Cái Gọi Là Không Quen Không Biết FULL


Editor: Anh Anh
Ngày chụp ảnh thứ hai của Ôn Ngôn, Lâu Phong Đài đi cùng cậu, hai người nhìn Lâm Mậu viết một đống lời vô nghĩa thì có chút bất lực, Ôn Ngôn chỉ đầu cậu: "Bầu không khí ngày hôm qua tốt như vậy sao em lại lãng phí, trực tiếp tỏ tình đi.

"
Lâu Phong Đài cau mày: "Anh nói nghe dễ dàng quá nhỉ, ông chủ chắc chắn thích em ấy?"
Ôn Ngôn mạnh miệng nói: "Không có người cha nuôi nào không thích con gái nuôi con trai nuôi của mình.

"
Lâu Phong Đài: "Hai người bọn họ cũng không phải đơn giản là quan hệ cha con nuôi, anh đã đọc nhiều tiểu thuyết rồi còn gì, bao nuôi ra real love?"
Lâm Mậu: "! "
Lâu Phong Đài nhìn cậu: "Em đừng nghe mấy người linh tinh bàn tán anh ta cua ngôi sao.

"
Lâm Mậu gật đầu.

Lâu Phong Đài tiếp tục nói: "Người đưa đến đều bị trả lại, hơn nữa ông chủ Trần còn nổi giận, sau lần này không ai dám đưa tiếp nữa.

"
Ôn Ngôn hiếu kỳ nói: "Sao cậu biết?"
Lâu Phong Đài xì một tiếng: "Mối quan hệ của nhà tôi.

"
"! " Ôn Ngôn mới chợt nhớ tên này chính là con nhà giàu tiêu chuẩn!
Lâm Mậu sợ bọn họ kéo đề tài càng ngày càng xa, vội vàng giơ cái bảng đã sớm viết xong lên: "Vậy em có nên tỏ tình không? /(ㄒ o ㄒ)/~~ "
Ôn Ngôn: "Đương nhiên là nên!"
Lâu Phong Đài: "Nên cái rắm!"
Lâm Mậu: "! " Cậu cảm thấy mình đi bàn bạc chuyện lớn đời người với hai người này quả thật là ngu ngốc không biết giới.

Lúc Hoắc Tiêu Vân tới thì nhìn thấy Ôn Ngôn và Lâu Phong Đài đang đấu võ mồm đến không thể tách rời, Lâm Mậu ngồi bên cạnh, vẻ mặt cứng đờ vô cảm, trong lòng ôm một bảng viết chữ.

Ôn Ngôn đã từng gặp Hoắc Tiêu Vân, coi như có thể nói chuyện, Lâu Phong Đài lại gặp lần đầu tiên, gật đầu xem như chào hỏi, Lâm Mậu uể oải giơ bảng lên: "Cậu tới rồi.

" Cậu vẽ một cái biểu cảm buồn ngủ ở phía sau, Hoắc Tiêu Vân nhìn một lúc lâu mới hiểu.

"Sao thế?" Hoắc Tiêu Vân ngồi bên cạnh cậu, lấy một quyển sổ ghi chép trong cặp sách ra đưa tới, "Đây là ngày hôm nay, sáng mai cậu đừng quên mang cho tớ.

"
Lâm Mậu gật đầu, cậu lật vài trang rồi nhét vào cặp sách của mình, sau đó còn nghiêm túc vỗ ngực: "Không quên đâu, đêm nay tớ nhất định sẽ xem thật kỹ ~(≧▽≦)/~ "
Hoắc Tiêu Vân cười cười, cậu chống cằm nghiêng mặt hỏi: "Vừa rồi mọi người đang ồn ào gì thế, tớ nghe thấy câu tỏ tình gì đó?"
Lâm Mậu chép chép miệng, cậu có vẻ hơi xấu hổ, thô lỗ nắm tóc, nhanh chóng viết lên bảng: "Tớ cũng cảm thấy mình thích anh ấy! Vậy nên đang nghĩ cách nói cho anh ấy biết (????) "
"! " Hoắc Tiêu Vân phỉ nhổ nói, "Viết chữ thì viết chữ, cậu còn vẽ thêm hoa làm cái gì.

"
Lâm Mậu không nghe cậu, còn rất đắc ý tô lại đóa hoa một lần nữa.

Hoắc Tiêu Vân: "Thật ra tớ cũng cảm thấy cậu không cần phải tỏ tình, người mù cũng có thể nhìn ra BOSS yêu cậu không có cách nào tự kiềm chế, hôm nay cậu chờ anh ta tan làm thì nắm lấy tay anh ta, nói không chừng là được.

"
Lâm Mậu trợn to hai mắt, dường như cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, gật rồi lại lắc, sau đó viết lên trên bảng: "Vậy không tốt lắm, quá tùy tiện, không đủ chính thức  ̄ へ  ̄ "
Hoắc Tiêu Vân: "! Cậu muốn chính thức thế nào, nói ra à?"
Lâm Mậu nghĩ mình vừa mở miệng thì lại nói bắp, nghĩ tới câu kia: "Nói nói nói nói nói em yêu anh, tớ tớ tớ tớ không nói ra được! "
Cậu và Hoắc Tiêu Vân liếc nhìn nhau một cái, mặt không cảm xúc dùng sức viết lên trên bảng: "Thôi, tớ vẫn nên hát đi ┑( ̄Д  ̄)┍ "
Nói là hát, Lâm Mậu chọn trong một loạt ca khúc của mình, phát hiện có thể dùng để tỏ tình hình như không có mấy bài, hết cách, cậu chỉ có thể tạm thời mượn phòng nhạc, vùi đầu viết một đoạn nhạc ngắn, lại gọi Phạm Đồng cùng bàn bạc về ca khúc.

Phạm Đồng rõ ràng vừa mới tỉnh, đầu tóc rối bù, bản thân cậu có một gương mặt trẻ con, bởi vì thiếu ngủ mà sưng phù, cảm giác tròn lên một vòng.

Cậu híp mắt nhìn ca từ Lâm Mậu vừa viết xong, cảm thấy da gà trên tay mình đang chậm rãi tỉnh lại, không khỏi rùng mình.

"Em là ngọn núi lửa ngừng hoạt động đột nhiên sống lại à?" Cậu liếc mắt đánh giá Lâm Mậu, "Sao ca từ lại biết buồn nôn như vậy.

"
Lâm Mậu thành thật viết: "Em muốn tỏ tình với Trần Lộ.

"
"Phốc!" Phạm Đồng phun một ngụm nước ra ngoài.

Lâm Mậu vội vàng lấy tập lời bài hát của mình ra, miễn cho bị bắn vào, Phạm Đồng vừa ho vừa em em em nửa ngày.

"Mẹ nó! " Phạm Đồng cảm khái nói, "Mẹ nó tin này mà tung ra thì sẽ thành hotsearch đứng đầu Weibo đấy!"
Phạm Đồng phức tạp liếc cậu một cái: "Ông chủ gọi là gì nhỉ? Con rùa ngàn năm cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài à! "
Lâm Mậu bị cái ví dụ con rùa ngàn năm đánh đùng đùng, ngẫm nghĩ một lát, lại nghiêm túc viết lên trên bảng: "Em còn chưa tỏ tình thành công đâu á  ̄ へ  ̄ "
Phạm Đồng cười: "Em chịu tỏ tình là đã thành công rồi.

" Cậu cầm tập lời bài hát của Lâm Mậu, phấn chấn xắn tay áo nói: "Đến đây nào! Chúng ta cùng giải quyết nó, ông chủ mà biết nhất định sẽ cho anh một bao lì xì đỏ thẫm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui