Người đàn ông nho nhã lịch sự, nhìn vô cùng thư sinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giữ lấy vai cô ta nhưng ánh mắt vô cùng thiêu đốt nói: “Về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau nhé.”
Người phụ nữ cũng nhẹ nhàng nói: “Mẹ là mẹ con.” Nhưng trong ánh mắt lại không hề có một chút hơi ấm nào.
Nếu đó là Tống Sư Yểu thì cô ta sẽ vô cùng tức giận, nhưng nếu đó là Tưởng Mật cô ta sẽ lại ghen tị vô cùng.
So với một đứa trẻ gầy gò như con khỉ khô, Tưởng Mật vẫn khiến người khác cảm thấy cảm giác của một tình địch hơn, trực giác của người phụ nữ khiến cô ta cảm thấy đứa bé này không đơn giản, là người nhiều tâm cơ.
Tưởng Mật nghĩ tới hai vợ chồng này là người thế nào, chỉ cần nghĩ thôi là cô ta đã thấy ruột gan cồn cào, vô cùng buồn nôn.
Nhưng vì quá kinh ngạc nên cô ta mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ biết sợ hãi nhìn về phía Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu rơi nước mắt: “Mật Mật, cậu tốt với tớ thật đấy, rõ ràng là cậu rất thích cô chú nhưng lại suy nghĩ và nhường cho tớ.
Như vậy làm sao mà được, vậy nên tớ mới nói cho cô chú biết, bọn họ quả nhiên rất thích cậu.”
“Tôi không muốn…”
“Con đang nói cái gì vậy?” Viện trưởng giữ đầu Tưởng Mật âu yếm nhưng cũng có phần áp chế cô ta.
Ánh mắt viện trưởng nhìn cô ta đầy đe dọa: “Ai lại không muốn có một ngôi nhà chứ? Con thích bọn họ, bọn họ cũng thích con, về sau mọi người nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.
Phải biết cảm ơn chứ Tưởng Mật.”
Bởi vì Tưởng Mật là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong cô nhi viện, viện trưởng cũng nhìn ra được sự cuồng nhiệt của người đàn ông này đối với Tưởng Mật.
Nhưng ông ta không quan tâm sự cuồng nhiệt đó của anh ta có nghĩa là gì, ông ta chỉ cần biết anh ta vì Tưởng Mật mà sẵn sàng bỏ gấp ba lần số tiền nhận nuôi Tống Sư Yểu! Viện trưởng cảm thấy bán Tưởng Mật cho anh ta rất có giá.
Dù sao cũng đã mười tuổi rồi, khó có thể tìm được một người khác nhận nuôi, lớn thêm vài tuổi nữa, trái tim trở nên hoang dã, sau khi trưởng thành là sẽ bỏ đi.
Cô nhi viện này đối xử với cô ta quá tốt, để cô ta trắng trẻo xinh đẹp như một công chúa nhỏ, chuyện báo đáp ông ta không phải là việc nên làm sao?
Tưởng Mật nhìn vào hai mắt của viện trưởng, cô ta sợ hãi, trong đầu xuất hiện cảnh tượng cái roi dài dùng để đánh những đứa trẻ không nghe lời, cô ta lợi dụng việc mình xinh đẹp nên chưa từng bị viện trưởng đánh lần nào, nhưng cô ta nhiều lần nhìn thấy cảnh viện trưởng đánh người rồi.
Lần này cho dù cô ta có ở lại thì e rằng cũng không có cuộc sống tốt.
Tưởng Mật từ chối vô ích, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ, bèn nêu ra chuyện được nhận nuôi cùng với Tống Sư Yểu: “Cháu không xa được cậu ấy, cầu xin chú, chú nhận nuôi cả Yểu Yểu được không?” Cô ta vô thức nũng nịu nói.
Người đàn ông có vẻ không từ chối nổi nhưng người phụ nữ kia lại cười nói: “Không được, cô chú chỉ nhận nuôi được một đứa thôi.” Con ranh con này, còn nhỏ như vậy mà đã biết quyến rũ đàn ông!
Tưởng Mật sốt ruột, liên tục van xin.
Nhưng cho dù người đàn ông kia không nỡ từ chối thì vì bọn họ có âm mưu xấu nên chỉ định nhận nuôi một đứa thôi.
Dù sao nhận nuôi hai đứa phiền phức cũng sẽ tăng gấp đôi.
Vậy nên yêu cầu của cô ta bị từ chối thẳng thừng.
Tưởng Mật vô cùng sợ hãi, nhưng cô ta bị áp lực mình là thần tượng nên không thể làm ra những chuyện như khóc lóc lăn lộn dưới đất được, vậy nên nhanh chóng bị ép đưa lên xe.
Cô ta ngồi trên xe, nhìn Tống Sư Yểu đang khóc thút thít bên ngoài xe, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ có một ngày mình lại bị cô ta hãm hại!
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang lái xe phía trước nhìn mình qua gương chiếu hậu, cả người Tưởng Mật lạnh toát, bụng dạ cồn cào, lập tức nôn khan mấy tiếng, suýt chút nữa đã nôn ra cả đồ ăn tối qua.
Lúc đẩy Tống Sư Yểu ra, cô ta không cảm thấy gì, nhưng khi chuyện này xảy ra với bản thân mình, cô ta lại phản ứng quyết liệt.
Tống Sư Yểu đứng đờ đẫn nhìn theo chiếc xe cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, đến khi bị các dì đưa vào còn lưu luyến quay đầu lại.
“Mật Mật nhất định sẽ hạnh phúc!” Tống Sư Yểu nói.
“Con bé nhất định sẽ hạnh phúc còn mày thì không ai cần.” Đứa bé mình yêu quý bị người khác nhận nuôi, người dì không vui, nói ra những lời khó nghe.
“Không sao, cháu đã quen rồi, chỉ cần Mật Mật hạnh phúc là được.
Hơn nữa Mật Mật sẽ thường xuyên về đây thăm cháu mà.” Tống Sư Yểu nói, sau đấy nở một nụ cười ngốc nghếch.
“Đúng là đồ ngốc.” Dì kia nhìn thấy cô như vậy, trong lòng cũng mềm đi.
Rất nhiều đứa trẻ khi được nhận sẽ nói mình sẽ về đây thường xuyên, nhưng thực tế phần lớn chúng đều không quay lại nữa.
Tống Sư Yểu lại ngoái đầu nhìn lại lần nữa rồi mới quay đầu trở về, cúi xuống buồn bã.
Tầng địa ngục thứ hai đã chuẩn bị những gì cho cô? Cô ta mong muốn cô thử như vậy, hẳn là một thứ rất tốt đẹp đấy nhỉ? Nhưng xin thứ cho kẻ bất tài vô dụng này, không có phúc được hưởng, cô cứ tự hưởng thụ một mình đi nhé.
Tiếp theo, tới lượt kịch bản của cô bắt đầu rồi.
Người đàn ông trung niên nhắm vào Tống Sư Yểu một quãng thời gian, bị Tưởng Mật nghi ngờ là kẻ biếи ŧɦái bước vào cổng lớn của cô nhi viện trong cùng buổi chiều hôm đó.
...
Trên đường được hai vợ chồng này đưa về nhà, Tưởng Mật thấp thỏm sợ hãi vô cùng, nhưng đến trước khi về nhà, cô ta được đưa đến một trung tâm thương mại để mua chút quần áo với đồ dùng hàng ngày.
Suốt dọc đường Tưởng Mật luôn nói với mình là phải nhẫn nhịn, mình là phán quan minh tinh, nếu người trong tình huống này là Tống Sư Yểu thì chắc chắn chỉ có một con đường chết, nhưng cô ta thì không như vậy.
Đầu tiên là bất cứ khi nào cô ta cũng có thể thoát ra nhưng cô ta không thể chọn làm như vậy được, bởi vì thoát ra thì sẽ không vào lại được nữa, mà buổi phát trực tiếp vẫn chưa bắt đầu, làm sao cô ta có thể từ bỏ cơ hội này? Hơn nữa để được lên chương trình “Thẩm phán chính nghĩa” cô ta đã phải bỏ ra quá nhiều công sức, hi sinh quá nhiều.
