Cái Gì Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế


Cô không nhịn được bật cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, đẹp tựa sao trời: "Phi hành điện thoại và trí não là cái gì? Hình như tôi không có.



“Là… là hai phương thức liên lạc thông dụng ở Khu An Toàn, phi hành điện thoại được gắn với phi hành khí, có thể định vị chính xác vị trí của phi hành khí, còn trí não thì dựa vào con chip trong cơ thể để liên lạc, độ chính xác và tốc độ phản hồi còn nhanh hơn phi hành điện thoại, cho dù ở ngoài không gian cũng có thể nhận và xử lý tin nhắn.

"

Thẩm Tế Sơ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Tôi biết rồi, nhưng tôi thật sự không có mấy thứ đó.

"

“Em là người mới đến nên không có là bình thường.

"

“Thứ này là vật dụng thiết yếu sao?”

Một người đàn ông trả lời: “Không phải, chỉ là Khu An Toàn quen dùng những công cụ liên lạc này để làm việc và ban bố mệnh lệnh, các dị năng giả đều cần những công cụ này để giữ liên lạc.

"

Thẩm Tế Sơ chợt hiểu ra: “Thì ra là vậy.

"

Trong sách không đề cập chi tiết đến cuộc sống hàng ngày của con người và dị năng giả thời mạt thế, không phải đang đánh quái thăng cấp thì là trên đường thức tỉnh dị năng, căn bản không có miêu tả nào gần gũi với cuộc sống, khiến cô cũng không rõ ràng lắm, bây giờ mới coi như hiểu sơ qua về cuộc sống thường ngày của con người thời mạt thế.


Thẩm Tế Sơ tiếp tục trò chuyện với bọn họ một lúc.



Bọn họ quả thực không hề có chút đề phòng và thù địch nào, đơn thuần ngây thơ, Thẩm Tế Sơ tùy tiện hỏi vài câu, thăm dò vài lời, bọn họ đã đem tất cả những gì mình biết ra nói hết.


Cô nheo đôi mắt dài, đuôi mắt hơi ửng đỏ khẽ cong lên: "Cảm ơn mọi người.

"

Mấy dị năng giả cả đời chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, ngây người vài giây, lại vội vàng hỏi: “Em… làm việc ở bộ phận nào vậy, chức vụ gì, khi nào rảnh chúng tôi có thể đến tìm em chơi! Em có việc gì cũng có thể tìm chúng tôi giúp đỡ, chỉ cần chúng tôi rảnh!"

Thẩm Tế Sơ mỉm cười nói: “Tôi làm việc ở nhà kho bên kia.

"

“Được! Được! Có thể hỏi tên em được không?"

Thẩm Tế Sơ khựng lại một chút: "! Nguyễn Chu Vi.

"

“Được! Vậy chúng tôi ăn cơm xong còn phải huấn luyện, đi trước nhé!"

Đám người vui vẻ lên tầng bốn.


Thẩm Tế Sơ lắc đầu.


Xin lỗi nhé…

Mượn tạm tên của Nguyễn Chu Vi một chút.


Hiện tại cô không định nói cho bất kỳ dị năng giả nào biết tên thật và công việc của mình.



Sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không cần thiết.


Thẩm Tế Sơ ăn uống no nê, quay về ký túc xá, không ngờ vừa đến cửa đã thấy một người phụ nữ ngồi xổm trước cửa phòng mình, cô khẽ giật mình, đi tới hỏi: “Tần Ny? Sao cô lại ở đây?"

Tần Ny cũng là người chạy nạn từ trong làng ra giống cô.


Không quen biết gì nguyên chủ.


Có thể nói là căn bản chưa từng nói chuyện với nhau mấy câu.


Là nhân vật quần chúng không có cảm giác tồn tại.


Nếu không phải lúc đó cô tỉnh lại trong sa mạc, vì không có nước uống, Tần Ny đã thay cô nói giúp vài câu công bằng với đám người phụ nữ kia, có lẽ cô sẽ không có chút ấn tượng nào về người này.


Kể cả trong khoảng thời gian đến Khu An Toàn, cô thật ra cũng không giao du với ai, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện với Nguyễn Chu Vi.


Cô căn bản không muốn giao thiệp với ai.


Tần Ny ngẩng đầu lên: “Cô vừa đi đâu vậy?”

“Tôi á! tôi đến nhà ăn ăn cơm.



“Ồ.



Tần Ny đứng dậy định bỏ đi.


Thẩm Tế Sơ gọi với theo: “Cô có chuyện gì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận