"Được rồi." Trần Vũ nhún vai: "Em thừa nhận em có cầm thuốc lá.
Bởi vì bà thím này không chịu bán cho em, mà lại em cũng đã để lại tiền cho bả rồi, sao còn có thể gọi là trộm đâu?"
"Để lại tiền? Cậu nói là tờ 10 nguyên sao?" Già cảnh sát nhân dân mở miệng.
"Đúng vậy! Em còn chưa tìm bà ấy thối tiền lẻ, vậy mà bà ta lại còn báo cảnh sát? Bà ta quá đáng lắm luôn ý? Cảnh sát cũng không có nhiều lực lượng như vậy à?"
"Thối tiền lẻ?" Bà chủ huyết áp lên cao: "Một gói Hongtashan có giá 1680, ngươi liền ném mười đồng tiền, còn phải tiền lẻ cho ngươi?"
"Vãi Luyện? 1680?" Trần Vũ kém chút cắn trúng đầu lưỡi: "Bà bán thuốc lá hiệu Himalaya hay sao?"
Lão cảnh sát nhân dân chăm chú quan sát biểu lộ của Trần Vũ, xác nhận đối phương không phải là đang giả vờ thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, liền buông lỏng tay: "Cậu không biết giá bán thuốc lá sao?"
"Mặc kệ tôi có biết hay không, một gói Hongtashan giá 1680 nguyên cũng quá điên cuồng đi à nha? Thương nhân có lòng dạ hiểm độc như vậy không xử bắn thì giữ lại để ăn tết sao?"
Đám người: "..."
"Một gói Hongtashan giá 1680 nguyên? Thương nhân lòng dạ hiểm độc như vậy không xử bắn thì giữ lại để ăn tết hay sao?"
"Ngươi mẹ nó nói ai là lòng dạ hiểm độc thương gia đấy?" Bà chủ liền muốn xông đi lên, lại bị chung quanh cảnh sát nhân dân ngăn cản: "Đừng cản tôi! Tôi muốn đập chết hắn!"
Trần Vũ: "Đừng cản nàng! Để nàng đến!"
Thầy chủ nhiệm nổi giận rống to: "Trần Vũ! Em im miệng đi!"
Sau đó chủ nhiệm lớp cúi đầu áy náy nói với bà chủ: "thật là xin lỗi bà chị, tiểu hài tử không hiểu chuyện.
Em nó không biết giá thuốc lá, tưởng là rất rẻ, cũng không phải cố ý ăn cắp.
Thuốc lá tổn thất tôi có thể bồi thường bà chị."
Bà chủ nộ khí hơi chậm: "Nó nói chuyện quá thối."
"Nó đớp cứt, bà chị chớ để ở trong lòng." Chủ nhiệm lớp liên tục gật đầu, lấy ra túi tiền, đếm 2000 khối tiền đưa cho bà chủ: "Làm thầy của em nó, tôi cũng có trách nhiệm rất lớn.
Tiền này bà chị cầm lấy, tôi sẽ dạy dỗ em nó đàng hoàng tử tế."
"Chỉ cần 1680 nguyên, thầy trả dư rồi đó." Trần Vũ tỉnh táo đề nghị.
"Em im miệng!"
Trần Vũ: "..."
【tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +4】
Mấy người cảnh sát nhân dân cùng tiến tới, giao lưu trao đổi một trận.
Lại cùng bà chủ cửa hàng thuốc lá nói vài lời, có chung nhận thức, liền móc ra mấy phần văn kiện.
Một phần cho Trần Vũ.
Một phần cho thầy chủ nhiệm.
Một phần cho hiệu trưởng.
Một phần cho bà chủ.
"Đều ký tên đi." Lão cảnh sát nhân dân nói: "Cậu học sinh này không biết giá cả thuốc lá, cũng có hành vi trả tiền.
Không phải cố ý ăn cắp.
Là trẻ vị thành niên, lại là vi phạm lần đầu, cho nên không đề nghị câu lưu.
Có dị nghị gì không?"
Bà chủ hết giận, tổn thất cũng quay về rồi.
Tiếp nhận văn kiện, ở phía trên ký tên của mình: "Không có."
Trần Vũ: "Em cảm thấy giá của gói thuốc này vẫn là..."
Già cảnh sát nhân dân: " Ký nhanh lên!"
Trần Vũ: "Được rồi."
Hiệu trưởng một mặt âm trầm cùng thầy chủ nhiệm cũng đều ký lên tên của mình, đem văn kiện trả cho cảnh sát nhân dân.
"Vậy chúng tôi liền đi trước." Đối mặt với một đám học sinh sắp thi đại học, lão cảnh sát không muốn lãng phí thời gian, đem thuốc lá ném về cho Trần Vũ: " Dù cho có áp lực cũng không cần hút vật này."
Trần Vũ gật đầu, nhét thuốc vào trong túi: "Biết, thứ này nên ném đi."
Già cảnh sát nhân dân: "..."
Đợi sau khi cảnh sát cùng bà chủ đều đi.
Hiệu trưởng mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm Trần Vũ: "Em, đến phòng làm việc của thầy một chuyến."
Dứt lời, quay người rời đi.
Thầy chủ nhiệm, thầy giám thị lớp mười hai và lãnh đạo đi theo rời đi.
"Mọi người tự học!"
Thầy chủ nhiệm cảm thấy trong lồng ngực mình lửa giận cuồn cuộn, đối với toàn lớp hô một tiếng, liền lôi kéo Trần Vũ chạy ra phòng học.
Trong lớp yên tĩnh ba giây về sau, các học sinh lập tức loạn cả một đoàn.
Ngồi tại vị trí trung tâm nữ ban trưởng, khóe miệng phẩy nhẹ: "Quả nhiên, chó không đổi được đớp cứt..."
...
Mười phút sau.
Tầng cao nhất.
Trong phòng làm việc của hiệu trưng.
Tất cả quản lý của trường cơ hồ đều trình diện, ngồi tại vị trí của mỗi người.
Chỉ có hai người Trần Vũ cùng thầy chủ nhiệm là đang đứng.
Một cỗ áp lực vô hình, khiến thầy chủ nhiệm mồ hôi lạnh chảy ròng.
Trần Vũ thì không tim không phổi, không thèm để ý.
Chỉ là vụng trộm hút thuốc mà thôi, cũng không phải là cái gì trọng tội?
Còn có thể đem mình khai trừ sao?
"Trần Vũ đồng học." Hiệu trưởng hai tay mười ngón khép lại, ngữ khí băng lãnh: "Em bị khai trừ."
Trần Vũ: "Hào gia hỏa."
"Trường học...!Hiệu trưởng..." Chủ nhiệm lớp lo lắng: "Chỉ là hút thuốc, cái này trừng phạt cũng quá..."
"Mời thầy đừng nói chuyện." Hiệu trưởng ánh mắt sắc bén.
"..." Chủ nhiệm lớp trong cổ họng thanh âm lập tức nén trở về.
" Nội quy trường học chúng ta rõ ràng, nghiêm cấm học sinh hút thuốc." Hiệu trưởng từ trong ngăn kéo túm ra một trương văn kiện, đắp lên con dấu, ký tên của mình: "Từ hôm nay trở đi, em không còn là học sinh của ngôi trường này nữa.
thu xếp vật phẩm cá nhân, rời trường đi."