời cũng cảm giác được một lực cản khủng khiếp nơi đầu xe, xe máy phanh kin kít, dừng lại ngay giữ đường.

Anh không rảnh để lo them chuyện gì nữa, vừa ngẩng đầu đã muốn mắng người, chợt phát hiện Đinh Vị đang đứng ở trước xe của mình, tay cậu còn đang ấn lên đầu xe máy.

“Đinh…Vị?” Quý Kiêu lắp bắp kinh hãi. Mặc dù hôm nay anh không uống rượu, nhưng kể cả khi anh có uống, gặp phải tình huống này chắc cũng bị dọa cho tỉnh rượu mất.

“Ừ.” Đinh Vị gật đầu.

Quý Kiêu ngồi sững sờ trên xe, hai chân chống trên đất cũng hơi run rẩy. Ngay bây giờ, anh chẳng thể hình dung nổi cảm xúc của bản thân mình nữa. Là khiếp sợ? Hay kinh hãi hãi? Hoặc hân hoan? Cũng có thể là một xúc cảm khác, hẳn là một loại cảm xúc không bình thường, bởi vì lúc này trong lòng anh đang dậy sóng.


Đinh Vị không nhấn lên đầu xe nữa, cậu cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, dường như đang chờ anh mở lời với cậu.

“Tại sao lại ở chỗ này?” Mãi sau đó Quý Kiêu mới thốt ra được một câu, đôi mắt anh không biết phải nhìn vào chỗ nào nên đành tùy tiện hướng tầm mắt tới chỗ đầu xe. Vừa nhìn mà anh đã ngẩn cả người, vội vàng ghé mặt tới chỗ vừa nãy bị Đinh Vị chộp lại mà nhìn chằm chằm cả buổi, cuối cùng ngẩng đầu lên, “TÔI —— ĐỆT!”

Trên đầu xe làm bằng kim loại có ba vết lõm, nhưng xe này cơ bản là xe mới, chưa gặp phải va chạm bao giờ. Huống chi, nó vẫn còn rất nguyên vẹn lúc anh lái ra khỏi đội Tiêu Phòng. Quý Kiêu nhìn chằm chằm mặt Đinh Vị, trong lòng anh không còn cách nào để lảng tránh hiện thực nữa.

Đây là vết lõm gây ra do tay của Đinh Vị khi cậu chặn xe anh lại giữa đường, cũng không phải là việc mà một người bình thường có thể làm ra được.

Đinh Vị cũng nhìn thoáng qua đầu xe theo anh. Cậu cắn môi, vừa nãy quá sốt ruột, chỉ nghĩ tới việc phải chặn xe lại, cậu không ngờ rằng mình đã dùng sức quá lớn, khiến cho đầu xe lõm vào mấy chỗ. Cậu duỗi tay sờ lên mấy vết lõm: “Tôi không cố ý mà.”

“Không sao hết, không sao hết, không ảnh hưởng tới việc điều khiển phương tiện…” Quý Kiêu cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

“Anh và Trần Tu Vũ ăn cơm xong rồi à?” Đinh Mùi nhìn anh, hỏi một câu.

Những lời này vừa thốt ra đã hoàn toàn đập vỡ chút hi vọng mong manh cuối cùng trong lòng Quý Kiêu về việc anh là người bình thường hay Đinh Vị là người bình thường.

Đinh Vị thực sự biết những chuyện mà anh đã từng dặn dò con Đinh Móng Nhỏ.

Nhưng anh lại không hành động giống như những gì bản thân đã mường tượng trước đây, khi đối mặt một con mèo yêu hoặc là một con nhân yêu thì nên… Không, tóm lại là, sau khi xác định rằng đây đúng là một chuyện có thể khiến cho người ta sợ vãi ra quần, anh không hề nhảy phóc xuống xe, bỏ của chạy lấy người mà trốn bạt mạng. Quý Kiêu còn vô cùng bình tĩnh mà đáp lại một câu: “Đúng rồi, tại sao cậu lại không đến?”

“Tôi… Không dám.” Đinh Mùi rũ xuống mắt, giọng trả lời. Lại ngước lên nhìn anh, trong ánh mắt cậu còn mang theo chút cảm xúc mà Quý Kiêu chẳng thể nào hiểu được.

“Tại sao lại không dám?” Anh nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ hiện tại của Đinh Vị khiến anh cảm thấy đau lòng, thậm chí, chỉ trong một nháy mắt, có thể khiến anh quên mất thân phận không thể tưởng tượng nổi của đứa nhỏ này.

“Tôi sợ sẽ dọa anh.” Đinh Vị lại cắn cắn môi, “Anh sẽ chạy trốn, anh không để ý tới tới tôi nữa.”

“Đã dọa rồi đấy thôi.” Đầu anh nhão nhoẹt như cháo, chỉ thiếu sôi ùng ục nữa, “Nhưng tôi đâu có chạy trốn.”

“Ừ.” Đinh Vị bỗng nhiên cười, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết, dường như cậu đang rất cao hứng.

Quý Kiêu bị cậu làm cho mờ mịt, mãi sau mới lắp bắp thử thăm dò hỏi một câu: “Vậy cậu thật sự… Ý tôi là, Đinh Móng Nhỏ là… là cậu?”

“Ừ!” Đinh Mùi gật đầu, thoạt nhìn vẫn đang rất cao hứng.

Quý Kiêu không nói gì nữa, anh không biết tại sao Đinh Vị lại cao hứng, chỉ biết rằng chân mình đã nhũn ra rồi. Anh nhìn chằm chằm bàn tay mình một hồi, bắt đầu khởi động xe máy: “Tôi phải về kí túc xá để tĩnh tâm lại đã.”

Chút tươi cười trên mặt Đinh Vị dường như đọng lại, cậu duỗi tay đè lại trước đầu xe: “Anh đang trốn tránh tôi đấy à?”

Hết chương 26.

Cho những ai không hiểu đoạn này Quý Kiêu đang cân nhắc tới chuyện gì (cơ mà mình nghĩ các bạn đều hiểu cả thôi:3)

“Còn ổn.” Quý Kiêu nghĩ lại, hình như anh chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện này, “Anh đây có thể nhịn ngon ăn!”

Người ta đang cân nhắc tới việc tìm bạn trai á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận