Cái Đuôi Thứ Chín

rừ khi Quý Kiêu buồn tiểu tới mức không thể nhịn nổi nữa, thì ngày nào anh cũng cứ đủng đà đủng đỉnh đi vào nhà vệ sinh. Nhưng hôm nay thì lại khác. Đinh Vị cứ nhìn chằm chằm anh như thể đang hứng thú với cái gì mới mẻ lắm, bất đắc dĩ anh phải nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng mà suýt nữa quên luôn đi dép.

Quý Kiêu đứng ghìm súng trong nhà vệ sinh một hồi lâu, tới mức gần như ngủ thiếp đi lần nữa thì anh mới giải tỏa hết được sự bối rối và ngượng ngùng. Giải tỏa xong xuôi, nhưng khi anh quay trở lại phòng, Đinh Vị cũng chẳng còn ngủ nữa. Cậu ngồi bắt chéo chân trên giường, quay mặt ra cửa nhìn anh.

Ban nãy phóng vào toilet nên anh chẳng kịp mặc gì, toàn thân chỉ độc một chiếc quần lót, nên hai tay anh vô thức đưa xuống dưới che lại.

Đinh Vị vừa nhìn anh vừa cười: “Anh đi toilet à?”

“Ừa, nhẹ cả người.” Lúc này Quý Kiêu mới có dịp quan sát cậu thật kỹ. Đinh Vị đang mặc một cái áo thể thao, chân trần. Chân Đinh Vị rất đẹp, mất một lúc sau anh mới có thể dời mắt đi. Rất dài, và rất thẳng, “Ngủ tiếp đi, vẫn còn đang sớm.”

“Đi toilet gì mà lâu vậy?” Cậu nghiêng đầu nhìn anh, sau đó lại dời tầm mắt xuống.

Quý Kiêu đứng hình mất mấy giây, úp mặt phịch một cái vào gối, lúc sau mới quay sang nhìn: “Đang nghĩ cái gì đấy!?”

“Không nghĩ cái gì cả.” Đinh Vị cũng nằm xuống, kéo chăn lên, rồi cậu quay sang nhìn anh.

“Không phải…cậu là mèo à? Mèo làm sao biết được mấy chuyện này?” Lời nói của Quý Kiêu vô cũng cẩn thận, nhỡ mà thốt ra câu nào không cẩn thận thì Đinh Vị nhảy dựng lên vồ chết anh luôn.

“Tôi tu thành hình người từ lâu lắm rồi đấy nhé.” Đôi mắt cậu lóe lên, nhìn có vẻ vô cũng đắc ý.

“Là bao lâu thế?” Thoạt nhìn anh còn hơi buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy lời này, tâm trạng bắt đầu hào hứng lên.

“Lâu là vô cũng lâu luôn đấy! Hai trăm năm thì phải? Không rõ nữa.” Đinh Vị trở mình, nằm nghiêng, chân cậu cũng vô cũng tự nhiên gác lên lưng anh.

Vừa tiếp xúc, cả người Quý Kiêu bỗng chốc cứng đờ. Anh muốn nhích sang bên cạnh một tí, nhưng khổ nỗi cái giườn lại là giường đơn, dài có một mét hai, anh nhích qua một tí là dán luôn lên tường, đành phải xích lên phía trên. Vừa tránh, trong đầu vừa suy nghĩ xem “Nếu như đây là Lâm Tử”.

Nếu như người gác anh là Lâm Tử, chắc chắn anh sẽ hất thẳng cái chân này xuống ngay, coi như không có gì xảy ra, cũng không có cảm giác gì. Chẳng rõ nguyên do là đâu, nằm trên cũng một cái giường cùng với Đinh Vị chỉ có một cái áo trên người, lại khiến anh ngượng ngùng đến như vậy.

“Những hai trăm năm? Ra là một con yêu quái già…” Đầu óc vừa lên mây là anh lại buột miệng, vừa nói xong liền quay ngoắt đi, đề phòng nhỡ bị Đinh Vị tát vào mặt.

Thế nhưng cậu vẫn chẳng động đậy gì, thoải mái nằm vắt chân lên người anh: “Cũng không già lắm mà, mới có hai trăm năm. Tô Quý còn sống lâu hơi tôi.”

“Tô Quý?” Quý Kiêu nhớ tới chữ Quý trên tờ giấy nhớ anh đã nhìn thấy ở nhà Đinh Vị.

“Ừm, nó là…có thể xem như là một người bạn của tôi.” Đinh Vị mỉm cười, mắt liếc sang Quý Kiêu.


“Nó cũng là một con mèo hả?”

“Không, là một con chuột xám.”

Quý Kiêu không nói gì nữa, anh vùi mặt vào trong gối, mãi vẫn chẳng thể bình tĩnh lại được. Đinh Vị thản nhiên nói rằng bạn của mình là một con chuột xám, cứ như điều đó là một lẽ thường tình. Nhưng anh thì ngược lại, trái tim anh còn đang đập thình thình đây này. Chuột! Một con chuột! Một con chuột xám! Một con chuột xám biết viết!

“Anh làm sao thế?” Chân cậu cọ lên lưng anh.

“Không sao” Quý Kiêu vẫn con buồn bực úp mặt vào gối, “Thế giới này thật kì con mẹ nó diệu.”

Đinh Vị cười cười, cậu không nói gì nữa, đương nhiên là sự hiểu biết của con người về thế giới này vô cùng hạn hẹp rồi. Thần kỳ cơ à? Chẳng có cài gì gọi là thần kỳ cả, chẳng phải đấy là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa à? Vạn vật trong trời đất đều có linh tính, còn loài người ngu xuẩn thì lại chẳng biết cái gì.

“Vậy cậu vẫn luôn….” Quý Kiêu úp mặt một hồi nên không thở nổi nữa, nghiêng đầu sang hít vào một hơi, “Trông như thế này à? Một cậu nhóc kém dậy thì?”

“Anh mới kém dậy thì!” Đinh Vị trợn tròn mắt, hai tay vồ tới, khoác lên trên lưng anh, chân cậu thì đè nửa người dưới của anh lại.

“Á!” Quý Kiêu vùng vẫy, nhăn nhở cả mặt mày, “Gãy eo tôi rồi!”

Đinh Vị hạ quyết tâm không thèm để ý đến anh nữa, tên ngớ ngẩn!

Nằm được một chốc, lòng cậu lại thầm so sánh Quý Kiêu với mình. Đinh Vị tò mò xốc chăn bông lên, kéo quần lót của mình ra nhìn thoáng qua bên trong, thật sự là sẽ không lớn được nữa à?

Kể từ khi tu thành hình người đến nay thì cơ thể Đinh Vị vẫn luôn giữ nguyên như vậy, chưa từng có một thay đổi gì. Chú bảo rằng, mỗi con mèo tu thành hình người sẽ có ngoại hình tương đương với tuổi của nó. Lúc tu luyện thành người cậu đang còn nhỏ, cho nên mới có dáng vẻ như thế này.

Vậy mà ngày trước cậu còn cười nhạo chú, bởi, vào thời điểm mà chú tu thành hình người, hắn đã là một con mèo già như ông chú.

“Thế nào rồi?” Quý Kiêu sờ mặt mình. Vừa nãy bị Đinh Vị vỗ một cái trúng ngay mũi, lúc đầu có đau một chút, nhưng nhìn thấy điệu bộ này của cậu thì anh lại thấy buồn cười, “Lông dài không?”

“Dài!” Đinh Vị túm lấy chăn bông trùm kín cả người, vùng vằng quay mặt đi.

Cái chăn bông nay hai người đắp còn đủ, nhưng Đinh Vị vừa xoay mông cho anh đã cuốn chăn đi hết. Quý Kiêu bất đắc dĩ kéo kéo chăn: “Chừa cho chút với, lạnh chết tôi rồi.”

Cậu lại uốn éo nhích ra sau, chen đến bên người Quý Kiêu, dán trên người anh, còn cầm chăn chia cho anh một nhúm.

Anh nhìn Đinh Vị như đang rúc vào ngực mình, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi khó thở, muốn lùi lại nhưng chẳng còn chỗ mà lùi, đành phải hạ giọng: “Nằm chen chúc như vậy mà cậu không thấy nóng à?”


“Không phải anh than lạnh à? Dài dòng thế.” Đinh Vị không nhúc nhích nữa, nằm nhắm mắt lại.

Thân thể cậu rất mềm, vừa nãy sơ ý chạm vào, Quý Kiêu cảm thấy da dẻ cậu rất được, mềm mại vô cùng... Đinh Vị ngủ cũng chẳng chịu yên, áo trên người cậu bị cuộn lên hết. Sau ba lần vô tình chạm tay vào tấm lưng trơn mượt đó, anh quyết định nằm im, không dám động đậy nữa.

Không biết Quý Kiêu ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng vừa ngủ được không lâu, tiếng còi báo thức trong trung đội đã reo inh ỏi. Trong cơn mơ màng, dường như anh cảm thấy chăn bị lật tung lên, tiếp đó lại thấy Đinh Vị ngồi bật dậy: “Phiền chết đi được!”

“Mới năm giờ rưỡi.” Quý Kiêu cũng ngồi dậy. Anh vỗ vào tay cậu, “Cứ ngủ thêm một lúc đi, lát tập thể dục xong thì tôi gọi dậy.”

“Tôi muốn về nhà thay kính áp tròng.” Đinh Vị khó chịu quay mặt sang, híp mặt nhìn anh.

Anh nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách với con ngươi đen đang nhìn mình. Quý Kiêu xuống giường, bắt đầu mặc quần áo: “Vậy thì để tôi nhờ cái người hôm trước tới đưa cậu về.”

Anh đưa lưng về phía Đinh Vị mặc quần, cậu chống tay trên giường nghiêng người nhìn dò xét. Cậu muốn tìm hiểu xem có phải Quý Kiêu cũng giống như mình khi thức dậy mỗi sáng: “Không cần, tự tôi về được.”

“... Cậu nhìn cái gì?” Anh còn bận mặc quần quân phục vào, vừa định kéo phéc mơ tua thì bất thình lình quay đầu lại, thấy Đinh Vị đang chăm chú nhìn tay mình, nói đúng hơn, là cậu nhìn nơi mà tay anh đang che lại. Quý Kiêu giật nảy mình, xém nữa bóp luôn đứa em họ Quý.

“Cứng không?” Đinh Vị hỏi.

“Không cứng, đã dậy cả buổi rồi,” Anh kéo khoá quần, không cách nào hình dung cảm giác hiện tại của mình nữa, dường như trán anh đang rịn mồ hôi lạnh, “Cứ coi như vẫn còn cứng đi, bị cậu làm giật mình như vậy cũng xìu luôn... Sao cậu lại quan tâm tới mấy chuyện này thế?”

“Bởi vì tôi dậy thì kém chứ sao.” Đinh Vị cũng xuống giường, chân trần đứng trên mặt đất, liếc mắt nhìn anh.

“Ông Quý thay đồ xong chưa đấy! Đi thôi!” Tiếng Lâm Tử bỗng vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó cửa cũng bị đẩy ra.

Thường thì Quý Kiêu không có thói quen khóa cửa. Hôm nay cũng không có khóa, trong nháy mắt Lâm Tử đẩy cửa bước vào, anh hãi đến mức tưởng như ruột mình văng đầy ra đất, bổ nhào qua đẩy anh ta ra ngoài, dán mặt vào trên mặt Lâm Tử để ngăn cản tầm nhìn của anh ta: “Xong rồi, đi đi đi.”

“Ê!” Lâm Tử đẩy mặt Quý Kiêu ra, ngó nghiêng nhìn phía sau anh, “Chẳng phải là bé Đen đây à!”

Bé Đen? Quý Kiêu sửng sốt, quay đầu lại.

Chẳng thấy Đinh Vị đâu nữa, chỉ có Đinh Móng Nhỏ ngồi ở trên giường cúi đầu liếm láp móng vuốt, thỉnh thoảng còn xoa xoa lên mặt mấy cái. Thấy Quý Kiêu quay lại nhìn mình, nó nghiêng đầu, đưa chân trước lên vuốt vuốt cái tai.

“Đúng là bé Đen rồi!” Lâm Tử hớn hở đi đến bên giường, xoay người nhìn nó, “Sao nó lại ở chỗ này?”


Ngớ ngẩn.

Nó xoay người, đưa lưng cho Lâm Tử.

“Đi thôi.” Quý Kiêu kéo cánh tay Lâm Tử, túm anh ta ra ngoài. Anh không biết bằng cách nào mà Đinh Vị có thể biến thành Đinh Móng Nhỏ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh chỉ biết, nếu Lâm Tử nói thêm hai câu nữa thì chắn chắn sẽ bị Đinh Móng Nhỏ cào.

“Muốn nhốt nó lại không? Chốc nữa lại trốn đi chơi thì chết dở.” Lâm Tử theo anh ra ngoài.

“Không cần đâu, nó tự biết đường về nhà mà.” Quý Kiêu đóng cửa lại, thở dài một hơi. Từ hôm qua đến giờ, anh vẫn còn đang chìm trong những điều kinh hãi, mệt đầu quá.

Đinh Vị về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một thứ mùi khiến cậu không thoải mái.

Mùi máu, mà lại không phải máu của người bình thường.

Trên sàn phòng khách còn có một chiếc áo lấm đầy vết máu, vừa nhìn cậu đã nhận ra ngay là áo của Tô Quý, tiếp đó lại nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc từ trong phòng ngủ.

“Tô Quý?” Cậu chạy vọt vào phòng ngủ.

Tô Quý người để trần nằm ở trên giường, trên quần cũng dính đầy máu, nhìn thấy cậu đi vào liền ngồi dậy: “Không có làm bẩn giường của cậu đâu đấy.”

“Thế nào rồi?” Đinh Vị chẳng buồn quan tâm giường có bẩn hay không nữa. Cậu nhìn thấy Tô Quý phía trên lưng bên phải của cậu ta có ba vệt cào sâu hoắm, tuy máu đã ngừng chảy nhưng nhìn vẫn đáng sợ vô cùng.

“Mèo con ơi, chắn chắn là dạo này đã xảy ra chuyện gì rồi.” Tô Quý xuống giường, còn đứng run rẩy chưa vững. Mặc dù năng lực khôi phục của thân thể Tô Quý rất mạnh, nhưng lần này cậu lại bị thương quá nghiêm trọng, thành ra cậu ta có hơi chột dạ, “Tớ đi tìm chú nhưng mà chẳng tìm được, tớ cũng không dám tới chỗ của Lục Khoan, đành phải qua đây chờ cậu.”

Đinh Vị không tiếp lời, cậu đi tới, nâng cánh tanh của Tô Quý lên, chăn chú nhìn vết thương trên cánh tay cậu ta. Lòng cậu chùng xuống: “Là do con mèo lần trước phải không?”

“Ừm, tớ đụng phải cô ta ở nơi khá gần nhà cậu.” Tô Quý nhíu nhíu mày, “Ở dạng người.”

“Để tôi đi tìm nó.” Đinh Vị không chút đắn đo, quay người đi thẳng ra ngoài.

“Không cần đâu!” Tô Quý kéo cậu lại, “Đừng đi, cô ta điên rồi, tớ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, tớ sợ cậu sẽ…”

“Sợ tôi đánh không lại cô ta à?” Đinh Vị lạnh giọng.

“Tớ sợ cậu cũng bị biến thành như vậy, ai biết được tại sao cô ta lại thành ra như thế đâu? Cô ta là một con Mèo Chín Đuôi đấy! Tóm lại là chuyện này không ổn chút nào cả, cậu đừng đi!” Tô Quý rất lo lắng, cậu ta biết rằng Đinh Vị là một đứa rất nóng nảy, nhưng không ngờ rằng cậu sẽ chẳng chút đắn đo gì mà tìm tới con mèo kia như vậy. Lỡ như có chuyện gì xảy ra với Đinh Vị thì cậu cũng không biết phải sao nữa.

Với cả… Nhất định là chú sẽ ăn thịt mình luôn.

“Cậu ngậm miệng lại.” Đinh Vị nhìn cậu ta một cái, hất tay Tô Quý ra, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.


“Thế để tớ đi cùng với cậu!” Tô Quý vội vàng chộp lấy một cái áo của Đinh Vị, chạy bước nhỏ theo cậu ra ngoài, “Lỡ mà hai đứa mình xảy ra chuyện gì, cậu nhớ xiên chết tớ trước là được.”

Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào thang máy. Nếu như mục tiêu con mèo kia là Tô Quý thì đưa cậu ta đi cùng lại dễ tìm ra nó hơn.

Vốn Tô Quý đang bị thương nên hành động cũng không lưu loát. Nhưng Đinh Vị cũng chẳng sốt ruột, cậu cứ chầm chậm dạo qua dạo lại chỗ vườn hoa Nhai Tâm ở dưới nhà. Đi được ba vòng rồi, không gặp một con Mèo Chín Đuôi nào cả, người đi đường cũng không nhiều, ai cũng hối hả chạy đi làm. Nói trắng ra thì kẻ khả nghi nhất con phố này phải là cậu và Tô Quý mới đúng.

“Vừa nãy đụng phải cô ta ở chỗ nào?” Đinh Vị nhìn Tô Quý, tuy thần sắc cậu ta không ổn lắm, nhưng cũng chưa đến mức nghiêm trọng.

“Ở chỗ đằng trước kìa, ngay cái ngõ dẫn vào khu biệt thự ấy.” Tô Quý chỉ chỉ đằng trước. Những chuyện vừa mới gặp hồi sáng lại ùa về trong đầu, cậu ta sợ hãi lắc đầu, muốn lắc cho hết mấy chuyện kinh hãi sáng nay đi mới thôi.

Đinh Vị ngay lập tứ nhớ ra rằng chỗ này là nơi mà lần trước cậu tìn thấy người bạn kì lạ của Quý Kiêu. Cậu đè vai Tô Quý: “Cậu chờ tôi ở đây.”

Dường như Tô Quý còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của Đinh Vị, cậu ta lại không dám mở lời. Đinh Vị vừa đi hai bước lại cảm thấy không ổn, lỡ như con mèo kia lại tới tìm Tô Quý trong khi cậu chưa kịp trở về thì sao, thế là cậu quay lại, vẫy vẫy tay: “Đi theo đằng sau tôi này!”. Cập‎ nhậ𝘵‎ 𝘵r𝙪yện‎ nhanh‎ 𝘵ại‎ ==‎ 𝑻𝑅‎ 𝙪M𝑻𝑅𝑼Ye𝙽.Vn‎ ==

Vừa đi tới đầu ngõ, cậu đã cảm thấy có điều không ổn. Mặc dù cậu rất ít khi gặp được những con Mèo Chín Đuôi khác, nhưng cậu lại vô cũng quen thuộc với cảm giác này. Cho dù có trải qua mấy trăm năm thì cậu cũng chẳng thể quên được loại cảm giác ấy. Chỉ cần cậu vẫn là một con Mèo Chín Đuôi thì những lúc như thế này Đinh Vị vẫn có thể cảm nhận được.

Nhưng cậu cảm thấy lần này không giống với những lần trước đây cho lắm.

Cậu đứng nơi hai đường giao nhau, nhìn qua phía con ngõ kia một chút, lập tức quay ngược lại, đẩy Tô Quý ra đằng sau.

Trong con ngõ, một cô gái tóc dài, mặc áo bó quần da đang đứng đó. Trông thì có vẻ giống một cô bé bình thường, nhưng Đinh Vị vừa liếc mắt đã thấy móng tay của cô ta dài hơn của người bình thường gấp bội.

Trên móng tay còn loé lên ánh trắng, đấy là loại ánh sáng của Mèo Chín Đuôi.

“Nó đấy!” Tô Quý núp sau lưng cậu, nhỏ giọng thầm thì.

Đinh Vị nghe rõ mồn một, rõ là thừa lời, nhưng cậu vẫn hạ giọng, trả lời: “Ừ.”

Ba người đứng đối diện, không một ai có cử động gì.

Tô Quý im thin thít trốn sau lưng Đinh Vị. Ngay thời điểm cậu bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ hai con mèo này ngủ gật rồi, cô bé kia đột nhiên lao đến, tựa xé gió, mái tóc dài cùng đôi mắt ánh lên sát khí tàn độc. Trái tim cậu như thắt lại.

Loại sát khi này khiến cậu sợ hãi. Cho tới tận bây giờ, chưa lúc nào cậu cảm nhận được loại sát khí như vậy tản ra từ người Đinh Vị. Tô Quý nghĩ mãi cũng chẳng ra, tại sao một con Mèo Chín Đuôi lương thiện lại có thể thành ra bộ dạng như thế này.

Đinh Vị vẫn không nhúc nhích, nhưng Tô Quý thấy móng vuốt của cậu đã xoè ra rồi.

Mèo Chín Đuôi rất hiền lành, tốt bụng, còn sở hữu những năng lực mạnh mẽ vô cùng. Nhưng ngoại trừ việc hoàn thành nguyện vọng cho người có duyên, phần lớn thời gian chúng đều lẳng lặng tu luyện cái đuôi, rất ít khi tranh đấu. Đây là lần đầu tiên Đinh Vị nhe nanh chĩa vuốt về phía đồng loại của mình.

Khi đối mặt với kiểu tấn công trực diện đầy dứt khoát thế này, lựu chọn tốt nhất của cậu là lùi lại để né đòn. Nhưng phía sau là Tô Quý còn đang bị thương, nên cậu đành giơ tay lên đón thẳng lấy đòn đánh. Trước tiên, cậu muốn thử cô ta một chút.

Hết chương 28.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận