Cảnh sát cũng không chậm trễ bao lâu, nửa giờ sau, mấy chiếc xe cảnh sát đã tới cửa trang viên.
Lúc này quản gia vẫn còn chưa có tỉnh lại, Quách thiếu gia vẫn đang nhốt mình ở lầu hai, toàn bộ trang viên giờ hoàn toàn không có chủ nhân nào có thể quản lý, thế nên thám tử trực tiếp làm chủ đón cảnh sát vào.
“Cố tiên sinh.
” Vị cảnh sát đứng đầu gật đầu với thám tử, sau đó nhìn thấy bên cạnh là nhiếp ảnh gia, liền sửng sốt, sau đó liền chào hỏi: “Không ngờ Diêu tiên sinh lại ở đây.
”“Cảnh sát các anh lại tới chậm rồi.
" Thám tử ý cười dạt dào nói, rồi anh lấy máy tính bảng ra đưa tới.
Cảnh sát bất đắc dĩ lắc đầu, nhận lấy máy tính bảng anh đưa tới, sau đó đánh mắt lộ ra ý hỏi thăm.
Vị thám tử lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chứng cứ phạm tội của ông Quách và chân tướng của vụ việc ba năm trước đều ở đây, năm đó tôi đoán không sai.
Ngoài ra - phía trên phòng tạp vật còn có một hầm rượu, dưới hầm rượu còn có một mật thất, có thể kêu người đi xuống xem một chút.
"Nghe vậy, vẻ mặt của viên cảnh sát trở nên nghiêm túc, hướng về phía thám tử gật gật đầu.
"Đúng rồi, các anh có mang theo dụng cụ không?" thám tử lại hỏi.
"Công cụ nào?" viên cảnh sát hỏi rồi nhìn lại phía chiếc xe cảnh sát ở đằng sau.
Tối hôm qua sau khi nhận được báo cáo vụ án đến từ trang viên, kèm theo cả việc Cố Miểu gây khó dễ, thế nên lần này cảnh sát tới đây không chỉ là để điều tra hung thủ sát hại Quách tiên sinh, mà còn đã chuẩn bị tốt để đào trang viên này lên.
Dù sao hai năm qua thì lực ảnh hưởng của tập đoàn Quách thị thì cũng đã không đủ để gây cho áp lực bọn họ nữa, huống chi hiện tại kẻ cầm đầu cũng đã chết rồi.
Cho dù sự việc đã qua ba năm, cho dù hung thủ đều đã chết, nhưng tội nên công bố cho mọi người, cũng sẽ không nên chôn vùi như vậy.
“Có một kẻ sát nhân vẫn chưa được tìm ra, bất quá, tôi thấy chuyện này cũng không có gì phải lo lắng đâu.
" Sau khi bàn giao trang viên với cảnh sát xong, thám tử liền thở dài một cách khó hiểu.
! Sau khi cảnh sát khống chế tòa trang viên này, người hầu làm việc ở các nơi đều bị tụ tập lại trong biệt thự, bao gồm vài lữ khách từ bên ngoài vào.
Trong trang viên rộng lớn, hơn mười người bị mấy cảnh sát bao vây, người nào người nấy đều mặc đồng phục, tản mát ra lực áp bức mạnh.
mẽ.
Không còn nhiều thời gian nữa cho đến khi trò chơi kết thúc, nhiếp ảnh gia càng lúc càng lo lắng về nhiệm vụ cuối cùng, sau khi cảnh sát đến,không nói nhảm nhiều liền mang theo bọn họ đi tới phòng bếp.
Phải nói rằng danh tính thám tử giấu mặt này đã giúp anh ta dễ dàng lấy được lòng tin của cảnh sát.
Từ Thạc biết nhiếp ảnh gia đang tìm kiếm thứ gì, đại khái là đang định tháo rời đường ống thoát nước của bồn rửa mặt ra để kiểm tra độc tố đây mà.
Cái chậu rửa mặt này là loại xây kín không lộ ống nước ra ngoài, lúc trước vì để có tính thẩm mỹ nên chậu rửa mặt này được thiết kế liền nguyên khối luôn với bức tường.
Trừ phi đập tường, nếu không khi mà không có chuyên gia ở đây thì căn bản là không mở ra được.
Từ Thạc nhìn đồng hồ đếm ngược đến khi kết thúc trò chơi, không để ý đến hành động của cảnh sát, tiếp tục ngồi trên ghế sô pha uống trà và nghịch điện thoại di động.
Cảnh sát vốn cho rằng trong số ít du khách đến ở qua đêm một cách quá trùng hợp này có thể có kẻ giết người, kết quả là khi bị canh gác nghiêm ngặt mà mọi người đều trông rất thảnh thơi và thoải mái, cũng không thấy vội vã chút nào!Những người chơi quả thật là cũng không vội, cơ bản là bọn họ cũng không phải người của thế giới này, một khi đến thời điểm thì các ngươi ở chỗ này chết bao nhiêu người cũng không có quan hệ cùng bọn họ.
Thám tử quay trở lại phòng đầu bếp để tìm kiếm một lần nữa, sau khi kiểm tra xong, anh lại cảm khái giống như ở phòng Từ Thạc trước đó: “Quá là sạch sẽ.
”Sự sạch sẽ không chỉ đề cập đến sự sạch sẽ của căn phòng, mà còn là sự sạch sẽ không để lại bất kỳ thông tin nào.
Thoạt nhìn thì chính là một đầu bếp thành thật tuân thủ quy tắc, sạch sẽ đến mức không có một chút hiện tượng phạm tội gì, nhưng khi thám tử nghĩ đến khí thế cực kỳ dứt khoát của người thanh niên kia khi cầm bình rượu nện vào đầu quản gia thì lập tức lại cảm thấy quá giả dối.
! Có tiếng tháo rời bồn rửa trong nhà bếp, trong đám người chơi đang ngồi trên ghế sô pha, Chiêm Thiến lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, nhưng lại thấy hắn thật sự rất là bình tĩnh.
Lúc trước nàng càng đánh giá thanh niên lại càng cảm thấy hình dáng thân hình đối phương có chút quen mắt.
Chiêm Thiến bây giờ vẫn còn không rõ hung thủ rốt cuộc có phải là hắn hay không, nhưng suy đoán trong lòng vẫn đang nghiêng về phía hắn, mặc dù lúc trước cô đã nói khả năng cao người chơi sẽ không phải là hung thủ trong kịch bản cho người mới.
Nhưng cũng chỉ là khả năng cao…Lúc ấy Chiêm Thiến bị chính nhiệm vụ của mình lừa dối, nhiệm vụ bảo cô điều tra cụ thể bí mật của trang viên, cô lại theo bản năng liền suy luận nội dung vở kịch vào trong gút mắc yêu - hận trong trang viên, đồng thời cũng muốn mấy người khác giúp cô cùng điều tra, vì vậy mới nói ra suy đoán rằng "Người chơi không phải hung thủ".
Mặc dù bây giờ toàn bộ cốt truyện đã chuyển sang hướng quỷ dị giam cầm hành hạ đến chết , không liên quan gì đến những vướng mắc yêu hận, nhưng như vậy thì vấn đề trọng yếu nhất liền xuất hiện --Chính xác thì hung thủ giết Quách tiên sinh vì lý do gì?Cho bà Quách hay cho những cô gái đã chết?Trò chơi sắp kết thúc, nhưng trong toàn bộ kịch bản giết chóc, hạng mục cuối cùng này vẫn chưa được hoàn thành.
! Hung thủ biết tất cả những điều này, nhưng lại không báo cảnh sát, cũng không thu thập chứng cứ, hắn chỉ đơn thuần giết chết Quách tiên sinh.
Vị thám tử đang ngồi trước bàn làm việc của đầu bếp, lật giở những công thức cải tiến trong cuốn sổ tay, định tìm kiếm một số công thức nếu ăn vào sẽ gây ngộ độc, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện.
Anh nhớ đến đầu bếp đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.
Thám tử đứng dậy, thò đầu ra từ cửa, hướng phòng khách hô: "Đầu bếp Trương, điện thoại di động của anh có thể cho tôi mượn xem một chút không?"Từ Thạc đang chơi game nghe vậy liền lập tức đứng dậy đi tới đưa điện thoại di động cho vị thám tử, thám tử vội vàng nhận lấy rồi thấy được thông báo “qua màn” hiện lên trong game.
Điện thoại di động đầu bếp cầm đã lâu, cho dù có tin tức gì cũng đoán chừng cũng sẽ bị xóa đi rồi, nhưng thám tử vẫn phải tới kiểm tra.
Từ Thạc dựa vào khung cửa nhìn anh lăn qua lăn lại, cũng không ngăn cản.
Ngoại trừ điểm phiền phức là phải dùng thân phận của mình để đầu độc vào bát, còn đâu thì đầu bếp làm việc thực sự rất gọn gàng ngăn nắp, điện thoại đơn giản đến mức bấm vài số liên lạc đều trống không.
Có lẽ bởi vì đầu bếp không hề nghĩ đến việc để lại đường lui cho mình.
Vì vậy, anh ấy đã khiến cuộc sống của mình trở nên trống rỗng.
! Trong nhà bếp, bồn rửa đã được tháo dỡ hoàn toàn.
Nội thất sử dụng trong biệt thự đều rất cao cấp, đường ống nước được cọ rửa thường xuyên bằng máy móc, một chút canh thừa lá rau cũng không có lưu lại, tuy nhiên nếu không có dụng cụ chuyên nghiệp thì bồn rửa cũng rất khó để tẩy rửa những thứ như kiểu hóa chất.
Bước tiếp theo là cảnh sát sẽ sử dụng thuốc thử để phát hiện chất độc.
Nhìn bọn họ bận rộn, nhiếp ảnh gia nhìn đồng hồ đếm ngược càng lúc càng gần, rồi lại nhìn về phía đại sảnh.
Trên ghế sô pha không có bóng dáng của đầu bếp, anh sửng sốt trong chốc lát, không khỏi nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy một bóng người đang dựa vào cánh cửa ở góc hành lang bên phải lầu một.
Sau đó dường như cảm nhận được ánh mắt bén nhạy của anh, thanh niên đó cũng quay đầu nhìn sang.
Hai người nhìn nhau từ xa, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Thám tử đang lục soát phòng đầu bếp, có trợ thủ đắc lực ở đây, nhiếp ảnh gia mặc dù cảm thấy cấp bách nhưng vẫn bình tĩnh.
Trò này thật ra không khó, cái thiếu nhất là bằng chứng.
.