Quý Kiêu đang định trả lời nghi vấn của Lâm Tử, nhưng dạo trong đầu một vòng xong lại không tìm được câu trả lời thích hợp.
Ngay lúc đang cảm thấy buồn bực, chuông báo động chợt vang lên, có hai cậu bé trốn học vào nhà xưởng chơi không may bị rơi xuống giếng hoang không lên được.
"Đi thôi," Lâm Tử nhảy dựng lên vỗ vỗ vai Quý Kiêu, "Trên đường đi cậu từ từ nghĩ."
"Lượn." Quý Kiêu chán nản đẩy anh ra.
Vừa tới hiện trường đã thấy, cái giếng kia rất hẹp, chỉ đủ chỗ cho một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi chui lọt, người lớn không thể chui xuống được. Đứa trẻ đang kẹt ở dưới cách miệng giếng khoảng hai mét, miêng òa lên khóc lớn.
Còn khóc được như vậy chứng tỏ tình trạng cậu bé này vẫn ổn, Quý Kiêu bò xuống miệng giếng, cầm đèn pin chiếu xuống dưới, nhìn thấy cậu bé kia đang cong một chân áp vào trước ngực chống lên thành giếng, cũng nhờ vậy mà không bị tuột hẳn xuống, nhưng có vẻ như không có cách nào đi lên.
"Bạn nhỏ ơi, cháu tên là gì?" Quý Kiêu ghé vào miệng giếng nói chuyện phiếm với cậu bé, Lâm Tử cùng mấy người khác đang cột dây thừng, trạng thái của cậu bé còn khả ổn, bọn họ định cột thòng lọng thả xuống mắc vào cậu bé rồi kéo lên.
Cậu bé ở dưới vừa khóc vừa trả lời một câu, tiếng khóc còn to hơn tiếng nói, Quý Kiêu cơ bản là nghe không rõ cậu nói gì, đành phải tiếp tục: "A, tên nghe hay đấy, bạn nhỏ này, cháu bị đau ở chỗ nào vậy?"
"Chân—" cậu bé lại hô lên trả lời, lần này Quý Kiêu nghe rõ.
"Chân đau à? cháu thử cử động đầu ngón chân xem có được không?"
"Được ạ—-"
"Thế thì không sao đâu, cái đó là cháu bị trầy da nên đau thôi," Quý Kiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Tử, anh đang mang dây thừng lại đây, "Cháu đúng là dũng cảm, nếu là cậu bé khác nhỏ bằng cháu thì bây giờ đã khóc òa lên rồi, thế mà cháu lại không khóc."
Cậu bé vừa nghe thấy lời này, nhanh chóng nín lại.
Lâm Tử đá một cái trên đùi Quý Kiêu bảo anh nhường chỗ, Quý Kiêu có một điểm mà không ai trong bọn họ so được, chính là kiên nhẫn, không quan tâm người kia đang khóc, dang quấy hay là đang động kinh, dù sao đi nữa thì Quý Kiêu vẫn luôn bình tĩnh, khinh thanh tế ngữ mà nói chuyện với người ta.
"Cậu nhỏ à, bọn chú mang..." Lâm Tử vừa mới khom lưng xuống nói một câu, 2 chữ dây thừng còn chưa nói ra tiếng, cậu bé kia lập tức lại gào lên.
"Xịch ra chút," Quý Kiêu đẩy anh ra, cầm lấy dây thừng, "Này bạn nhỏ, mới nãy tôi còn nói với mấy người trên này cháu dũng cảm như vậy, bạn học của cháu chắc chắn sẽ rất hâm mộ cháu đấy, có phải bình thường ở lớp các bạn cũng rất nể cháu không?"
"Ưm." Cậu bé chậm rãi ngưng khóc ngẩng đầu nhìn anh, "Rất vui được hợp tác với cháu," dây thừng trong tay Quý Kiêu run run, "Giờ chú ném xuống, cháu buộc cái vòng dây kia vào người nha, người khác cột cái này lâu lắm đấy, nhưng chú nghĩ là cháu chỉ cần 1 phút thôi là làm được rồi đúng không?"
"..........Đúng vậy."
Hai mươi phút sau cuối cùng cũng kéo được cậu bé ra khỏi miệng giếng, đầu gối với trên mặt có hơi trầy da, quần bị rách, những chỗ khác không vấn đề gì, chỉ là bị hoảng sợ.
Trương Tân Văn nói với Lâm Tử ở sau lưng: "Quý Kiêu chuyển nghề sang làm ở nhà trẻ chắc chắn rất được."
"Hai người sau này có con rồi nhớ đưa đến chỗ tôi đấy."
Quý Kiêu quay đầu lại cười với bọn họ.
Lúc lên xe trở về, Lâm Tử đụng đụng anh, cười xán lạn: "Tiếp tục đề lại này đang nói dở nào."
"Cậu đúng là không biết mệt," Quý Kiêu hơi bất đắc dĩ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Cậu muốn nói gì đây?"
"Cậu nói thử xem tôi muốn nói cái gì đây??" Lâm Tử tiếp tục cười.
"Được, cậu thật sự muốn nghe đúng không?" Quý Kiêu quay mặt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, "Tôi đúng là vậy đấy."
Lâm Tử sửng sốt một chút: "Đúng là gì cơ?"
"Cả ngày ngâm ở trong đội, không kết giao bạn bè là con gái, chơi game còn kết hôn với 1 tên con trai, đi ra ngoài đều dẫn theo Đinh Mùi," Quý Kiêu dùng ngón tay nâng cằm Lâm Tử lên, "Lâm đại gia, ngài thông minh sắc bén như vậy còn không biết được thật ra tôi thích con trai à?"
"Tôi.... đệt," Lâm Tử đánh bay tay anh ra, "Tôi thua cậu rồi."
"Cậu đấy nhá, tôi không thừa nhận thì cậu nghi ngờ, giờ tôi thừa nhận rồi cậu lại phản ứng như vậy là sao?" Quý Kiêu sửa lại quần áo, anh nói những lời này thật sự không hoàn toàn là để trêu Lâm Tử, anh thật sự không có hứng thú với việc quen bạn gái, ngay cả bình tường Lâm Tử rủ rê anh anh xem phim heo anh cũng không mấy hứng thú.
Mấu chốt là anh thật sự thích Đinh Mùi, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ đây là chuyện gì.
"Quý Kiêu thích ai cơ?" Trương Tân văn ngồi đằng trước nghe xong cũng cười.
"Ngũ Chí Quân!" Lâm Tử lập tức trả lời.
"Vậy thì không thể được, mặc dù dáng cười hay gương mặt Ngũ đội trưởng đều không tệ, nhưng nghĩ đến ông ấy còn có 1 cô con gái như tiểu quỷ Ngũ Tiểu Tuệ tôi cũng xin kiếu thôi," lòng Quý Kiêu hơi loạn, nói linh tinh với bọn họ một chút để phân tán sự chú ý, "Kỳ thật tôi nhìn trúng Lâm Tử."
"Cậu không nói sớm!" Lâm Tử hô một tiếng rồi dán làn sát người anh, "Tôi đây cũng thích cậu từ lâu rồi!"
"Hai cậu nhanh lên, ra nước ngoài là đăng ký kết hôn được đấy." Hồ Sao Mai luôn luôn không nói gì cũng rất ít nói đùa đột nhiên nói một câu, tất cả mọi người đều sửng sốt, một lúc sau mới phá lên cười.
Quý Kiêu cười đến chịu không nổi, nước mắt cũng ứa ra tới nơi. Aizz, đúng là không ra sao cả, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Lúc trở lại trung đội, Ngũ Chí Quân kéo theo một đoàn người đang dư thừa tinh lực đến sân bóng rổ chơi, Quý Kiêu với Lâm Tử vừa thấy cũng định tham gia, lúc đang chuẩn bị chơi, Quý Kiêu còn chưa kịp thay giày xong, chuông điện thoại anh đã reo lên, lấy ra xem, lại là mẹ anh gọi đến.
Anh thực sự không hình dung được cảm xúc của mình mình lúc thấy 2 chữ mama trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt, ánh mặt trời sáng lạn trên sân thể dục cũng biến thành mây đen giăng đầy.
"Mẹ à"
"Cái cô gái mà mẹ nói với con ấy, rốt cục khi nào thì con tính gặp người ta đây? Con nói thử xem, con đã lớn vậy rồi, chuyện này cứ để mẹ phải thúc dục là sao vậy? Hỏi con có bạn gái chưa thì con lại nói chưa có, bảo đi xem mắt con lại làm cái vẻ mặt táo bón không rặn ra được một câu...."
Mẹ anh như đại bác liên thanh bắn ra một tràng, Quý Kiêu nghe đến sắp ngất, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, cắn răng nói vào trong điện thoại. "Được rồi được rồi được rồi, con đi gặp được chưa, ngay mai gặp ngay đây, như vậy được rồi chứ?"
Sau khi treo máy rồi Quý Kiêu cũng không còn tâm trạng chơi bóng nữa, đứng bên sân sững sờ, Lâm Tử đứng ở bên người nhìn anh một lúc lâu: "Tôi nói cậu này, cũng đầu cần phải buồn bực như vậy, gặp mặt một cái rồi nói là không hợp không phải là xong chuyện à?
"Tôi cũng không biết nữa," Quý Kiêu ngồi xổm xuống, "Nói chung là phiền, tôi với cô gái kia cũng chưa bao giờ nói chuyện gì với nhau, là em gái của bạn học của chị tôi, tôi còn chưa nghe kể bao giờ."
"Quý Kiêu", Lâm Tử trầm mặc một lúc cũng ngồi xổm xuống, rất khó khăn mở miệng, "Tôi nói này, cậu...."
"Đừng nói nữa, tôi đã nói là không biết rồi."
Tuy nói mình không biết rốt cuộc mình bị làm sao, nhưng chuyện đã hứa với mẹ thì anh vẫn phải làm, kể cả không nể mặt mẹ thì đó vẫn là em gái của bạn học của Thẩm Du, mặt mũi Thẩm Du thì vẫn phải cho, anh cũng không dám không cho.
Nhưng không biết vì sao, lúc nói với Đinh Mùi buổi tối mình có việc không đi ăn chung được với cậu, anh thế mà hơi có tật giật mình, bản thân cũng loạn đến không biết ý nghĩ của mình là sao nữa.
Cũng may Đinh Mùi không có cảm giác gì, cũng không truy hỏi là có chuyện gì, chỉ gật đầu: "ừm, buổi tối tôi về nhà một chuyến, tôi đang muốn gặp Tô Quý."
Mấy ngày rồi không thấy Tô Quý, Đinh Mùi thực ra không lo lắng cậu ấy bị thương, chỉ là muốn gặp mặt hỏi chuyện một chút, có một số việc Lục Khoan với chú đều không nói gì với cậu, cậu chỉ có thể tìm Tô Quý. Tô Quý ngày nào cũng đi khắp mọi nơi, biết rất nhiều chuyện.
Sau khi tan học, Đinh Mùi vốn định về thẳng nhà, nhưng lại vẫn theo thói quen đi đến bên ngoài cổng đội cứu hộ, dù biết là Quý Kiêu không có ở đây, cậu vẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng anh.
Cậu đã quen mỗi ngày đều nhìn thấy Quý Kiêu, nhìn thấy nụ cười khi anh đứng trước mặt cậu.
Thôi, buổi tối quay lại vậy, thật ra hoa bạc trong vườn cây của đội Cứu hộ đã nhạt đi rất nhiều rồi, bây giờ tu luyện cái đuôi ở đây cũng không có hiệu quả hơn chỗ khác đáng để, cậu tới đây chỉ là muốn cùng một chỗ với Quý Kiêu thôi, ngày nào cũng tới. "Đinh Mùi?" Có người ở phía sau gọi cậu 1 tiếng, cậu không cần quay đầu cũng biết đó là Lâm Tử ngu ngốc.
"Ừ."
"Cậu tìm Quý Kiêu?" Lâm Tử cầm hợp cơm đang chuẩn bị đến nhà ăn, "Ăn chưa? đến nhà ăn bọn tôi ăn chút gì đi?"
"Không cần, tôi biết Quý Kiêu không có ở đây, tôi chỉ đi ngang qua thôi." Đinh Mùi cúi đầu, không có Quý Kiêu ở đây thì đội Cứu hộ cũng không có ý nghĩa với cậu, hơn nữa cơm ở trong nhà ăn của họ cũng không ngon chút nào.
"Cậu có việc gì hả? Có cần khi nào Quý Kiêu đi xem mắt về tôi bảo cậu ấy gọi điện cho cậu không?" Lâm Tử bưng hộp cơm nhìn Đinh Mùi, cảm thấy cảm xúc của cậu không tốt lắm, có khi là ở trường lại gây chuyện gì muốn tìm Quý Kiêu rồi.
"Anh nói cái gì?" Đinh Mùi vốn đã định quay người bước đi, nghe xong câu này đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng lớn.
"Tôi bảo lúc nào cậu ấy về thì nhắc cậu ấy gọi điện thoại lại cho cậu." Lâm Tử bị cậu hỏi hơi sửng sốt.
"Anh nói anh ấy đi đâu?"
"Đi xem mắt đó, cậu ấy không nói với cậu à?"
Xem mắt? Xem mắt? Xem mắt! Quý Kiêu đi xem mắt!
Đinh Mùi trừng mắt nhìn Lâm Tử đang nói không ra lời, Quý Kiêu chỉ nói với cậu là có việc không thể đi ăn chung, cũng không nói là đi xem mắt!
Đinh Mùi vẫn luôn duy trì khoảng cách với nhân loại, nhưng xem mắt là chuyện như thế nào thì cậu vẫn hiểu rõ, cậu cảm thấy trong lòng đột nhiên rét run từng đợt, tại sao Quý Kiêu lại muốn đi xem mắt?
Lúc cậu nói thích anh, không phải anh nói để anh suy nghĩ sao? Tại sao lại đột nhiên đi xem mắt?
"Đinh Mùi? Cậu không sao đấy chứ?" Lâm Tử không biết mình đã nói cái gì để Đinh Mùi phản ứng như vậy, có hơi suốt ruột, "Cậu nói gì đi chứ."
"Không có việc gì," Đinh Mùi thu hồi lại biểu cảm kinh ngạc, quét mắt liếc anh một cái, "Xem mắt là xem như thế nào vậy?"
"..... Chính là gặp mặt rồi ăn một bữa cơm gì đó,"
Lâm Tử bị chuyển biến này của cậu làm cho hơi mơ hồ, cũng không hỏi nhiều, cũng không vì biểu cảm không tốt của Đinh Mùi mà ngừng lại, "Chính là cùng nói chuyện, tâm sự."
"Hai người đó ăn ở đâu vậy?" Đinh Mùi ngước mặt lên, trên mặt là ánh mắt thất vọng và buồn bực rất rõ ràng.
"Chắc là ở Đạo Hương thôn bên đầu phố bên kia, Quý Kiêu không chạy xe, khả năng là đi gần thôi, nếu không thì cậu gọi điện thoại cho cậu ấy thử xem?"
"Không được." Đinh Mùi sơ sơ điện thoại trong túi, rất lạnh lùng trả lời 1 câu, cũng không hỏi gì thêm nữa, xoay người đi mất.
