Sau một giấc ngủ dài, nó tỉnh dậy ra khỏi phòng vươn vai một cái, vặn mình sang trái, sang phải, tâm tình của windy lúc này rất tốt. Nhìn qua khung cừa sổ, ây da~ đã một ngày trôi qua rồi, hôm nay không khí trong lành thật sảng khoá inha. Mở cửa sổ, nó hít hà không khí và cảm nhận sự tươi mát của ngày mới, không bụi bặm này.Mở cửa sổ, nó hít hà không khí và cảm nhận sự tươi mát của ngày mới, không bụi bặm này. Đang hưởng thụ, windy nghe thấy tiếng mở cửa, quay lại nhìn , ngạc nhiên vài giây nó phục hồi lại tinh thần, nhăn mày:'' sao bọn hắn lại ở đây, lại còn mang theo túi lớn túi nhỏ nữa chứ, đi du lịch chắc".
Nói tới bọn hắn, sau khi nghe chú Đức Minh kể chuyện của windy, bọn hắn bàn bạc, sẽ giúp nó một tay, thực ra thì khánh không muốn quan tâm đến nhưng hai thằng bạn lôi kéo, rồi lại còn hùng hổ tuyên bố:
-nếu không giúp thì tuyệt tình anh em luôn. Đành vậy khánh miễn cữơng đồng ý.
Linh nhi cũng hào hứng tham gia nhưng bị bảo cự tuyệt. Năn nỉ ỉ ôi mãi mà không lung lay được hắn,cũng đúng thôi trong trường hợp của hắn thì làm sao cho đứa em duy nhất của mình lao vòng nguy hiểm đựơc chứ.Trước sự kiên quyết của Bảo, linh nhj đành phải đầu hàng, ai bảo Gia linh là em của Gia bảo.
Nhưng cô nàng đâu dễ buông tha như vậy, hehe phải kiếm một món hời chứ, linh nhi lên tiếng đàm phán:
-em sẽ không đòi theo nữa như có một điều kiện.
-lại gì nữa đây!nói đi. Hắn biết chắc là như thế này mà, việc này cũng không phải xảy ra lần đầu, làm gì có chuyện cô em gái của hắn lại chiụ từ bỏdễ dàng như vậy. Nếu có thì cũng sẽ là lúc trái đất từ hình tròn biến thành hình vuông. -hìhì! Linh nhi nở nụ cười mà theo hắn thì gian manh vô cùng. -anh hai đẹp trai ơi! Anh hai galăng à!. Gia linh giọng nói ngọt sớt, nhanh nhảu chạy ra sau lưng hắn, bóp vai, mát sa, tầm quất cho Bảo.
Hắn biết cái giọng này, chắc chắn lại vòi thứ gì đắt tiền rồi, mọi lần cứ nghe thấy giọng nói này là túi tiền của mình trong vòng vài phút thôi là lại mắc căn bệng thế kỉ''viêm màng túi'' thật khổ cho cái túi tiền của bản thân, nghĩ mà không khỏi thở dài.
- nói đi cô nương đừng dài dòng nữa. Bảo nói, né ngừời không cho Linh tiếp tục hành hạ vai của mình nữa. Linh nhi ôm cổ hắn cừơi:
- trên thị trường vừa có1 chiếc máy ảnh đời mới có rất nhiều chức năng như.... Linh nhi nói mà mắt tỏa sáng long lanh, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy máy ảnh đó đã bị thuhút, càng ngắm nhìn lại càng thấy thích. Bây gjờ có cơ hội, tội gì mà không bóc lột ví tiền của anh trai cơ chứ.
-bao nhiêu? Bảo không quan tâm chiếc máy đó có bao nhiêu công dụng, mà cái hắn quan tâm là máy ảnh đó bao nhiêu tiền, hiện bản thân ông có nhìêu tiền, chắc lần này vung tiền thì có lẽ phải chiụ cảnh nghèo túng trong một thời gian dài rồi.
-cũng ít thôi mà . Linh nhi vẫn cừời híp mắt.
-ít là bao nhiêu? chốt lại một câu đi.
- chỉ 30triệu thôi mà.
Vừa nghe thấy gía tiền, bảo kích động bật dậy khỏi ghế, hét lên:
-cái gì 30triệu?em là kẻ cướp sao hả!?-đâu có bao nhiêu đâu, làm gì mà anh hai phản ứng dữ vậy. Linh nhi dương đôi mắt ngây thơ(đen tối) nhìn hắn. - thưa tiểu thư 30triệu có1 số3 và6số 0đó, không phải 3nghìn có 1số 3vớí 4số 0 đâu. Hắn quát lên, số tiền này không phải là nhỏ tính tới thời điểm này,''vậy mà em gái lại nói như không. Đúng là không phải tiền của mình là không sót mà, đáng thương cho bản thân có cô em gái gian thương vô cùng"hắn than thân, thở dài một cái.
Thấy tình hình không được khả thi, linh nhi liền sài chiêu nũng niụ mà mỗi lần ra tay là Bảo phải chiụ đầu hàng( tuỳ từng lúc thôi).
- anh hai mua cho em đi mà anh hai, mua nha nha nha. Gia linh lay lay tay hắn, bộ dạng nhõng nhẽo,khuôn mặt tỏ ra tội nghiệp, hai mắt ngân ngấn nứớc, cái miệng chu ra, làm người ta thấy mà thương, bảo không phải là trường hợp ngoại lệ.
Quay ra nhìn hai thằng bạn từ nãy giờ ngồi trên sopha không nói tiếng nào thì không thấy bóng dáng đâu. Nhìn ra cửa thấy Khánh và phong đang rón rén chuồn lẹ.
Nheo nheo đôi mắt'' định chuồn hả không có cửa đâu"hắn nghĩ, rồi bay qua ghế, quàng tay vào vai hai thằng bạn thân cười:
- hai người đi đâu vậy? Bảo hỏi với dọng nhẹ nhàng làm cho phong và khánh nổi da gà.
- bọn này đi có việc ý mà. Phong cừơi trừ với hắn, để chứng minh lời mình nói là chuẩn xác, còn nhìn sang khánh hỏi:- đúng không khánh!?.
Khánh không nhanh không chậm trả lời: -ừk.
- hai ngừời bạn thân à! Có đi đâu cũng phải để lại 10triệu đã thì đi đâu rồi đi.
A~bộ dạng này là sao đây, hắn đi mượn tiền sao, không đúng mà là đang uy hiếp người thì đúng hơn đó.
Trời ơi! Sao con lại có một thằng phạn như thế này chứ. Phong trách phận.
Số tiền bảo nói đó không phải là con số nhỏ, mà nói là số lớn cũng chính xác, cho tên đó mượn thì biết chừng nào mới lấy lại đựơc đây. Thật nan giải mà.
Nhìn Bảo vẫn đang nhìn mình, phong cừơi ngượng nói:
- tao đâu có nhiều thế, thử hỏi khánh có không.
Hắn nheo mắ đầy nghi hoặc nhưng cũng quay sang nhìn, khánh mặt không biểu hiện, xua xua tay lên tiếng lạnh lùng nói:
- tôi không quen tên này.