Chap 46 kế dung cây dọa khỉ.
Mình và anh Hai đến hiện trường của vụ án, ở đó cũng có 4 năm đồng đội của thằng Mười đang khám xét hiện trường vụ án. Thấy mình và anh Hai đến họ cũng cười nói hỏi han linh tinh, kiểu đá xoáy.
Xin chào hai người ở đây ai là anh Ba của đồng chí Nguyễn Lê….. vậy. Là tôi, có chuyện gì vậy anh ?. À tôi nghe nói cậu rất tài chí, vậy cậu thử nhìn xem hiện trường có gì khác thường không. “Hừ bà nội con chó nó lại định chơi trò chém gió hỏi đểu mình đây”. Vậy các đồng chí đã tìm ra được manh mối gì chưa ?. Nếu điều tra được thì đâu cần tới cậu phải tới đây. Vậy sao xem ra CA cũng có lúc phải bó tay sao, mình kiểm tra hết một lượt đúng là không có một dấu hiệu nào cậy phá cửa để đi vào cả, mọi chốt cửa sổ vẫn đều chốt, mà như thằng Mười nói thì lúc nó đưa tiễn bọn kia ra ngoài, nó đã đề phòng chuyện bất chắc nên đã khóa trái cửa rồi cài chốt trong. Như vậy sẽ không có ai có thể vào được bằng cửa chính, nếu thế thì chúng mang cái xác kia vào bằng cách nào chứ, chẳng nhẽ chúng có thuật đi xuyên tường, hay chúng có thuật độn thổ. Quả thật hiện trường không có một manh mối nào để điều tra, hay chúng có cửa đi ở chỗ cái tủ đứng kia, mình tiến lại gần mở hết cánh cửa tủ ra, nhưng nó là một khối liền vì vậy sẽ không có cửa để đi, điều này làm ình cảm thấy đúng là bó tay không biết bọn đó làm cách nào mà có thể mang được cái xác đó dặt lên giường của thằng Mười chứ.
Kìa Ba chú có phát hiện được điều gì không, tuy nghe thấy câu hỏi của anh Hai nhưng tính mình đang tập trung suy nghĩ thì sẽ không bao giờ trả lời những câu hỏi ngoài lề của những người xung quanh. Anh Hai lại hỏi kìa Ba chú có phát hiện được điều gì không ?.
Mình nghĩ trong đầu chẳng nhẽ lại bó tay để thằng Mười bị tước quân hàm rồi đi tù, không thể thế được kế hoạch của chúng nó dù có hoàn hảo thế nào cũng vẫn phải có sơ hở, chẳng nhẽ giờ lại dùng vũ lực để ép bọn nhân chứng nói sự thật thì cũng không hay, vì chẳng may lúc ra tòa chúng nó lại lật ngược câu trả lời là do bị ép buộc, thì thằng Mười tội lại càng nặng hơn. Mình như người bất động phải 15 phút, không hề động đậy hay di chuyển, tâm trí giờ chỉ có mỗi một suy nghĩ là tại sao chúng có thể mang được cái xác đó vào, nhưng dù suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ được ra là chúng làm cách nào để bỏ cái xác chết đó vào. Anh Hai lại hỏi : có phát hiện được gì không Ba. Không thể phát hiện được gì anh Hai ạ. Vậy mà thiếu tá Nguyễn Lê…. Lại kêu anh Ba của mình tài trí hơn người xem ra cũng chẳng có gì khác biệt cả. “ hừ con bà nội nó, nếu không phải vì thằng Mười đang cần tới sự giúp đỡ của nó, thì chắc chắn mình đã bem chết con mẹ con chó đó rồi”. Kìa sao anh lại nói thế, đến các anh là công an điều tra mà còn không điều tra được gì, thì thằng em tôi điều tra được gì chứ, nó đâu có được ăn học để điều tra như các ông.
Thôi kệ họ đi anh Hai chúng ta về thôi, “ mình và anh Hai ra về nhưng chợt mình lại nhìn thấy một điều kì nạ, đó là hình như cái tủ đứng kia đã được dịch chuyển, bởi vì vết bẩn ở chân tủ đã hở ra. Như mọi người biết nếu như ở gầm tủ thì bao giờ cũng bẩn hơn ở bên ngoài, nên nếu bị xê dịch mà không đặt lại đúng chỗ thì vết bẩn ở dưới gầm tủ sẽ bẩn hơn ở ngoài”. Xin lỗi cho tôi hỏi đã ai xê dịch cái tủ này chưa ?. Cái tủ đó đâu có liên quan gì đến vụ án mà xê dịch làm gì ! “ con bà nó nói thế cũng nói được mang tiếng điều tra viên phá án bao năm, chẳng nhẽ mình lại chửi vào cái mặt con chó ngu đó mà còn tỏ vẻ nguy hiểm”.