Chạy trên phố tìm một hồi lâu Đinh Mùi mới dừng lại trên một thân cây, trong đầu chưa bao giờ hỗn loạn như vậy, cảm giác này thật đáng ghét, cũng thật đáng sợ, trong lòng cậu hoảng hốt 1 hồi.
Cậu lấy di động ta, trên chiếc điện thoại này chỉ có một dãy số, chính là số của Quý Kiêu, cậu nghĩ nghĩ, bấm gọi cho Quý Kiêu.
Tút tút vài tiếng, bên kia có người tiếp điện thoại, giọng Quý Kiêu quen thuộc truyền tới: "Đinh Mùi? Cậu tan học rồi à?"
"Ừm," nghe được giọng Quý Kiêu không có gì thay đổi, Đinh Mùi chợt cảm thấy mũi hơi cay, trong lòng vô cớ cảm thấy rất ủy khuất, giọng nói cũng hơi run lên.
"Anh đang ở đâu vậy?"
"Đang ở quán cơm ăn đây, cậu ăn chưa?" Quý Kiêu bên kia hơi qua loa, không cảm nhận được cảm xúc của cậu.
"Anh ăn cơm với ai vậy?" Đinh Mùi cắn cắn môi, cậu không định hỏi, cậu không định để Quý Kiêu cảm thấy mình phiền phức nhưng vẫn là không nhịn được.
"Ăn với một người bạn," Quý Kiêu vẫn ôn hòa như cũ, "Tôi ăn xong rồi gọi điện lại cho cậu, cậu đi ăn gì đó lót dạ đi, tối về tôi đưa cậu đi ăn cá nướng nha?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy được ăn cá cũng không thể nào vui được, Quý Kiêu vẫn không nói với cậu chuyện xem mắt, Quý Kiêu không muốn cho cậu biết anh đi xem mắt...
"Ừm" Đinh Mùi cúp điện thoại, tay đè trên mắt một lúc lâu cũng chưa lấy ra, cậu biết, bây giờ mình mà buông ra, nước mắt chắc chắn sẽ rơi xuống.
Đạo Hương thôn là một quán khá ngon gần đây, vừa đến buổi tối là xe đậu đầy ngoài cửa, sảnh lớn đã chật ních. Mặt kính phía ngoài đường sáng lấp lánh, không có ai để ý đến phía trên tượng đá bên ngoài màn kính có một con mèo đen nhỏ đang nằm bò.
Nó cuối cùng vẫn không kìm được ý định đến xem, chỉ là lén xem một chút, muốn nhìn xem người mà Quý Kiêu gặp là người như thế nào, có thật sự là đi xem mắt không..... Vì để Quý Kiêu không phát hiện ra, nó vẫn luôn cuộn lại một cục nhỏ ở ngoài góc cửa kính.
Nhưng bên trong rất nhiều người, nó nhìn một hồi lâu cũng chưa tìm được Quý Kiêu.
Nó dán sát vào mặt kính, đôi mắt nhìn chằm chằm người bên trong, cuối cùng ở hàng trong cùng tìm thấy Quý Kiêu.
Là bàn nhỏ hai người, Quý Kiêu ngồi cạnh cửa sổ, đối diện là một người con gái, nó không nhìn thấy mặt người này, nhưng có thể thấy mặt Quý Kiêu, anh đang cười.
Nó đứng lên, móng vuốt chống trên mặt kính muốn nhìn kỹ hơn chút.
Lúc Quý Kiêu ăn cơm không thích nói chuyện, nó biết rất rõ, còn nó thì cắm cúi ăn nên cũng không nói lời nào, một bữa cơm ăn xong, hai người đôi khi đến 1 câu cũng không nói.
Nhưng lúc Quý Kiêu ăn cơm với cô gái này có thể nói chuyện, còn cười.
