Cái Đuôi Thứ Chín

Cứ vào đúng 6 giờ sáng hằng ngày, đồng hồ báo thức của Lục Khoan sẽ vang lên, sau đó anh duỗi tay ấn tắt.

Sau có cứ mười phút, báo thức sẽ lại vang lên một lần, lần nào anh cũng duỗi tay ấn tắt, cũng phải sau tầm 5 lần như vậy rốt cuộc anh mới rời giường. Mẹ anh thi thoảng sẽ đến dọn dẹp nhà cửa cho anh, sau đó ở lại hai ngày, đối với thói quen kỳ lạ này của anh vẫn luôn không thể lý giải nổi.

"Con dậy không nổi sao không đặt báo thức 7 giờ luôn."

"Có đặt 10 giờ thì cũng đến 11 giờ con mới dậy được." lần nào Lục Khoan cũng giải thích cho mẹ anh y như vậy.

Thật ra cái này cũng không phải thói quen của anh, là thói quen của Lục Hạo Vũ. Lục Hạo Vũ luôn đặt báo thức vào lúc 5 giờ, sau đó phải tắt thêm mười lẫn nữa mới có thể rời giường, Lục Khoan cảm thấy nếu so với anh trai mình, mình đã coi như cực kỳ tiến bộ rồi.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, Lục Khoan nằm trên giường có thể nghe được tiếng chim véo von ngoài cửa sổ, lúc mở ra thi thoảng sẽ có 1 làn gió mát thổi vào. Nếu là trước đây, vào lúc thời tiếp đẹp như thế này, anh trai chắc chắn sẽ đẩy anh ra khỏi cửa, làm thủ thế nói với anh, Lục Khoan, chim em kêu kìa.

Nghĩ đến chuyện này Lục Khoan lại không nhịn được muốn cười, lấy từ dưới gối đầu ra một khung ảnh dơ lên nhìn một hồi. Phía trên là tấm ảnh cuối cùng anh chụp với anh trai, là tấm ảnh mẹ chụp cho hai người lúc đang chèo thuyền trên hồ.

Lúc đó cơ thể Lục Hạo Vũ đã rất không ổn, ngày nào Lục Khoan cũng bị tiếng ho khan đè nén của anh ấy làm cho bừng tỉnh lúc nửa đêm.

Lục Khoan rất lo lắng, nhưng lại vô năng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hạo Vũ từng ngày suy yếu dần.

Anh trai rất ít khi nói cho anh chuyện của mình, về Mèo Chín Đuôi, về những Con Mèo chín đuôi bị anh ấy thu đi hồn phách, và chuyện về những người ở bất kỳ thời đại nào cũng có, những người dùng Mèo Chín đuôi để thỏa mãn dục vọng của chính mình, anh ấy rất ít khi nhắc tới.

Lục Khoan biết, anh ấy không muốn em trai mình có bất kỳ liên hệ gì đến chuyện của Mèo Chín Đuôi.

Anh ấy chỉ hy vọng Lục Khoan có thể bình an mà sống hết cuộc đời không dài lắm của mình.

Nhưng Lục Khoan vẫn biết được, bắt đầu từ ngày mà Lục Hạo Vũ đột nhiên không nói chuyện nữa là anh đã có cảm giác. Tất cả mọi người đều tưởng là do lần tai nạn xe đó làm cho anh trai anh bị bóng ma trong lòng, bởi vì bắt đầu từ ngày đó, anh ấy không còn mở miệng nói chuyện nữa.

Nắm đó Lục Hão Vũ 14 tuổi, còn Lục Khoan 10 mới tuổi.

Chỉ mình anh là bướng bỉnh cho rằng lý do Lục Hão Vũ không nói lời nào là vì chuyện khác, từ nhỏ hai người đã ở chung một phòng, anh rất mẫn cảm với nhất cử nhất động của anh trai mình.

Anh lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Lục Hạo Vũ, tận cho đến một ngày anh thấy được lục lạc trong tay Lục Hạo Vũ cùng với con mèo phát ra ánh sáng màu xanh lục quỷ dị kia.

Anh biết phán đoán của mình là đúng, Lục Hạo vũ không nói được nữa không phải vì tai nạn giao thông, mà là bởi vì anh ấy không thể lại mở miệng.