Mà khán giả cũng đã biết cô ta tham gia, nếu trước khi thời gian phát sóng trực tiếp bắt đầu mà cô ta đã thoát ra thì không phải đang nói với khán giả rằng cô ta kém cỏi đến mức không đấu lại được với Tống Sư Yểu khi còn bé sao?
Hơn nữa cô ta còn có những con đường khác để lựa chọn, đợi đến khi về nhà hai người này, cô ta sẽ gọi điện cho cô tiểu thư giả để nhờ giúp đỡ.
Mọi người đều là người trong giới giải trí, về sau kiểu gì cũng vẫn nhìn thấy nhau, chút chuyện này cô ta nhất định sẽ giúp.
Nghĩ vậy, cô ta ôm cái bụng đang cồn cào của mình, đi bên cạnh đôi vợ chồng này.
Người đàn ông kia rất nhiệt tình tích cực, thậm chí anh ta còn không quan tâm lắm đến cảm xúc của vợ mình.
Anh ta để mặc cho Tưởng Mật lựa chọn, tất cả mọi thứ đều màu hồng, đều vô cùng đáng yêu.
Khi đi qua cửa hàng đồ lót cho trẻ em, anh ta còn lén nhìn mấy lần, cơn cồn cào trong bụng Tưởng Mật lại càng dữ dội hơn nữa.
Trong lòng cũng càng căm hận Tống Sư Yểu hơn, chết tiệt, đáng ra tất cả những thứ này vốn dĩ phải là nó gánh chịu, đây là số phận của nó cơ mà!
Sắc mặt của người phụ nữ càng lúc càng khó coi, ánh mắt nhìn Tưởng Mật càng lúc càng đáng sợ.
“Sắc mặt của Mật Mật không được tốt lắm, chắc bị say xe rồi, con uống một ít thuốc say xe đi, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta về nhà.” Bởi vì sắc mặt của Tưởng Mật quá tệ, người đàn ông đau lòng nói, quan tâm đi tới cửa hàng thuốc trong trung tâm thương mại để mua thuốc cho cô ta.
Anh ta ngồi sát vào người Tưởng Mật, vai anh ta chạm vào vai Tưởng Mật, ngay lập tức cô ta thấy da đầu mình tê rần, cả người nhảy dựng lên khỏi ghế.
Cô ta đột nhiên nhận ra, vì sao mình phải theo bọn họ về đó, vì sao mình phải chịu đựng? Bây giờ cô ta có thể tìm người để mượn điện thoại, gọi cho cô tiểu thư giả kia cơ mà! Cô ta có đang bị ngốc không thế!
Nghĩ đến đây, Tưởng Mật không chịu đựng được nữa, làm như trên vai mình có con gián, vội vàng hất nó đi: “Xin lỗi, cháu muốn đi lại một mình một lát.”
Tưởng Mật nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Người đàn ông sững sờ, nhìn bàn tay còn đang âm ỉ đau của mình rồi nhìn bóng lưng của Tưởng Mật, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.
Tưởng Mật đi một đoạn, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông kia sau lưng mình, bỗng chốc cảm thấy vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Cô ta cố gắng bình tĩnh, đi thêm một quãng nữa, phát hiện người đàn ông kia vẫn đi theo mình, vậy là bèn mượn điện thoại của một người phụ nữ.
“Cô ơi, cô có thể cho cháu mượn điện thoại để cháu gọi một cuộc không?”
“Đương nhiên là được.” Người phụ nữ lấy điện thoại ra, đưa cho Tưởng Mật.
Tưởng Mật vội vàng đưa tay ra đón lấy nhưng không ngờ bàn tay của một người đàn ông đã cầm lấy nó nhanh hơn.
“Xin lỗi cô, con gái tôi nó đang giận dỗi với tôi đấy.” Người đàn ông bất lực nói, một tay đặt lên vai Tưởng Mật.
Tưởng Mật khiến người ta không đề phòng trước, mà người đàn ông này cũng vậy.
Tưởng Mật cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình, trong lòng bỗng dưng cảm thấy nguy hiểm.
Nhìn vào ánh mắt người đàn ông này, chỉ cảm thấy như anh ta định ăn tươi nuốt sống người khác, cô ta hất mạnh tay người đàn ông ra, sợ hãi chạy đi.
Người đàn ông lập tức đuổi theo.
“Cứu mạng! Giúp tôi với, chú ta là người xấu, chú ta là kẻ ấu dâʍ! Cứu tôi với!” Tưởng Mật vừa chạy vừa sợ hãi hét toáng lên.
Những người trong trung tâm thương mại hoảng hốt, Tưởng Mật nhanh chóng nhận được sự trợ giúp, cô ta run rẩy nấp sau lưng người đang bảo vệ mình, cảnh sát cũng nhanh chóng chạy đến.
Tưởng Mật thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mọi thứ diễn ra ngoài dự liệu của cô ta.
Cô ta nói người đàn ông này là một kẻ ấu dâʍ nhưng không hề có bằng chứng, cảnh sát cũng không tìm được tiền án của anh ta.
Hơn nữa hôm nay Tưởng Mật mới từ cô nhi viện ra, trước đây chưa từng nhìn thấy người đàn ông này.
Từ camera hành trình trên xe và trong trung tâm thương mại có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian từ cô nhi viện đến đồn cảnh sát, anh ta không hề có những hành động vượt quá giới hạn với Tưởng Mật.
Mà vợ của người đàn ông này là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và khí chất như vậy, hai người đứng bên cạnh nhau làm cho lời nói của Tưởng Mật lại càng không đáng tin.
Sắc mặt Tưởng Mật khó coi vô cùng, cô ta quay người định chạy ra khỏi đồn cảnh sát nhưng đã nhanh chóng bị người khác giữ lại.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!”
“Có lẽ anh chị cần phải đưa cô bé đi kiểm tra trạng thái tinh thần đấy.” Người cảnh sát bắt tay người đàn ông rồi nói.
Người đàn ông nhìn Tưởng Mật với ánh mắt vừa bất lực vừa bao dung, ôm eo vợ mình rồi nói: “Nếu chúng tôi đã nhận con bé làm con nuôi rồi thì chúng tôi sẽ đối xử với nó như con gái ruột, không bỏ rơi con bé, cho dù nó bị bệnh thì chúng tôi cũng không bỏ nó.”
“Hai người đúng là người tốt.”
Tưởng Mật vừa sợ hãi vừa tức giận, điên cuồng giãy dụa, dù cảm thấy cảnh tượng trước mặt quái dị buồn nôn kinh khủng nhưng vẫn bị ép lên xe.
“Buông tôi ra, để tôi xuống!” Tưởng Mật điên cuồng cầm lấy cửa tay lái nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Đôi vợ chồng phía trước nhìn cô ta bằng ánh mắt vừa quái lạ vừa đáng sợ: “Tại sao cháu lại biết được?”
Tưởng Mật như rơi vào hầm băng.
Cuối cùng cô ta cũng đã nhận ra, chỉ một giây phút không kiềm chế được bản thân mà cô ta đã phạm phải một sai lầm đáng sợ, những gì chờ đợi cô ta tiếp theo không biết là gì nữa.
Hai người cảnh sát nhìn chiếc xe rời đi, rồi quay sang nhìn nhau, nghiêm túc nói.
“Phải âm thầm đến cô nhi viện đó một chuyến.”
“Ừm!”
Không biết cô nhi viện đó đã làm gì đứa trẻ này, khiến nó kích động như vậy, thần kinh không được bình thường.
Nghĩ tới việc bọn trẻ có thể đã phải chịu những chuyện gì đó, bọn họ vô cùng tức giận, bắt buộc phải điều tra rõ ràng!
...
Trong thế giới thực.
Mặc dù ekip chương trình đã ghi lại màn hình tập hai nhưng vì muốn nhanh chóng đi tới giai đoạn Tống Sư Yểu 18 tuổi nên thời gian trong thế giới ảo được điều chỉnh rất nhanh, các hình ảnh chạy qua liên tiếp, bọn họ ở thế giới thực bằng mắt thường không nhìn ra được bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đợi về sau chỉnh chậm tốc độ xuống rồi xem.
Nhưng bởi vì lần này các phán quan minh tinh vào từ trước, Tưởng Mật còn ở bên cạnh Tống Sư Yểu nên bọn họ càng yên tâm, chắc chắn rằng tập này Tống Sư Yểu sẽ không thể được như tập trước nữa.
Bọn họ nghĩ tới đấy thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của Tưởng Mật ở thế giới ảo.
...
Minh Thù ở phòng nghỉ, cũng dành thời gian để theo dõi tình hình phát sóng trực tiếp, biểu cảm vô thức trở nên nghiêm túc hơn.
Người đại diện của cô ấy cũng ghét Tưởng Mật, trước đây để giữ độ nổi tiếng mà cô ta luôn đăng những bài viết để diss Minh Thù, hơn nữa cô ta còn nói có tình có lý khiến bọn họ không thể phản bác được, phản bác lại sẽ giống như cố tình gây chuyện, khiến cô ấy rất uất ức.
“Mọi người trong giới không ai biết được cô ta là người thế nào, bên ngoài thì ra vẻ tri thư đạt lễ, không màng danh lợi, nhưng thực ra để nổi tiếng cô ta không gì là không làm.
Lần này có cơ hội được vào thế giới ảo, nịnh bợ ekip chương trình phát khϊếp.” Người quản lý hậm hực nói.
Nghĩ đến người mình ghét, tâm trạng Minh Thù càng khó chịu hơn.
“Cô ta có nịnh bợ cũng vô dụng thôi, làm không tốt sẽ thành ra khéo quá hóa vụng, tập trước đến ekip chương trình còn bị Tống Sư Yểu vả mặt bôm bốp cơ mà.” Minh Thù nói.
“Tập trước là tập trước, trong tập lần này ekip chương trình nhất định sẽ có nhiều sắp xếp hơn, tôi cảm thấy sau tập lần này Tưởng Mật nhất định sẽ thành sao hạng A, khả năng cô ta nổi tiếng đã rõ ràng như vậy, cho dù là tai tiếng thì dù sao cũng là có tiếng.”
“Này, cô đang nói chuyện giúp ai vậy?”
“Đây không phải là biết người, biết ta sao, phải nhìn rõ thực tế…”
Minh Thù chợt ngồi thẳng người dậy, hai mắt trợn trừng nhìn vòa màn hình phát sóng trực tiếp.
Khi phán quan minh tinh thoát ra thì phòng phát trực tiếp sẽ có thông báo, vừa nãy cô ta không nhìn nhầm chứ, Tưởng Mật ra ngoài rồi sao? Hay là tự động thoát ra?
Xem ra cô ta không nhìn nhầm, khu vực bình luận đều ngơ ngác.
“Ủa gì???”
“Hơ?”
“Còn chưa phát sóng trực tiếp mà Tưởng Mật đã bị out rồi sao?”
“… A a a a a a tôi muốn biết bên trong đã xảy ra những gì quá!!”
“Không phải Tưởng Mật rất đỉnh sao? Trong tập đầu tiên cô ta luôn đăng bài nói cho mọi người biết Minh Thù gặp phải những khó khăn gì, nên giải quyết thế nào.
Sao đến lượt cô ta còn chưa bắt đầu mà đã bị loại rồi? Chỉ biết chém gió thôi à?”
“Ha ha ha ha ha lật xe rồi kìa! Tôi chướng mắt Tưởng Mật từ lâu lắm rồi, vì để nổi tiếng mà giẫm đạp lên Minh Thù, fans của cô ta còn nói cô ta là người tri thư đạt lễ, IQ cao, tôi nhổ vào!”
Ekip chương trình ngơ ngác.
“Sao, có chuyện gì vậy? Tưởng Mật xảy ra chuyện gì rồi, giờ đến cả trẻ con cũng không xử lý nổi sao?”.