Nó cảm thấy rất khó chịu, chân trước cào cào lên mặt kính, chầm chậm ngồi lại tượng đá, phía dưới mông rất lạnh, nó hơi nâng người lên, cuộn đuôi lại lót phía dưới, cũng không biết tại sao mình còn muốn ngồi lại đây.
Lúc Quý Kiêu với cô gái kia ăn xong rồi đứng lên, nó vẫn ngồi trên tượng đá lạnh lẽo không nhúc nhích, tận đến khi thấy 2 người vừa đi vừa nói đến tận cửa lớn nhà hàng nó mới hồi thần lại, đứng dậy muốn chạy đuổi theo, nó muốn nghe xem 2 người họ đang nói cái gì.
Nhưng ngồi chỗ này hơi lâu, lúc nó lấy đà nhảy lên không trung lại quên mất mình đang đứng trên cửa sổ, hơn nữa vì quá sốt ruột, đệm thịt dưới tượng đã bị trượt một cái, chân sau đạp vào khoảng không, ngã thẳng từ cửa sổ xuống nền nhà.
Lông nó còn chưa kịp run, cửa sổ rất thấp, tuy là đáp đất bằng cằm nhưng cũng không đau, hơn nữa hiện tại nó cũng không quan tâm mấy cái này.
Nó chậm chậm chạy một đường đuổi theo Quý Kiêu với cô gái kia.
Quý Kiêu nói chuyện rất nhỏ tiếng, nhưng nó vẫn nghe được:
Buổi tối tôi còn phải trực ban......... Không sao đâu, để tôi đưa cô về trước đã."
"Vậy đưa tôi đến bến xe đi, ngay phía trước rồi" Cô gái chỉ chỉ phía trước, giọng nói nghe có vẻ rất vui.
Trong lòng nó như thể đang bị một mảng lưới đánh cá cuốn chặt lấy, rất đau, thở cũng không nổi, Quý Kiêu chắc chắn thích cô gái này, anh muốn đưa cô về nhà, trước đây Quý Kiêu chỉ đưa đón mỗi mình, hiện tại còn muốn đưa cô gái này về, anh nhất định là thích cô ấy rồi.
Nó không định đi theo nữa, cảm thấy mình thật ngốc, nó dừng bước chân, cúi đầu xoay người đi về hướng ngược lại.
"Mẹo ơi, con mèo nhỏ!" Có một cô bé lúc đi ngang qua chỉ vào nó hô lên một tiếng, "Đen tuyền!"
Nó không thèm để ý đến nhưng vẫn né vào góc tường, con người đáng ghét!
Ngay lúc Quý Kiêu đang đau đầu mà nghĩ ra chuyện để tiếp lời với cô gái bên cạnh thì cô bé phía sau hô lên làm anh chợt dừng bước chân, mèo đen nhỏ? Mặc dù cảm thấy không có khả năng đó nhưng anh vẫn quay lại nhìn thoáng qua, một bé gái đeo kính đang quay sang nhìn bên chân tường bên cạnh, anh nhìn theo ánh mắt cô bé.
Liếc mắt một cái đã nhìn ra là Đinh Móng Nhỏ.
"Đinh Móng Nhỏ?" anh hơi khó tin được, Đinh Móng Nhỏ tại sao lại ở đây?
Nghe được tiếng của anh Đinh Móng Nhỏ đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh sửng sốt một lúc, nhấc chân phi lại phía anh, lúc anh khom lưng duỗi tay chuẩn bị bế Đinh Móng Nhỏ lên, cô gái bên cạnh cười nói:" Anh biết con mèo nhỏ này hả? Đáng yêu quá."
Sau khi chạy mấy bước, ĐinhTiểu Trảo đột nhiên dừng lại, hai mắt hơi híp lại, ngưỡng cổ về phía anh ngaolên 1 tiếng xong rồi ngay lập tức quay đầu nhảy lên tường, không để anh nhìnrõ, Đinh Móng nhỏ đã chạy mất dạng.