Cái Đuôi Thứ Chín

Đối với việc hễ mình cứ nóng ruột là có cái gì nên hay không nên nói cũng tuôn ra hết, Quý Kiêu thật sự rất căm hận, nhưng bây giờ dù cho buồn bực thế nào đi nữa thì lời cũng đã nói ra rồi, cũng không còn cách nào khác.

Cái chết người là phản ứng của mẹ cũng cực kỳ nhanh, dứt khoát bỏ qua việc dò hỏi anh thích ai, tình trạng cơ bản đến mức nào rồi, cứ thế yêu cầu gặp mặt luôn.

Lúc cúp điện thoại xong, Quý Kiêu ngồi trên mép giường nhìn dép lê của mình sững sờ, làm sao bây giờ? Mang một thằng con trai về? Mẹ sẽ phản ứng như thế nào đây? Mắng chửi? Khóc lóc? Hay vẫn là xông đến trực tiếp nện đế giày vào mặt?

"Sao thế?" Đinh Mùi nghiên đầu nhìn anh.

"Mẹ tôi lại vừa giới thiệu cho tôi cô khái khác, tôi sốt ruột quá nên nói là tôi có người tôi thích rồi." Quý Kiêu duỗi tay nhéo nhéo cổ Đinh Mùi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm lên dép lê, sầu đến mức tròng mắt cũng lười đảo.

"Người anh thích là tôi à?"

"Vô nghĩa, không cậu thì ai đây," Quý Kiêu thở dài, "Nhưng mà bây giờ mẹ tôi muốn gặp người đó."

"A..... Thì gặp thôi." Đinh Mùi rất vừa lòng cười lên, giống như Quý Kiêu đoán trước, căn bản cậu không biết trọng điểm là gì.

"Đinh Mùi, cậu biết mẹ tôi muốn gặp cậu là có ý gì không?"

Trong lòng Quý Kiêu lật qua lật lại tìm kiếm, xem có cách nào dễ hiểu để nói cho Đinh Mùi biết được mức độ nghiêm trọng của việc này không.

"Biết," Đinh Mùi nằm lại trên giường, gối đầu lên cánh tay, "Cũng biết tại sao anh lại phát sầu, bởi vì tôi không phải con gái, đúng không?"

Quý Kiêu rất kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu biết? tôi còn tưởng cậu không biết đấy."

"Có gì không rõ đâu, từ lần đầu tiên tôi nói tôi thích anh, nhìn bộ dạng kia của anh thì tôi đã biết rồi, "Đinh Mùi bĩu môi, "Lúc đấy không phải anh còn sầu mất vài ngày à."

"Bây giờ việc này phiền phức đây, tôi còn chưa chuẩn bị xong phải nói với mẹ như thế nào nữa......"

"Sẽ mắng anh à?" rốt cuộc Đinh Mùi cũng bắt đầu nắm được trọng điểm, cảm thấy vì quan hệ của hai người mà làm cho Quý Kiêu buồn bực như vậy làm cậu rất băn khoăn, "Nếu không thì để mẹ anh mắng tôi đi."

"Không thể như thế được, mẹ tôi chắc chắn sẽ không mắng cậu, đoán chứng sẽ đánh tôi, mấy năm rồi mẹ tôi cũng chưa đánh tôi, không biết công lực thụt lùi đi rồi hay là tiến bộ hơn nữa." nhắc tới chuyện mẹ đánh người Quý Kiêu lại hơi run gan, từ khi Thẩm Du học cấp 3 bắt đầu đi giày cao gót đi học, mẹ anh cũng bắt đầu đổi roi mây thành gót giày, cứ vậy gõ từng cái, còn nói là như vậy đỡ tốn sức hơn.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đinh Mùi vừa nghe Quý Kiêu nói bị đánh, ngay lập tức thấy hơi sốt ruột.

"Để tôi gọi điện cho Thẩm Dù trước đã," Quý Kiêu cầm điện lên thoại tìm số Thẩm Du, "Trong nhà chỉ có chị ấy là có năng lực chống đỡ được sóng lớn."

Số máy Thẩm Du báo đang máy bận, Quý Kiêu đợi mấy phút lại gọi lại, vẫn máy bận, qua lại cũng sắp nửa tiếng rồi, vẫn luôn máy bận.

"Đệt, làm cái gì không biết!" Quý Kiêu cau mày, định nhắn tin qua, vừa mới gõ hai chứ thì đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy ra khỏi phòng.


Quả nhiên là Lâm Tử đang gọi điện thoại, cách một lớp cửa cũng có thể nghe được giọng điệu vui sướng của cậu ta.

"Lâm đại gia," Quý Kiêu đẩy cửa thò đầu vào dò xét, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tử đang nằm trên giường mỉm cười, "Là Thẩm Du à?"

"Quý Kiêu đến phòng em, không biết có chuyện gì nữa, chờ em chút,"

Lâm Tử nói vào trong điện thoại một câu, ngồi dậy nhìn Quý Kiêu, "Sao thế?"

"Cậu cúp nhanh, tôi đang tìm Thẩm Du có việc gấp."

"Đang nói chuyện khi còn nhỏ của cậu này, nói là ngày xưa có người chọc chó bị chó đuổi, cậu đi ngang qua cũng chạy theo người ta, kết quả chạy chậm nhất xong rồi còn bị cắn một phát," Lâm Tử cười không ngừng được, "Hồi nhỏ cậu có phải hơi ngốc không vậy."

"Đệt, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu," Quý Kiêu vọt vào phòng, nhảy đến cạnh gường Lâm Tử giật lấy điện thoại, "Lâm đại gia, không phải ta không niệm tình xưa, cậu đã biết quá nhiều, không thể không diệt khẩu."

"Ai ai ai, nhẹ chút chẹ chút," Lâm Tử cười cúp điện thoại đi, "Tôi vừa ăn một hộp sữa chua lớn, cậu đừng làm tôi nôn ngược ra....."

"Một lúc nữa hai người hãng nói nhảm tiếp." Quý Kiêu dẫm lên mông Lâm Tử một cái, nhảy xuống giường.

Thật ra chưa nói đến giải thích với mẹ như thế, ngay đến cả làm sao nói với Thẩm Du anh cũng chưa nghĩ ra được gì, Sau khi Thẩm Du bắt điện thoại rồi, một lúc lâu anh cũng không mở miệng, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

"Cậu gọi điện là để diễn kịch câm cho chị nghe đấy à?" đợi một lúc lâu rốt cuộc Thẩm Du cũng lên tiếng hỏi.

"Chị, chị nói với mẹ là em với cô Tiểu Quyên kia đang tìm hiểu à?" Quý Kiêu lấy thuốc lên ngậm, đi dạo qua lại trong phòng.

"Ừm, chị nói đấy, chị mà không nói thì mẹ lại giới thiệu cho em nữa, chị nhìn tình hình của cậu, đoán chừng giới thiệu ai cũng không được." Thẩm Du vừa cắn hạt dưa vừa nói.

"Vậy sao chị không ho he gì với em hết vậy, mất công hôm nay mẹ nói em dẫn Tiểu Quyên về ăn cơm, em còn không nhớ ra được Tiểu Quyên là ai."

"Vậy là cậu tìm chị vì chuyện này?"

"Tất nhiên không phải," Quý Kiêu do dự một chút, cắn răng một cái, "Em nói với mẹ là em có người em thích rồi, bây giờ mẹ đang muốn ngày mai dẫn người ta về nhà ăn cơm!"

Thẩm Du sửng sốt một chút, sau đó cười một lúc lâu: "Ngốc thật, vậy thì dẫn về thôi, tìm đại một cô gái nào đấy, có cần chị liên hệ giùm cho không?"

"Ý em không phải như thế, chị nghe không rõ à, chị thông minh vậy mà......"

"A," Thẩm Du trầm mặc một hồi, "Vậy người mà cậu thích là ai? Không dẫn về nhà được à?"

"Ừm."


"Ừm cái rắm, chỉ hỏi cậu là ai cơ mà."

Quý Kiêu nhìn thoáng qua Đinh Mùi đang nằm trên giường nghiêng mặt qua nhìn anh, hít một hơi: "Chị đã gặp rồi."

Thẩm Du suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên hô lên một tiếng: "Là Đinh Mùi à?"

"Chị nhỏ tiếng chút," Quý Kiêu bị âm lượng đột nhiên tăng vọt của Thẩm Du làm cho hoảng sợ, "Chị đừng có lúc kinh lúc rống như vậy chứ."

"Không sao đâu, chị đang ngoài ban công, mẹ không nghe thấy đâu," Thẩm Du nói nhỏ nhẹ lại, "Thật sự là Đinh Mùi à?"

"Ừm."

"Chị đã nhìn ra 2 cậu hơi là lạ từ lâu rồi," Thẩm Du sửng sốt một hồi, lại hơi cười nhẹ, "Soái ca, cậu rất dũng cảm nha, chị đây bị cậu làm cho choáng váng rồi đấy, nói đi, bây giờ cậu tính làm gì đây?

Quý Kiêu không quá giật mình với sự thay đổi phản ứng của Thẩm Du, chị cũng trưởng thành rồi, còn từng đi du học nước ngoài, gặp chuyện không hoảng gì đó cũng đều là kỹ năng cơ bản, nhưng anh vẫn hơi không yên tâm mà hỏi thêm một câu: "Ngoại trừ choáng ra chị còn suy nghĩ gì nữa không?"

"Không có, cậu chờ chị diễn thử cảnh chị mắng chửi cậu một trận à?" Thẩm Du vẫn cắn hạt dưa, "Việc này chị không có ý kiến gì, tự cậu cảm thấy ổn là được, ngày trước cậu với Từ Dã suốt ngày dính lấy nhau là chị đã nghi nghi rồi."

"Đệt," Quý Kiêu gãi gãi đầu, "Vậy chị nghĩ bây giờ em phải làm sao đây, mẹ bảo em dẫn người về nhà kìa."

"Thì dẫn thôi, nếu em đã quyết là cậu ấy rồi thì dẫn về nhà thôi, Thẩm Du trả lời rất nhẹ nhàng, "Chuyện khác cứ tới rồi tính sau, chị chống lưng cho cậu."

Có tiên nữ Thẩm Du chống lưng, Quý Kiêu cũng hơi có tự tin hơn chút, bắt đầu kiên nhẫn giảng dải cho Đinh Mùi những điều cần chú ý khi đến nhà anh ăn cơm. Đinh Mùi cũng hiếm khi rất nhẫn nại, vẫn luôn không mắng anh ngu ngốc hoặc bảo anh câm miêng, chỉ luôn gật đầu, rồi ừm, ừm, ừm.

Quý Kiêu nằm bên người Đinh Mùi nói một hơi cả hơn một tiếng, đến mức cổ họng cũng khàn rồi, cũng tự cảm thấy chính mình quá dài dòng rồi, anh nghiêng người ôm lấy Đinh Mùi: "Hôm nay cậu không chê tôi phiền, thần kỳ thật đấy."

"Tôi rất hồi hộp." Đinh Mùi xoay tay lại cũng ôm lấy anh, mặt cọ cọ qua lại trên vai anh.

"Hồi hộp cái gì, có tôi đây, còn có Thẩm Du, ở trong nhà tôi Thẩm Du là trùm, không có việc gì đâu." Quý Kiêu cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, lại nhẹ nhàng áp lên môi cậu hôn từng cái.

"Vẫn hồi hộp, không cứng lên luôn nè." Đinh Mùi cau mày, cánh tay câu lấy cổ Quý Kiêu, chân vòng lên eo anh.

"Vậy thì đừng để tư thế này." Quý Kiêu chống giường, duỗi tay xuống sờ soạng đùi Đinh Mùi một chút, "Tư thế này dễ làm tôi cứng lắm.

Đinh Mùi không nói gì, nắm tay thật chặt, vươn đầu lưỡi liếm trên môi anh một chút.

Quý Kiêu có hơi khô nóng, cúi đầu hôn cậu, đè áp cơ thể xuống, bàn tay du tẩu trên người cậu, làn da bóng loáng của Đinh Mùi có thể khiến anh ngay vào lúc tinh thần không yên được cũng có thể nổi lên ý tưởng được.


Có điều, sờ soạng lung tung trên cơ thể Đinh Mùi một hồi, Quý Kiêu lại cảm thấy mình có hơi thất thần, ngày mai mọi chuyện sẽ diễn ra, chuyện này quấy nhiễu tâm trạng anh, làm cho dục vọng vừa hơi ngẩng đầu lại lui xuống.

Lăn lộn một lúc lâu, anh thở dài, nằm trên người Đinh Mùi hôn cổ cậu: "Không cách nào tập trung được, quá buồn."

"Ngủ đi, ngày mai giải quyết xong chuyện này, nếu tôi còn động đậy được thì hai ta sẽ làm một trận lớn." Quý Kiêu quay lại nằm lên gối mình, cảm giác đi ăn bữa cơm ngay mai cứ như thể ra pháp trường vậy.

"Ừm." Đinh Mùi xoay người gác chân lên bụng, gối dầu lên cánh tay anh nhắm mắt lại.

Chuyện dẫn Đinh Mùi về nhà này chắc chắn Thẩm Du đã nói với Lâm Tử, cả ngày nay Lâm Tử cứ nhìn anh cười, làm cho Quý Kiêu cực kỳ muốn lôi cậu ta vào wc tẩn cho một trận.

"Cậu còn chưa xong à?" Đến buổi chiều thật sự Quý Kiêu không chịu nổi nữa, kéo Lâm Tử vào wc.

"Sao thế, tôi còn không được cười một chút à?" Lâm Tử liếc mắt nhìn anh, "Hơn nữa tôi cũng không cố ý, chỉ là buồn cười quá."

"Cậu đúng là cái đồ tiện nhân." Quý Kiêu có hơi bất đắc dĩ, càng gần tới giờ cơm chiều, anh lại càng hoảng thần, bây giờ định đánh Lâm Tử hai cái anh cũng không còn tâm trạng nữa, đành phải đứng ở trước bồn tiểu bên cạnh xem thử có thể xả đập tiện thể xả stress chút không.

"Nhanh đi," Lâm Tử cũng đứng trước bồn tiểu bên cạnh, "Chịu đựng xong được thì tốt rồi, dù sao cậu cũng không còn ở nhà nữa, nhắm tình huống không ổn thì chạy thôi."

"Lúc đi tiểu đừng có nói chuyện." Quý Kiêu bị cậu ta nói cho hồi hộp một hồi, nước tiểu cũng tiểu không ra.

"Anh đây ủng hộ cậu." Lâm Tử vỗ vỗ vai anh, không nói nữa.

Đinh Móng Nhỏ nằm sấp trên sân thể dục của trung đội phơi nắng cả ngày, bởi vì gần đấy nó hay xuất hiện ở trung đội, mọi người cũng quen rồi nên nó cũng càng ngày càng kiêu ngạo, lúc có người đi qua, nó đến mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, người kia chỉ đành vòng qua nhường đường cho nó.

Đúng 5h, Quý Kiêu đi qua xách nó lên từ mặt đất: "Đến nhà tôi thôi, đoán chừng mẹ tôi đã chuẩn bị xong cơm nước rồi."

Meo.

Nó phơi nắng đến nhũn cả người ra, úp vào cánh tay Quý Kiêu không động đậy gì nữa, cả ngày này nó đều tự hỏi, nếu mẹ Quý Kiêu không thích nó thì phải làm sao bây giờ, nếu Quý Kiêu bị đánh thì phải làm sao đây.......

Đây là lần đầu nó ngồi trên xe máy mà không thò đầu ra hóng gió, vẫn luôn cuộn thành một nắm nhỏ nằm trong áo Quý Kiêu, hôm nay Quý Kiêu không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo thun, nó trựng tiếp rúc trong áo thun, chóp mũi dán lên bụng anh.

Tận tới lúc đến dưới lầu nhà Quý Kiêu rồi, Đinh Móng Nhỏ mới cực kỳ không tình nguyện tìm chỗ để biến lại thành hình người, vừa rồi cậu còn nghĩ, nếu Quý Kiêu mang một con mèo về thì khả năng sẽ đỡ hơn chút, mèo con đáng yêu biết bao, rất dễ được người khác thích.

"Mẹ tôi mà hỏi cậu cái gì, cậu không biết thì cứ im lặng, để tôi trả lời giúp cậu là được." Quý Kiêu ôm lấy vai cậu, dẫn đi vào thang máy.

Lúc Quý Kiêu nhấn chuông cửa, Đinh Mùi cũng sắp thở dốc tới nơi, cậu nghe được bên trong có tiếng phụ nữ: "Cá kia đã được chưa vậy? Con trai về rồi này."

Có cá?

Mà có cá thì sao chứ, cũng không có tâm trạng ăn.

Cửa mở ra, gương mặt mẹ mang theo nụ cười xuất hiện, nhìn thấy Quý Kiêu, ý cười lại tăng thêm một chút: "Còn tường bọn con đến muộn chút, cá còn chưa nấu xong nữa."

"Không sao đâu, bọn con cũng chưa đói bụng," Quý Kiêu điều chỉnh lại hô hấp một chút, bước một bước vào cửa, sau đó lại xoay tay kéo Đinh Mùi xịch lên phía trước một chút, "Đây là...... Đinh Mùi."


Mẹ nhìn ra sau anh một chút, vừa thấy Đinh Mùi, cả người đều ngẩn ra, qua một hồi lâu cũng chưa hồi thần lại: "Không phải con nói là mang......Bạn gái về ăn cơm à?"

"Con có nói vậy à?" Quý Kiêu nhớ lại một chút, "Con chưa nói là mang bạn gái về mà."

"Nhưng mà......" Mẹ anh vẫn còn hoang mang nhìn Quý Kiêu và Đinh Mùi đang nắm tay nhau, bà có chút không thể hiểu hổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

"Con chào dì ạ." Đinh Mùi vẫn còn nép nửa người phía sau Quý Kiêu, chỉ lộ ra một con mắt.

"Chào con, chào con," mẹ nhanh chóng gật gật đầu, "Đầu tiên cứ vào nhà ngồi đã, cơm xong ngay rồi đây."

"Đừng nhắc ăn cơm mãi vậy, cứ như ai thiếu bữa cơm nhà mình vậy," Thẩm Du từ phòng mình chạy ra, cười đi đến bên cạnh Đinh Mùi, "Đinh Mùi đến rồi à."

"Em chào chị ạ." Đinh Mùi nhìn thấy Thẩm Du thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay nắm tay Quý Kiêu cũng chặt hơn.

"Nào, qua bên sô pha này ngồi đi." Thẩm Du xoay người đi rót nước.

Quý Kiêu xoa bóp tay Đinh Mùi, kéo cậu đến ngồi xuống trên sô pha, lúc buông tay ra, anh phát hiện trong lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.

Đến lúc này thì hình như mẹ rốt cuộc cũng hiểu ra gì đó, ngồi xuống đối diện hai người họ, mắt vẫn luôn nhìn Đinh Mùi, lại thử thăm dò hỏi một câu, "Đây chính là người con thích?"

"Vâng." Quý Kiêu nhìn mẹ, có đánh hay là mắng thì cũng kệ đi.

"A...... Như vậy," đôi mặt mẹ anh trừng lớn, dường như là hơi khiếp sợ, ngừng một chút rồi lại quay đầy hô về phía nhà bếp,

"Lão Quý ơi! Ông còn làm cái gì nữa, ra đây nhanh lên, sao lại không lịch sự tí nào vậy!"

"Đây, đây," Bố anh chạy từ trong phòng bếp ra, "Vừa mới bắc cá lên nồi hấp xong, ngại quá......"

Vừa nhìn thấy tình huống trong phòng khách, vẻ mặt tươi cười của bố cũng sững lại: "Đây là?"

"Bạn của con, Đinh Mùi." Quý Kiêu đứng lên.

Đinh Mùi cũng nhanh chóng đứng lên theo, cũng chưa dám ngước lên nhìn bố của Quý Kiêu: "Cháu chào chú ạ."

"Ai, ngoan, ngoan, ngoan, chào cháu." Bố gật gật đầu, lại quét ánh mắt dò hỏi sang phía mẹ.

"Bố đi nấu cơm đi," Thẩm Du cầm cái ly, huých nhẹ vào bố, "Mọi người cứ nói chuyện chút đã."

"Không có việc gì, không có việc gì nữa, bắc lên rồi không cần đứng canh," bố cười cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, có hơi mờ mịt, "Tôi tưởng là Quý Kiêu mang bạn gái về chứ."

"Mang bạn trai cũng vậy thôi," Thẩm Du đặt trà trước mặt Đinh Mùi, ngồi xuống cạnh cậu, "Không có gì kỳ quái cả."

"A?" bố sửng sốt.

"A cái gì mà a, mẹ hạ giọng, ghé vào bên tai bố, "Họ Quý nhà anh tuyệt hậu rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận