"Em đi cũng sẽ chết, em chưa từng thấy đội trưởng Hạ lúc dị năng bộc phát đâu, lúc đó mới gọi là đáng sợ thật sự, một mình có thể đánh bại tất cả dị năng giả cấp một của khu C1! Này! Em đừng chạy mà!"
Thẩm Tế Sơ không muốn đối đầu trực diện với Hạ Xuyên Dã đang bị nhiễm virus, khi đuổi kịp bọn họ, bọn họ đã từ Khu An Toàn đánh đến tận bên ngoài lớp chắn bảo hộ.
Bên ngoài là một màu đen kịt như vực sâu, không biết lúc nào sẽ có zombie xuất hiện.
Thẩm Tế Sơ không chút do dự đuổi theo.
Vừa ra ngoài đã bị cát vàng đầy trời thổi đến mức không mở nổi mắt và miệng.
Cô cố gắng lần theo dấu xương gà mà Tần Ny để lại đi về phía trước, cuối cùng ở nơi cách Khu An Toàn hơn hai trăm mét, nhìn thấy Tần Ny và Hạ Xuyên Dã đang đánh nhau hăng say.
Trời ạ! Không nhìn không biết, nhìn một cái liền giật mình, năng lực chiến đấu của Tần Ny đúng là không phải dạng vừa, ngay cả công kích của Hạ Xuyên Dã cũng có thể tiếp được, nhưng trên người cô ấy đã không còn một chỗ nào lành lặn, toàn thân đầy vết thương, nhìn qua đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa, còn Hạ Xuyên Dã như tìm được đối thủ, càng đánh càng hăng, con mắt còn lại cũng có dấu hiệu đỏ lên.
Thẩm Tế Sơ hét lớn: "A Ny! Quay lại!"
Tai Tần Ny khẽ động, nằm sấp trên mặt đất, chống đỡ bằng hơi thở cuối cùng, quay về bên cạnh cô: "Sơ Sơ, tôi đánh không lại anh ta.
"
Thẩm Tế Sơ sờ thấy vết máu dính nhớp nháp trên người cô ấy: "Nằm xuống! Nín thở!"
Vừa rồi cô đã gọi Vi Trúc đến rồi.
Chỉ có Vi Trúc mới có thể chống lại Hạ Xuyên Dã.
Gió cát phủ lên người họ, hơi thở cũng bị che giấu, đây là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra, cũng là cách duy nhất được nhắc đến trong sách, đó chính là - giả chết.
Hơi chút không có chí khí, không có cốt khí, còn nhát gan, nhưng rất hiệu quả.
Không lâu sau, Hạ Xuyên Dã mất dấu mục tiêu nên không tiếp tục tấn công Tần Ny nữa.
Tim Thẩm Tế Sơ đập thình thịch.
Nghe thấy tiếng bước chân bên tai, cô mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cách này hình như chỉ khả thi với những người đã là dị năng giả.
Bởi vì dị năng giả có thể tạm thời khống chế nhịp tim của mình, còn cô thì hoàn toàn không thể!
Cô vừa ý thức được điểm này, người đàn ông điên cuồng đã vớt cô ra khỏi cát, ấn eo cô xuống một tảng đá lớn bên cạnh.
"Hạ Xuyên Dã?" Thẩm Tế Sơ sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, nhìn đồng tử đỏ ngầu của người đàn ông, tim đập dữ dội: "Anh bình tĩnh lại trước đã.
"
Hạ Xuyên Dã bóp cổ cô, lại bị cô há miệng cắn chặt vào cánh tay: "Chỉ có một loại virus mà dị năng cấp đặc biệt cũng không giải quyết được sao? Đồ vô dụng!"
Câu mắng "đồ vô dụng" khiến chính Thẩm Tế Sơ cũng phải bội phục bản thân.
Nhưng mà sướng thật.
Sự thật vốn dĩ là như thế.
Nguyên nhân của mọi chuyện đều là do anh bị con zombie nữ kia mê hoặc.
Ngay cả cảm xúc và tâm trí cũng không thể ổn định, anh còn dám mơ tưởng đến dị năng cấp đặc biệt gì nữa?
Tiếng quát này dường như đã kéo lại chút ý thức của Hạ Xuyên Dã, bởi vì chưa từng có ai mắng anh bằng những từ ngữ như vậy, anh cúi đầu, ánh mắt lướt qua mặt cô, gân xanh trên trán nổi lên: "Cô, nói cái gì?"
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Tôi nói anh là đồ vô dụng! Ngay cả mả nỏ của zombie mà cũng trúng chiêu, không phải vô dụng thì là gì?" Cô lo lắng cho Tần Ny, cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cần có thể phân tán sự chú ý của anh, không để anh đi tìm Tần Ny là được, Vi Trúc sẽ đến ngay thôi.
Hạ Xuyên Dã nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Dưới ánh trăng, mái tóc dài thường ngày cô luôn cột gọn trong mũ giờ xõa xuống như rong biển, mềm mại và gợi cảm, gió thổi khiến tóc rối tung lên.
Dưới mái tóc rối bời là đôi lông mày thanh tú như hoa.
Rõ ràng khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của anh, đáng lẽ cô nên tỏ ra đáng thương, nhưng cô lại không biết sống chết mà trừng mắt nhìn anh, đầy phong tình.
Giống như yêu tinh câu hồn người, chuyên hút tinh khí của người khác.
Cơ thể anh không nhịn được mà tiến lại gần cô.
Trước mắt không biết sao lại hiện lên hình ảnh lúc anh ra ngoài làm nhiệm vụ, vô tình liếc thấy trong đám zombie một đôi mắt, rất giống cô, nhưng lại không phải cô, người phụ nữ đang ở dưới thân anh bây giờ, có lẽ mới chính là đôi mắt mà anh muốn nhìn.
Anh lại không chắc chắn lắm, chỉ cúi đầu, mắt phải đã bị virus ăn mòn gần hết, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Tế Sơ, cô dường như dần dần trùng khớp với hình ảnh bị zombie dụ dỗ trong đầu anh.
Nếu như người trước mắt thật sự là zombie mê hoặc lòng người, anh dường như cam tâm tình nguyện làm con mồi bị dụ dỗ.
Người đàn ông không nhịn được há miệng cắn một cái lên phần cổ trắng nõn lộ ra của cô, cố kìm nén không đâm thủng da thịt của cô, nhưng lại để lại trên cổ cô một dấu ấn sâu đậm.
Cơ thể Thẩm Tế Sơ trong nháy mắt cứng đờ.
Cô vùng vẫy một chút, nhưng bị áp lực từ dị năng cấp đặc biệt đè nén đến mức gần như ngạt thở, môi anh thật nóng! có thể dùng từ nóng bỏng để hình dung, ngay lúc anh sắp tiếp tục hôn xuống, Thẩm Tế Sơ rốt cuộc cũng mất đi ý thức.