Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Vân Ca mấy tháng này trêи cơ bản hoàn toàn cô lập cùng ngoại giới, ở trong băng động chỗ nào cũng không đi.

Mỗi ngày Huyễn Mạt đều sẽ tới xem Vân Ca, Vân Ca cũng chưa từng hỏi qua Huyễn Mạt, càng không hỏi qua Lâm Duyên Huyễn Mạt mỗi ngày đang làm cái gì.

Huyễn Mạt cũng không đề cập qua.

Lâm Duyên là một trạch nữ, loại có thể dựa vào mì ăn liền, từ trạng thái chất lỏng biến thành thể rắn để phán đoán thời tiết, đoán xem mùa đông đến chưa, trạch đến chết!

Cho nên Lâm Duyên đối với cuộc sống hiện tại mỗi ngày kể chuyện cười cho Vân Ca vui vẻ đến bị Băng Thú ngược thân, bị Huyễn Mạt ngược tâm vô cùng yêu thích, nhưng đồng thời càng thêm lo lắng cho Vân Ca, từ lúc Vân Ca tỉnh lại bắt đầu không chủ động đề cập qua bất cứ chuyện gì về Huyễn Mạt, càng không đề cập qua tình huống bên ngoài.

“Đại sư tỷ….” Lâm Duyên đặt thức ăn trong tay xuống, thấy đại sư tỷ nhà nàng mặt không biểu tình, trong lòng có chút thấp thỏm, thử hỏi: “Đại sư tỷ, ngươi muốn xem tuyết không? Bên ngoài tuyết rơi.”

Vân Ca mở mắt: “Lâm Duyên, ngươi nói cho ta một chút về bối cảnh của tiểu thuyết này đu.”

Vân Ca trong lòng suy nghĩ, nàng tốt xấu gì cũng nên biết mình rốt cuộc là nàng làm sai chỗ nào, mới khiến bản thân rơi vào tình trạng hiện tại.

Ách… Chờ một chút, Vân Ca đột nhiên nhớ lại kết cuộc vốn đã định của Vân Ca.

Bị hủy dung, ném tới kỹ viện cùng hiện tại… Ách… Quả nhiên có đối lập a! Có đối lập mới có chênh lệch, khoảng cách chênh lệch Vân Ca cảm thấy quá…. Hình như không có bi thảm như trong tưởng tượng.

“….” Lâm Duyên sắc mặt trắng nhợt: “Đại sư tỷ, ta có thể không nói sao?”

“Ta chỉ xem một chương….” Ý tứ của Vân Ca chính là ta đã xem thứ tàn nhẫn nhất rồi, những thứ khác lại có vấn đề gì?

“…..” Lâm Duyên lúc này mới hiểu được bản thân tìm đường chết có bao nhiêu triệt để!

“Nói đi.” Vân Ca thản nhiên nói, ngữ khí lại mang theo cưỡng chế.


Lâm Duyên biết tránh không thoát, hơn nữa trong lòng đối với Vân Ca vô cùng hổ thẹn, chỉ có thể kiên trì bắt đầu nói…

“Cái kia….” Lâm Duyên vẻ mặt không biết sợ: “Kỳ thực bộ tiểu thuyết này của ta là chuẩn bị chuyển đổi loại hình, vốn là muốn viết tiểu thuyết tu tiên.”

“…..” Vân Ca liếc mắt nhìn Lâm Duyên: “Không nhìn ra, thế giới quan cùng tu tiên giới khác biệt rất lớn, Phật Tu là cái quỷ gì?”

“Đại sư tỷ, nhân gia không lối cũ! Ta xin thề ta vốn dĩ không nghĩ đến xây dựng nữ chủ là Phật Tu loại kỳ dị này, thăng cấp tu tiên sảng văn nếu như thêm một Tinh khiết thiện chi tâm, loại đặc biệt thánh mẫu này còn bọc lộ khí phách thế nào được!” Vừa nói đến tiểu thuyết, Lâm Duyên lập tức hăng hái, nghẹn đã rất lâu rồi!

“Vốn dĩ không muốn?” Ngươi còn biết Tinh khiết thiện chi tâm là một thứ kỳ quái, thực sự là không dễ dàng a!

“Ta nói ta chuẩn bị chuyển loại hình, kết quả bị chọc tức! Sau đó ta liền thu hồi ý nghĩ vốn có, bởi vì bị đả kϊƈɦ, cho nên liền triển khai lại một lần, khiến nữ chủ trực tiếp có thêm tinh khiết thiện chi tâm.”

“Được rồi, ngươi nói đây là H văn?” Vân Ca đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

“….” Lâm Duyên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đại khái kể một lần sơ lược kịch tình.

“…..” Vân Ca nghe được nữ chủ bị cưỡng ép, trong lòng tức giận cuộn trào mãnh liệt!

“Ách…. Đại sư tỷ….” Lâm Duyên đột nhiên cũng nhớ lại nàng đã nói điều không nên nói, vội vàng chuyển hoán đề tài: “Đại sư tỷ, ngươi biết vì sao Huyễn Mạt nhập ma sao? Theo lý thuyết, Phật Tu là đối tượng không có khả năng nhập ma nhất, huống chi ở nguyên tác, nữ chủ cơ hồ là tiêu biển cho hai chữ khổ bức (bị bức bách + số khổ), nhưng cũng không có buông tha Tinh khiết thiện chi tâm, đừng nói gì là nhập ma loại chuyện có độ khó cao này, đại sư tỷ, ngươi biết tại sao không?”

Vân Ca lắc đầu, nàng làm sao có thể biết? Chờ một chút, Vân Ca đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nàng thấy mắt của Huyễn Mạt chuyển đỏ là ở tiểu bí cảnh Quy Nhất Tông, khi đó, bởi vì xảy ra quá nhiều việc, nên nàng cũng đã quên.

“Lúc định ra những nguyên tắc trong thế giới này, liên quan đến Phật Tu ngươi còn nhớ rõ sao?” Vân Ca hỏi, ngữ khí cũng không lạnh lùng như trước.

“Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” Lâm Duyên thấy Vân Ca không còn lạnh lùng như đoạn thời gian trước , trong lòng cao hứng vô cùng, vội vàng gật đầu.


“Phật Tu đã không có phật thân thì làm sao bây giờ?” Vân Ca cũng không tìm được tư liệu đặc biệt về cặn kẽ về Phật Tu, kết quả thật không ngờ tác giả này cư nhiên xuất hiện.

“0.0” Đại sư tỷ, ngươi lời này là có ý gì a? Phật thân của nữ chủ làm sao vậy?

“Làm sao vậy?” Vân Ca thấy biểu tình của Lâm Duyên liền biết chắc không phải là chuyện gì tốt, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

“Đại sư tỷ, không nên làm ta sợ? Chủ nhân đem phật thân của nàng chơi mất rồi?” Lâm Duyên kinh sợ, thốt ra, sau đó đột nhiên phản ứng kịp: “Cũng đúng, những nguyên tắc nàng đặt ra trêи cơ bản không còn giống nguyên tác, tất cả đều sụp đổ rồi, cái này cũng rất bình thường!”

“….” Vân Ca nhớ đến vẻ điên cuồng khi đó của Huyễn Mạt…

“Phật thân làm sao vậy?” Vân Ca chỉ biết là có phật thân, nhưng không biết không có phật thân thì sẽ như thế nào…

“Đại sư tỷ, ta nói, ngươi không nên đánh ta….. Phật Tu bộ phận này trêи cơ bản đều là tự ta mình nổi hứng nghĩ ra, vì ngược nữ chủ, cũng là vì có thể tùy thời tùy chỗ viết H, cho nên mới cần dùng Tinh khiết thiện chi tâm, kết quả có độc giả lại có yêu cầu về độ logic của H văn! Ngươi có thể tưởng tượng ta thấy bình luận hơn năm ngàn chữ nói nữ chủ “tinh khiết thiện chi tâm” rốt cuộc là làm thế nào sống được đến lớn như vậy? Sau đó ta liền phát hiện, hình như nói rất có đạo lý, sau đó vì muốn cứu lại, ta liền thêm cái gọi là Phật thân, nói cách khác có phật thân giữa thiên địa có rất ít người có thể tổn hại đến nữ chủ, phật thân kỳ thực cũng chính là thứ bảo đảm mặc kệ nữ chủ bị người khi dễ thế nào, cũng có thể còn sống!”

“….” Vân Ca cảm thấy ngoại trừ muốn ném người trước mắt ra bên ngoài, đã không có cái khác muốn nói nữa…

“Đại sư tỷ….” Nếu như Lâm Duyên khi đó biết mình sẽ xuyên vào bộ tiểu thuyết này, đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không xằng bậy!

“Huyễn Mạt nhập ma cùng không có phật thân bảo hộ có liên quan gì hay không?” Vân Ca đè lại huyệt Thái Dương, nhẹ giọng hỏi.

“….” Lâm Duyên không biết có hay không, nhưng Lâm Duyên cảm thấy lúc này mặc kệ là có hay không, cũng phải gật đầu!

Vân Ca thấy Lâm Duyên gật đầu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, không biết nên nói gì.


Lúc Huyễn Mạt trở lại cũng cảm giác được thái độ của Vân Ca khá hơn nhiều so với hôm qua.

Trong lòng Huyễn Mạt mơ hồ có đáp án, Lâm Duyên đã từng nói nàng là nhà tiên tri, Lâm Duyên biết gần như tất cả mọi chuyện liên quan đến nàng.