Có bao nhiêu con mèo như vậy, Lục Khoan không biết, chỉ biết là anh trai mình ngẫu nhiên sẽ ra ngoài, chưa bao giờ nói đi đâu, cũng không cho anh đi theo, mỗi lần sau khi trở về đều sẽ ho suốt một đêm.

Điện thoại vang lên đánh gãy hồi ức của Lục Khoan, anh cầm lên nhìn thoáng qua, là chú.

"Chú à?" Lục Khoan bắt điện thoại, bên kia không nghe thấy gì anh lại thở dài, "Chú lại chạm mặt vào nút tắt mic rồi đúng không?"

Bên kia im lặng vài giây sau đó truyền đến tiếng của chú, "A, đúng vậy, cái điện thoại này dùng bất tiện quá, cười một cái là đụng vào màn hình rồi, tại sao tôi lại phải dùng điện thoại cũ của cậu?"

"Muốn dùng mới thì tự chú mua đi." Lục Khoan ngồi dậy khỏi giường, thả lại khung ảnh xuống dưới gối đầu.


Chú vẫn luôn không có điện thoại, lần nào tìm Lục Khoan cũng phải dùng điện thoại người khác hoặc là điện thoại công cộng, đúng lúc Lục Khoan thay điện thoại mới nên cho chú dùng điện thoại cũ của mình.

Kết quả là mỗi lần chú gọi lại đây, câu đầu tiên nhất định không nghe được, bởi vì lần nào mặt chú ấy cũng sẽ quệt lên nút tắt mic.

"Cho tôi cái mới của cậu là được, tôi đổi cái này với cậu." chú cười ha ha một hồi, lại không nghe thấy tiếng nữa.

"Chú lại ấn phải tắt mic rồi," Lục Khoan rất bất đắc dĩ, "Chú có chuyện gì thì cầm chắc mà nói."

"Cậu qua đây một chuyến đi, gặp Tiểu Hà," chú nói, sau đó hình như là lấy điện thoại ra, Lục Khoan nghe được chú ấy nói một câu, "Nào, gọi chú đi."

"Cháu chào chú." Trong điện thoại truyền đến giọng của một đứa trẻ non nớt.

"Ai, ai, ngoan." Lục Khoan nhanh chóng lên tiếng, nghe thấy là một cô bé làm anh hơi giật mình, nếu nghe giọng này mà đoán thì, đứa trẻ này nhỏ tuổi hơn Đinh Mùi rất nhiều.

"Qua đây đi, con bé rất ngoan ngoãn." Chú nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Lục Khoan cảm thấy hẳn là chú không muốn cúp điện thoại nhanh như vậy, chắc chắn là chú vừa muốn cười, sau đó thì mặt đụng phải nút tắt máy.

Lục Khoan ngồi trên xe, kế hoạch hôm nay của anh là định đi đến tiệm cà phê ngó một chút, đến giờ này lại đi ngâm nước nóng, đôi khi anh sẽ cảm thấy hơi kỳ quái, quán cà phê của anh kinh doanh gà mờ như vậy mà mãi vẫn chưa đóng cửa.

Không biết anh trai anh nhìn thấy tình huống của anh bây giờ sẽ nói gì nữa, có lẽ sẽ hướng về anh làm cái thủ thế, Lục Khoan, em thật làm người khác lo lắng.

Anh cười cười, khởi động xe.

Lần đầu tiên anh gặp chú là sau khi Lục Hạo Vũ rơi vào giấc ngủ một ngày. Ngày đó Lục Hạo Vũ để lại cho gia đình một tờ giấy, nói con đi rồi, sẽ không về nữa, mong mọi người tha thứ.

Lục Khoan biết nơi mà anh ấy sẽ đi đến, Lục Hạo Vũ thuê một căn phòng đơn nhỏ, có đôi khi tình trạng cơ thể thật sự không ổn anh sẽ đến đó ở yên một mình.

"Lục Khoan này, trách xa người này một chút."

Đây là câu nói đầu tiên Lục Khoan nghe được từ Lục Hạo Vũ sau 13 năm im lặng, duy nhất một câu, và cũng là câu cuối cùng.

Người mà Lục Hão Vũ muốn anh tránh xa ra chính là chú đang ngồi cạnh mép giường anh ấy lúc đó.

Anh vẫn luôn rất nghe lời, anh trai anh từng nói, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn là tâm phúc của anh ấy.

Nhưng lúc này đây anh lại không nghe lời, anh không cách xa chú một chút nào mà lại hỏi một câu: "Tôi có thể làm gì?"

Lục Khoan cảm thấy nếu đổi lại là bây giờ, chắc chắn anh sẽ cách xa chú càng xa càng tốt, người này thật sự rất phiền, việc của chú tìm cho anh quả thật không bao giờ tận, Mà ngay lúc đó, anh chỉ là không cách nào chấp nhận được sự thật anh trai mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cuộc sống của anh đã quen với sự hiện diện của Lục Hạo Vũ, nếu anh ấy biến mất khỏi sinh hoạt của anh, anh không thể chịu đựng được.

Chẳng sợ chỉ có duy nhất một tia liên hệ anh cũng tình nguyện.


"Cậu tình nguyện giúp tôi chuyện này không?" đây là câu đầu tiên chú nói với anh.

Chuyện mà chú muốn anh giúp, chính là giúp đỡ cho một con Mèo Chín Đuôi.

Nếu biết lại giúp đỡ này là không ngừng nghỉ, hết con này lại đến con khác, lại còn phải cùng với chú chay đông chạy tây làm mấy chuyện điên rồ nhiều năm như vậy, chắc chắn lúc trước anh sẽ không đồng ý, người này thích tìm ai khác thì tìm đi......

Con Mèo Chín đuôi lần này là một cô bé, nhìn nhỏ như học sinh tiểu học, Lục Khoan nhìn dáng vẻ cô bé rất ngoan ngoãn ngồi quy củ trên sô pha, một bụng lời đã chuẩn bị để từ chối chú cũng không nói ra được một câu nào.

"Chú tính toán sắp xếp như thế nào đây?" Lục Khoan nhìn chú, hơi phát sầu, trước đây anh giúp đỡ quá nhiều mèo rồi nhưng chưa có con nào nhỏ tuổi như thế này, cũng chưa từng là con gái.

"Cho ở cùng với cậu đi, tôi giúp cậu trả tiền thuê nhà....."

Đoán chừng chú đã nghĩ kỹ từ sớm.

"Khoan đã," Lục Khoan đánh gãy lời chú, ở chung với anh, "Đại ca này, chú biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không?"

"Biết mà, 30 rồi." chú cười cười.

"Cô bé này mới bao nhiều tuổi chứ, nhìn qua mới có 11 -12 tuổi đúng không? Chú hiểu ý tôi không?" Lục Khoan đè giọng xuống.

"Không hiểu, sợ cô bé không hiểu chuyện à? Sổ lẻ tuổi người ta còn lớn hơn tuổi cậu đấy."

"Đại ca, tôi, một thằng đàn ông 30 tuổi chưa kết hôn, mang một cô bé 11 -12 tuổi về ở chung," Lục Khoan thực sự bất đắc dĩ, "Chú muốn để hàng xóm nói tôi là lão lưu manh à?"

"...... Cậu không phải à?" chú nhìn anh, "Lúc cậu mặc đồ bình thường vào nhìn y hệt một tên lưu manh mà."

"Chú đừng nói mấy lời vô nghĩa với tôi nữa, chuyện này chắc chắn không được," Lục Khoan không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, "Giống lưu manh chỗ nào?"

"Khí chất," chú cười cười, Lục Khoan thi thoảng rất khiến cho người ta thích, anh không giống với Lục Hạo Vũ, so về nội hàm, Lục Khoan làm cho người khác cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, "Cậu không cần lo lắng chuyện khác, không được thì nói tiếp, cậu thuê một cái phòng đi, nhưng không được để cô bé ở một mình, người ta phát hiện ra sẽ nghi ngờ."

"Để tôi xử lý vậy," Lục Khoan quay đầu nhìn thoáng qua cô bé đang ngồi trên sô pha, xoay người bước lại, "Cô tên là Tiểu Hà à?"

"Diệp Tiểu Hà." Cô bé đứng lên, giọng nói rất nhỏ nhẹ.

"Tôi là Lục Khoan," anh đi tới ngồi xuống sô pha, "Tôi liên hệ chỗ ở cho cô, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, bất kể là chuyện phiền toái nào cũng phải nói với tôi."

"Ừm." Diệp Tiểu Hà gật gật đầu.

Lục Khoan nhìn cô gái, trong lòng hơi cảm khái vô vàn, nhớ lại trước kia khi lần đầu gặp Đinh Mùi quả thật là khác biệt một trời một vực.


Lúc ấy mỗi lần Đinh Mùi mở miệng nói câu nào đều làm anh sặc đến không biết nói gì mới được, đến nỗi lúc sau khi hai người ở chung, Lục Khoan không nhịn được luôn muốn chọc Đinh Mùi trước, bởi vì anh phát hiện, chỉ có khi Đinh Mùi khó chịu thì mới không để ý đến anh.

"Trước tiên cô đi cùng với tôi về quán đã, tôi phải liên hệ trước," Lục Khoan nhìn thoáng qua chú, "Tôi mang người đi?"

"Được." chú cười tủm tỉm.

"Đây là người cuối cùng rồi đúng không?" Lục Khoan vẫn nhìn chú.

"Ừm, cậu còn không tin tôi à?"

"Đương nhiên không tin được, dù sao thì sau Diệp Tiểu Hà này, chú nhanh chóng tìm ai thay thế tôi đi," Lục Khoan bước về phía cửa, "Anh tôi cũng biến mất lâu như vậy rồi, nếu không phải vì anh ấy, tôi thật sự không muốn làm nữa, quá mệt mỏi."

Lúc Lục Khoan dẫn theo Diệp Tiểu Hà trở lại quán là đúng giữa trưa, anh vừa dừng xe ngoài cửa quán đã thấy được dưới hàng dù phía ngoài đã có vài người ngồi, nhìn thấy xe anh đi tới thì đều xoay lại nhìn.

"Đúng lúc, làm quen một chút đi," Lục Khoan chỉ mấy người kia, "Có đồng loại của cô, nhận ra được đúng không?"

"Ừm, anh trai nhỏ kia." Diệp Tiểu Hà gật đầu.

Lục Khoan mang theo cô xuống xe, Quý Kiêu cười cười về phía anh: "Vừa mới bảo cậu không có ở quán nên hơi buồn bực, giờ đã về rồi."

"Đến đây tụ hội hả?" Lục Khoan nhìn nhìn, Lâm Tử với Thẩm Du cũng đều đang ở đây, anh xoay người kéo Diệp Tiểu Hà qua, "Đây là....... Con gái của bạn tôi, gửi đến đây ở với tôi một thời gian."

Quý Kiêu cười cười, nhìn thoáng qua Đinh Mùi, anh đương nhiên biết đây không phải là con của bạn Lục Khoan, chắc chắn Lục Khoan không rảnh rỗi như vậy. Cô gái này giống với Đinh Mùi, là một con Mèo Chín Đuôi, có điều anh không nghĩ tới còn có Mèo Chín Đuôi nhìn qua nhỏ tuổi như vậy.

"Xinh quá," Thẩm Du nhìn Diệp Tiểu Hà, duỗi tay kéo cô bé đến bên người, "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ 12." Diệp Tiểu Hà cười với chị, lộ ra hai cái má lún đồng tiền.

"Chào chị đi." Lục Khoan nói một câu.

"Chào chị ạ."

"Ngoan lắm."

"Đây là Lâm Tử, bạn trai của chị ấy." Lục Khoan chỉ Lâm Tử giới thiệu cho Diệp Tiểu Hà.

"Chào chú ạ." Diệp Tiểu Hà quay sang cười với Lâm Tử một chút.

"Miệng rất ngọt," Lâm Tử cũng quay sang cười với cô bé, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng lắm, "Từ từ, tại sao Thẩm Du là chị, mà tôi là là chú?"

"Đâu có gì không đúng đâu," Quý Kiêu vui vẻ, quay đầu hỏi Đinh Mùi, "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Bình thường không phải đều gọi là Lâm đại gia à." Đinh Mùi uống một ngụm nước, cười đến mức hai mắt híp lại.

"Hai người đúng là xứng đôi thật!" Lâm Tử chỉ chỉ Đinh Mùi, "Tiểu Hà, Cháu gọi tên này là gì?"

"Chào anh ạ." Diệp Tiểu Hà nhìn Đinh Mùi, cô có thể cảm giác được hơi thở Mèo Chín Đuôi trên người Đinh Mùi, hơn nữa cô còn có thể cảm giác được, người này khác với cô, dường như anh rất mạnh, giống như chú vậy.


"Chào em." Đinh Mùi cười cười.

"Đây là Quý Kiêu, cháu gọi tên này là gì?" Lâm Tử lại chỉ vào Quý Kiêu.

"Chào chú ạ." Diệp Tiểu Hà trả lời rất nhanh.

"Tôi đệt," Quý Kiêu ngay lập tức bò ra bàn, "Cô nhóc này sao lại như thế, chú so với chị kia còn nhỏ hơn hai tuổi đó!"

"Tôi cảm thấy cân bằng rồi," Lục Khoan dẫn Diệp Tiểu Hà đi vào trong quán, "Cô bé cũng gọi tôi là chú."

"Vậy anh cũng đâu cần để cho cô bé gọi Thẩm Du là chị đâu!" Lâm Tử ở phía sau kêu lên, "Gọi Đinh Mùi là anh đã đủ kích thích Quý Kiêu rồi, tại sao lại phải kích thích tôi trước làm gì!"

"Rất tốt." Diệp Tiểu Hà đi theo phía sau Lục Khoan lên trên lầu nhẹ nhàng nói một câu.

"Ừm, có bạn bè là chuyện rất vui vẻ, sau này bọn họ đều là bạn của cô." Lục Khoan quay đầu lại cười cười, trước khi cô đến chỗ chú thì ở chỗ nào?"

"Ở trong núi, không có ai hết," Diệp Tiểu Hà nhỏ giọng nói, "Chỉ có lúc tôi xuống núi tìm chút đồ ăn vặt mới có thể gặp được người."

Lục Khoan không nói gì, đây là một con mèo rừng à?

Sau khi vào văn phòng, Lục Khoan bảo người khác mang lên một ly sữa bò, đóng cửa lại rồi mới hỏi: "Cô rất hiểu chuyện, cũng không giống mèo hoang mà."

"Có người nuôi tôi một thời gian, sau khi bọn họ dọn đi thì tôi sống một mình," Diệp Tiểu Hà nhận lấy ly sữa bò uống một ngụm, "Tôi sẽ không kiếm phiền toái cho anh, tôi chỉ cần chỗ an tĩnh để tu cái đuôi thôi."

"Yên tâm, tôi sẽ tìm cho cô một chỗ an tĩnh." Lục Khoan cười cười, cầm lấy điện thoại bắt đầu liên hệ.

"Buổi chiều tôi muốn đi mua sắm, mọi người có muốn đi chung không?" Thẩm Du uống nước trái cây.

"Không đi," Đinh Mùi ngay lập tức trả lời, "Em muốn đi tìm Tô Quý, Trần Tu Vũ dẫn bọn em đi chơi."

"Chiều nay em còn phải trực ban, không giống như ai kia, vì bạn gái mà đến công việc cũng mặc kệ." Quý Kiêu châm thuốc lên.

"Cậu đừng ép tôi nói chuyện cậu giả bộ xin nghỉ nửa tháng."

"Thật sự, việc này Quý Kiêu vẫn chưa giải thích rõ ràng cho chị đây, xin nghỉ thời gian dài vậy để làm gì?" Thẩm Du nhìn chằm chằm Quý Kiêu, thấy anh không nói lời nào lại quay đầu nhìn Đinh Mùi, "Là dẫn em trốn học đi chơi hả?"

"Em không biết chuyện này," Đinh Mùi híp đôi mắt lại, "Quý Kiêu chưa nói gì với em."

"Đệt," Quý Kiêu vui vẻ, nghĩ nghĩ, "Đúng vậy, em xin nghỉ dẫn con nhà người ta đi sang Campuchia, còn mang về cho Lâm đại gia một cục đá nữa, trên đường còn suýt nữa ném một con mèo xuống hồ....."

Chưa kịp nói dứt lời Đinh Mùi đã cho anh một tát vào lưng, Quý Kiêu ôm bàn ho khù khụ một lúc lâu.

"Đi thôi?" Lâm Tử vẫy tay kêu người phục vụ lại chuẩn bị tính tiền.

"Ừm," Đinh Mùi gật đầu, "Để Lục Khoan bao đi."

"Tới chỗ này chính là vì cái này," Quý Kiêu nhìn thoáng qua người phục vụ đang đưa hóa đơn, ngẩng đầu về phía cửa sổ văn phòng Lục Khoan trên lầu hai hô to, "Lục Khoan!"

Lục Khoan cũng thò đầu ra hét lại: "Ghi sổ cho chú, sau này tôi tìm chú ấy tính một lượt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận