Cái Gọi Là Tâm Sự

Mạch Dịch xưa này đều là người thích truy cứu đến cùng.

Điều ấy tôi không là gì, nhưng mà lần này cậu ấy không hỏi nhiều.

Chuyện này thật sự làm tôi bất an.

Điện thoại để ở đầu giường, hôm qua đã xóa sạch tin nhắn ở trong hôm nay phát hiện lại có tin nhắn mới.

Số điện thoại của Hứa Tiêu

Em chỉ nói ngắn gọn:” Hai giờ chiều nay, đến với em nhé?”

Tôi lảo đảo bước vào gian phòng, ngẩng đầu nhìn thấy Mạch Dịch.

…Thú thật là tôi bị dọa cho hoảng sợ.

Tôi hỏi: “Em không đi làm sao?” đồng thời tôi cũng tỉnh táo hẳn sau cơn uể oải.

Cậu lắc đầu, dẫn tôi đến phòng ăn, vừa xới cơm vừa nói: “Hôm nay nghỉ.”

Tôi uống nước rồi mỉm cười: “Chỉ nghỉ hôm nay sao?”

Cậu cong khóe mắt mỉm cười, nhưng không biết trong lòng có vui hay không: “Cũng không lâu lắm, chỉ nghỉ khoảng một tuần.” Nói xong cậu nhìn tôi, sâu trong ánh mắt là vẻ chờ mong: “Anh đi với em được không?” Giọng nói êm như ru nhưng nghe thật buồn.

Trái tim tôi nhói đau

….

Sau khi cơm nước tôi thừa dịp Mạnh Dịch rửa bát, liền nhắn tin trả lời Hứa Tiêu: “Không được, anh có việc bận rồi.”

Nếu như chiều nay tôi ra ngoài, chắc chắn hy vọng của cùng của Mạnh Dịch cũng bị bóp nghẹn.

Giờ nhìn thẳng vào cậu ấy cũng thật khó khăn với tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui