"Là anh! Tiểu Côn, mấy ngày nay nếu như em cảm thấy không khỏe thì chúng ta có thể ra ngoài đi dạo.
”Từ Thạc nói rồi dùng tư thế nửa ngồi nửa quỳ ngồi xuống trước mặt cậu, hoàn toàn không để ý đến cái bộ dáng muốn bóp cổ mình đến chết của cậu bé, nhìn cái vẻ mặt ôn nhu quan tâm đến bệnh nhân kia của hắn rõ ràng là đã khôi phục thành tình trạng bác sĩ tốt.
Y tá bị bỏ lại một bên trong mắt tràn đầy vặn vẹo cùng ghen tị, phẫn nộ hét lên: "Không cần ngươi ở đây vướng bận!"Từ Thạc ngẩng đầu nhìn cô, cau mày nói: "Ta vừa rồi đã muốn hỏi, vì sao cô lại ở chỗ này, tôi nhớ rõ rằng tôi không gọi hộ lý cho Tiểu Côn lúc nghỉ ngơi mà.
”Y tá hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lại tập trung vào cậu bé, cung kính mà cuồng nhiệt.
Lạc Côn ngồi dưới đất, nghiêng đầu, sau khi nhìn Từ Thạc và y tá tương tác với nhau, đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, sau đó, tiếng cười trầm đục đè nén càng lúc càng lớn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, người bên cạnh đột nhiên đều trở nên thật giả tạo.
Cũng giống như bệnh viện này, cũng giống như thời gian đó, giả mạo khiến người ta chỉ muốn phá hủy hoàn toàn.
“Tiểu Côn?” Từ Thạc lo lắng nhìn hắn, nói xong lại thò tay vào trong túi lấy ra hai viên thuốc, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: "Nếu không chúng ta lại uống một viên thuốc nữa? Không muốn ngủ thì nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh dẫn em ra ngoài giải sầu được không.
”Lạc Côn nhanh chóng thu liễm nụ cười, mặt không chút thay đổi đứng dậy, xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.
"Tiểu Côn? Đợi đã!" Từ Thạc cả kinh, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Bùm!Từ Thạc vừa đuổi ra khỏi cửa liền sơ ý va thẳng vào tường.
Hắn sờ sờ cái mũi đau nhức của mình rồi nhìn xung quanh, đây là nhà vệ sinh.
Tuy rằng phòng 13 nằm xéo đối diện với nhà vệ sinh công cộng, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng hắn vừa chạy ra ngoài cửa lại chạy thẳng vào đây được, huống chi hắn còn bị trực tiếp đập vào tường nữa.
Là thời gian lặp lại, hay là khiến thời gian trở lên hỗn hoạn?Đây là… Năng lực của Lạc Côn?Dù sao thì vừa nãy Lạc Côn cũng đã không khống chế được cảm xúc của bản thân.
Từ Thạc cúi đầu nhìn, trên giá rửa mặt có một con dao gọt hoa quả nhỏ dính máu, trong chậu rửa mặt cũng có rất nhiều máu đỏ tươi, hắn theo bản năng sờ sờ túi quần, lại tìm không thấy con dao mang theo bên người.
Ngay cả chiếc áo khoác trắng của hắn cũng đã thay đổi, trên đó nhuộm đầy máu tươi, như thể hắn vừa mới giết người.
Lúc này, tiếng la hét từ bên ngoài truyền đến, kèm theo nhiều bước chân hỗn loạn.
Lúc này Từ Thạc cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau nhói quen thuộc, hắn xoa xoa huyệt thái dương rồi thu con dao gọt hoa quả lại, xoay người đi ra toilet.
Vết máu trên mặt đất kéo dài từ nhà vệ sinh đến cửa cứu hỏa, mà lúc này trong hành lang lại tràn đầy khói đặc, trong sương mù đều là bóng người lờ mờ, ngọn lửa hừng hực đang từ cuối hành lang truyền đến.
Từ Thạc tập trung vào việc quan sát hướng đi của vết máu trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút déjà vu.
Rất nhanh hắn đã nhớ lại, vào vòng lặp thứ hai, bác sĩ Sở đã đâm chết Lạc Côn, sau đó vào nhà vệ sinh để rửa vết máu, tình hình lúc ấy đại khái chính là như thế này.
Nghĩ đến đây, Từ Thạc liền bước tới và mở cửa phòng cháy chữa cháy.
Cơ mà mặc dù có một vũng máu lớn ở cầu thang, nhưng lại không có xác chết nào nằm ở đó.
Hắn lại nhìn về phía con dao của mình, lặng lẽ suy nghĩ, khi bác sĩ Sở bắt đầu giết người, vốn trên con dao gọt hoa quả hình như đã có vết máu rồi, khác hẳn với trước khi hắn rời phòng làm việc.
Lúc ấy, trước khi đi giết Lạc Côn, bác sĩ Sở còn đi giết ai không?Tại thời điểm đó, thì không.
"Thì ra là như vậy! "Từ Thạc đột nhiên hiểu ra: "Nếu như du hành thời gian là năng lực của bác sĩ Trần, vậy thì hiện tại thời không trở lên hỗn loạn… chính là năng lực của ngươi!"Hắn nói xong xoay người nhìn về phía sau.
Lạc Côn đứng ở nơi đó nghiêng đầu, nhếch miệng hỏi: "Bác sĩ Sở?Từ Thạc nhìn cậu một cái rồi không để ý tới nữa mà bắt đầu thưởng thức con dao gọt hoa quả trên tay, sau đó nhấc chân đi nhanh về phía sương mù dày đặc.
Ở giữa hành lang, ngọn lửa là do thang máy được xây dựng ở đây gây ra, Từ Thạc vượt qua ngọn lửa, đẩy cửa phòng số 8 ra, nhìn vào bên trong.
Đào Đào không có ở đó.
Nhiệm vụ của cô hẳn là rời khỏi bệnh viện số 5.
Tình huống này chính là thời khắc tốt nhất, cô đương nhiên sẽ không bỏ cuộc.
Sang đến vòng lặp thứ 2, Đào Đào đã chạy khỏi được bệnh viện.
Lạc Côn vẫn còn đi theo phía sau lải nhải: "Bác sĩ Sở, anh quả nhiên cảm thấy rất hứng thú với cô ấy, bây giờ có thể nói cho tôi biết, các anh đang diễn loại kịch nào không?"Từ Thạc vẫn mặc kệ cậu bé mà tự mình suy tư.
.
Hiện tại đã xác định được bốn người chơi, tuy rằng chưa xác định được tổng số người chơi, nhưng đại khái đã xác định được nhiệm vụ của Đào Đào, vẫn còn giám đốc Trương và y tá phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sở dĩ lần trước giám đốc Trương chủ động đi tìm hắn, có lẽ là bởi vì ông phát hiện trong mấy vòng lặp trước hắn luôn giết Lạc Côn, cho nên đi ngăn cản.
Nếu như từ vai trò của đối phương mà phán định, thì giám đốc Trương ngày nào cũng phải đi khám bệnh, nhiệm vụ này có lẽ liên quan đến bệnh nhân, hay đơn giản là chỉ liên quan đến Lạc Khôn?Nói đến Lạc Côn, còn có y tá kia! ! Nghĩ đến đây, Từ Thạc nhìn thẳng vào kẻ tâm thần phía sau và hỏi: "Ngươi cùng y tá kia có quan hệ gì, tại sao cô ta lại ở phòng của ngươi? Không ai ngoài ta có thể vào phòng của ngươi, hơn nữa lúc ấy không phải là thời điểm các y tá đang đi khám bệnh.
""Bác sĩ Sở, ngươi đang quan tâm ta sao?"Lạc Côn nhếch khóe miệng, quái dị nói: "Bất quá, muốn biết đáp án, phải dùng bí mật của bản thân đến đổi nha~"Từ Thạc vẫn đang cầm một con dao gọt trái cây dính đầy máu, khi nghe được điều này thì hơi híp mắt rồi đột nhiên ấn Lạc Côn vào tường, dí con dao gọt trái cây sắc bén lên cổ cậu.
“Ngươi không nói, ta đại khái cũng có thể đoán được.
”Thái độ của y tá đối với cậu bé này chính là thái độ của một tín đồ cuồng nhiệt, đại khái người này đã bị tư duy của tiểu tử kia ảnh hưởng, giống như Trần Sở lúc trước.
Đào Đào đã nói, Lạc Côn từng đi mê hoặc cô rời khỏi bệnh viện, từ điểm này mà phỏng đoán thì Lạc Côn cũng không nhất định không có ý định rời khỏi bệnh viện số 5 trước thời hạn.
Chỉ là bệnh viện số năm cũng đã sắp bị giải thể, thế nên nhiều một ngày hay ít một ngày kỳ thật cũng không khác biệt.
.
Thế thì…Mục đích thực sự của cậu bé này không chỉ là rời khỏi bệnh viện số 5.
Trong làn khói dày đặc, ngọn lửa bốc lên rồi cuộn lại, kèm theo đó là một bóng trắng mơ hồ.
Trong một khắc, Từ Thạc cảm nhận được nguy hiểm liền xoay người mạnh mẽ tránh đi, nương theo âm thanh leng keng va chạm là một con dao phay chém thẳng vào tường ngay sát bên tai Lạc Côn.
Kẻ tấn công giật mình, hoảng sợ xin lỗi: "Anh hùng của tôi ! Tôi không cố ý!"Từ Thạc nhìn về phía y tá, sát khí vừa nãy rất là chân thật, giống như trước đây.
Đi giết bác sĩ luôn kiềm hãm chúa cứu thể vì để bảo vệ tín ngưỡng cuồng nhiệt của bản thân, cái này coi bộ cũng có lý khi mà trở thành nhiệm vụ của người chơi.
Vậy nên, câu hỏi cuối cùng là…Ai đã đốt cháy bệnh viện này?Lúc này, y tá móc từ trong ngực ra một cái nút bấm màu đỏ ,bộ dáng xu nịnh đưa cho cậu bé âm trầm, lắp bắp nói: “Anh hùng của tôi, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần cậu ấn cái này, chúng ta có thể cùng rời khỏi chỗ chết tiệt này!"Cô y tá dường như hoàn toàn không biết về sự thay đổi địa điểm đột ngột khi vẫn còn ở trong phòng bệnh vừa nãy.
Cô tựa hồ không phát hiện được việc thời gian trở nên hỗn loạn, chỉ chăm chú làm theo lịch trình của vòng lặp thứ hai mà nhìn chăm chú chằm chằm Lạc Côn, trong mắt tràn đầy nhiệt tình cùng ngưỡng mộ, không một tia tạp chất.
Vào vòng lặp thứ hai, y tá bắt đầu châm lửa từ lầu ba, cũng gặp mặt Lạc Côn ở hành lang lầu hai.
Đây cũng chính là "con chuột nhỏ" mà bác sĩ Trần nhìn thấy trong góc trước đó khi giết người.
Lúc này, Lạc Côn đã nhận lấy nút “phá hủy”, cơ mà lại quay sang nhìn Từ Thạc, người đang đứng một bên với vẻ mặt bình tĩnh.
Khóe miệng cậu hiện lên một nụ cười quái dị: “Nhưng mà, tuồng vui này còn chưa kết thúc mà.
”Quả nhiên, Lạc Côn chỉ muốn hủy diệt bệnh viện thứ năm.
Như vậy, nhiệm vụ thứ hai gần như đã được xác định.
Từ Thạc vẫn luôn phớt lờ cậu mà chỉ nhìn y tá đầy ẩn ý, khi ngọn lửa bao trùm cả khu hắn mới quay người, bước vào làn khói đen dày đặc.
Bây giờ còn phải tìm giám đốc Trương.
Nhưng mà khi Từ Thạc vừa quay lại đi được hai bước thì…"Bùm!"Một tiếng súng vang lên, viên đạn trong nháy mắt xuyên qua ngực hắn.
.