Huyễn Mạt chưa bao giờ lo lắng Lâm Duyên nói những lời không nên nói, bởi vì nàng đã hạ cấm chế, nhưng, Huyễn Mạt làm sao biết Lâm Duyên quả thực đã đem những chuyện nên nói nói ra, nhưng không nên nói cũng nói không ít.

“….” Vân Ca thở dài, cảm thấy quả thật là hỗn loạn, chuyện này quả thật nàng cũng là một phần nguyên nhân.

“Sư tôn…..” Huyễn Mạt đứng trước cửa băng động, nhược nhược gọi Vân Ca, giống một hài tử phạm sai lầm rồi lại không biết làm sao, tâm Vân Ca liền mềm nhũn.

“…..” Vân Ca đứng lên, nàng lảng tránh lâu như vậy rồi, không muốn đối mặt sự thật, khiến hài tử này một mình khủng hoảng lâu như vậy….

Trong lòng Vân Ca có chút khổ sở, xảy ra chuyện đó, trong lòng nàng khó chịu, vậy còn hài tử này thì sao?

Vân Ca đi đến trước mặt Huyễn Mạt, nhìn uể oải trong mắt Huyễn Mạt, trong lòng yêu thương: “Vi sư….”

Vân Ca nhẹ nhàng ôm lấy Huyễn Mạt.

Huyễn Mạt sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ôm thật chặt lấy thắt lưng Vân Ca: “Sư tôn!”

Nồng đậm trong giọng nói khiến Vân Ca có chút áy náy, nàng rốt cuộc vẫn quá mức không hiểu lý lẽ.

“Sư tôn….” Người trong ngực nhẹ giọng nói: “Sinh thần kɧօáϊ lạc…”

Vân Ca sửng sốt một chút, nàng cũng đã quên còn có ngày sinh thần, không ngờ hài tử này còn nhớ rõ.

Huyễn Mạt buông Vân Ca ra, sau đó từ trong ngực lấy ra một vật, lúc Vân Ca nhìn thấy liền sửng sốt, cầm lấy tượng gỗ nhỏ trong tay Huyễn Mạt….

Hai tượng gỗ một lớn một nhỏ, tượng gỗ lớn đang cong mắt cười như nắng ấm đem tượng gỗ nhỏ ôm vào trong lòng….Tượng gỗ lớn là dáng vẻ của Vân Ca, mà tượng gỗ nhỏ là dáng vẻ của Huyễn Mạt lúc nhỏ…


“Sư tôn….đừng bỏ rơi ta…” Huyễn Mạt đem tượng gỗ đặt vào tay Vân Ca.

“….” Vân Ca nhìn tượng gỗ lớn đang cong mắt cười, trong lòng không biết là cảm thụ gì.

“Sư tôn, đây là ta tự làm…”

“Tốt lắm…” Vân Ca xoa đầu Huyễn Mạt, cảm thụ được thân thể Huyễn Mạt cứng nhắc, biết nàng đang sợ, vì vậy nhẹ giọng nói: “Vi sư sẽ không bỏ rơi ngươi, đừng sợ ….”

…….

Vân Ca cũng không còn một mình ở trong băng động nữa, cũng ra ngoài.

Lâm Duyên rất kinh ngạc, nàng có làm cái gì sao? Tại sao cảm thấy quan hệ giữa Vân Ca cùng Huyễn Mạt ù ù cạc cạc thì tốt lên rồi? Rõ ràng một tháng trước hai người gặp mặt Vân Ca vẫn vân đạm phong khinh, cả người chỉ kém mọc cánh thành tiên, là cái lông gì, tại sao hiện tại Vân Ca lại biến thành sư tôn ba tốt ôn nhu săn sóc rồi!

“Đại sư tỷ?” Lâm Duyên cẩn thận đi đến trước mặt Vân Ca, ánh mắt nhìn Vân Ca giống như nhìn vàng bạc, trêи thực tế trong lòng đã vòng vo không biết bao nhiêu vòng!

“Ân?” Trong khoảng thời gian này Vân Ca đã triệt để hiểu rõ nhận định của nàng đối với Lâm Duyên ngốc nghếch này có bao nhiêu sai lầm, mệt nàng vẫn cảm thấy người này đang phẫn trư ăn lão hổ, nàng thật sự đã suy nghĩ nhiều quá…

“Đại sư tỷ…..” Lâm Duyên thấy ánh mắt của Vân Ca nhìn đến, không khỏi nói lắp, đại sư tỷ rất tốt! Nữ thần a!

“…..” Vân Ca cảm thấy kẻ ngốc này lại phát bệnh rồi….

“Đại sư tỷ… Ngươi muốn…xem Băng Thú không?” Lâm Duyên lắp bắp nói.

“Băng Thú?” Vân Ca nghi hoặc, ở đây còn có Băng Thú sao?

“Ân ân ân, hậu sơn Vân Phù Môn, theo chúng ta đến đây.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận