Truyền thuyết kể rằng bảy mươi triệu năm trước, những người may mắn còn sống sót sau thảm họa hủy diệt ở thế giới khác đã đến thế giới này, nhận được sự bảo vệ của chủ nhân vùng đất, sống sót ở vùng đất này và bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Con người phụng dưỡng chủ nhân vùng đất làm vua, chủ nhân vùng đất thừa nhận thân phận con dân của họ, hai bên đặt khế ước.
Chủ nhân vùng đất là bất tử, không có tình cảm, không hiểu tình yêu, hầu như đều trải qua thời gian dài đằng đẵng trong giấc ngủ say, nhưng con người lại có tình cảm phong phú.
Chủ nhân vùng đất nảy sinh tò mò nên đã nhỏ một giọt máu của con người vào trong trái tim như pha lê của mình.
Trái tim pha lê bắt đầu đổi màu, đầu tiên là màu đen, sau đó chuyển thành màu xanh lam, rồi màu vàng, cuối cùng biến thành màu đỏ tươi.
Chủ nhân vùng đất ngay lập tức hiểu được thất tình lục dục, sau đấy đem lòng yêu chủ nhân của giọt máu đỏ tươi kia - một thiếu nữ trẻ tuổi.
Có lẽ đó là sự thay đổi do giọt máu của con người mang lại, hoặc cũng có thể những sinh vật của chủng tộc này vốn dĩ ẩn chứa bản năng như vậy, từ đó mỗi chủ nhân vùng đất sẽ có một người định mệnh là con người.
Trước khi người định mệnh xuất hiện, họ không khác gì những chủ nhân vùng đất trước khi có mặt con người, sau khi người định mệnh xuất hiện, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi long trời lở đất, hắn sẽ cảm nhận được thứ trước nay chưa từng có.
Hơn nữa sự đau khổ của người định mệnh cũng chính là sự đau khổ của hắn, niềm vui của của người định mệnh cũng chính là niềm vui của hắn, cho dù không nhìn thấy, không sờ thấy được.
Tống Sư Yểu đọc “truyền thuyết” này, cảm thấy câu chuyện thần thoại này được biên soạn rất hay.
Vui buồn đều gắn liền với người định mệnh.
Đứng ở trên góc độ của con người, nghe có chút lãng mạn, nhưng cô nghĩ, nếu như là cô thì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý vui buồn hờn giận của mình bị người khác khống chế.
Không để tâm đến loại truyện thần thoại này, Tống Sư Yểu lắc đầu, tiếp tục đọc sách, bỏ chuyện này qua một bên.
...
Bên trong vương cung.
Đôi con ngươi màu bạc nhìn chằm chằm bức ảnh trước mặt, bàn tay tái nhợt ấn lên ngực mình, bên trong rất yên tĩnh, không có tiếng tim đập chấn động.
Thấy hắn nhíu chặt mày, trên trán quan nội vụ đổ càng nhiều mồ hôi lạnh hơn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nói: “Bệ hạ, lại không thoải mái sao ạ?”
Nói xong lời này, bản thân quan nội vụ cũng cảm thấy mình nói một câu thừa thãi, từ hơn một năm trước, Quốc vương bệ hạ không có một ngày nào là thoải mái cả.
Họ không phải là con người, sẽ không bị ốm hay khó chịu vô cớ, điều duy nhất có thể khiến hắn đau khổ chỉ có người định mệnh đó thôi.
Nhưng hơn một năm nay, họ đã lật tung cả đế quốc lên rồi, cũng không tìm được người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ xứng đáng có được thân phận người định mệnh của Quốc vương nhất định là người không tầm thường, họ đã hạ thấp điều kiện đến gia tộc thấp nhất để tìm, ngay cả những cô gái ở vùng nông thôn xa xôi cũng không bỏ qua, đã lật tung cả mặt đất lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy.
Họ từng nghi ngờ liệu cô có bị gián điệp của các nước khác tìm thấy và bắt giữ trước rồi không, nhưng nếu là như vậy thì chắc chắn phải có mục đích, nhưng đã hơn một năm trôi qua rồi mà họ vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi thương lượng nào, điều này cho thấy khả năng cô đã rơi vào tay các nước khác là cực kỳ thấp.
Quan nội vụ vô cùng lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó Quốc vương cũng sẽ bùng nổ mất.
“Cậu ta ở trong thế giới thực tế ảo của show phán xét à?” Quốc vương nói.
Quan nội vụ ngơ ngác trong hai giây rồi mới phản ứng lại người mà Quốc vương hỏi là Giang Bạch Kỳ, nói: “Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Ở trong đó làm gì thế?”
Cách hỏi này hơi kỳ lạ, NPC thì dĩ nhiên là thực hiện nghĩa vụ của NPC rồi, nhưng đương nhiên ông ta không thể trả lời Quốc vương bệ hạ như vậy được, cho nên ông ta nói: “Nghe nói là đang bảo vệ người bị phán xét.”
Quốc vương híp mắt lại.
“Nghe nói người bị phán xét này không giống với những người người bị phán xét trước đây, rất nổi tiếng ạ.”
Quốc vương không nói gì nữa, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng một lúc sau, lại cảm thấy lạnh hơn.
Vậy là người hầu trong chính điện lập tức bận rộn, tắt điều hòa đi, đổi sang khí nóng, dọn hết băng tuyết trong tẩm điện ra ngoài, tắt thiết bị đi...
...
Trong tòa lâu đài màu đen, những người trẻ tuổi của nhà họ Phượng đang nhiệt liệt bàn tán về người bị phán xét của tập này.
“Tống Sư Yểu lại thu được bao nhiêu rồi?”
“Em nghe nói, ít nhất là con số này!”
“Ôi!!!”
“Vậy là, người như cô ta thực sự sẽ hãʍ ɦϊếp ai kia sao?”
“Hoắc Hải à? Em cho rằng có thể sao? Hoắc Hải là cái thá gì chứ, bên ngoài thì đàng hoàng ngọc ngà, bên trong thì bại hoại không ra gì, hắn ta không hãʍ ɦϊếp Tống Sư Yểu đã là tốt lắm rồi, Tống Sư Yểu hãʍ ɦϊếp hắn ta á? Chuyện hài cười rụng rốn.”
“Vậy thì cô ta cũng thảm quá…”
“Ai bảo số cô ta không tốt chứ.”
Lúc này có người nhìn thấy điều gì đó, bèn ra hiệu cho anh chị em, tiếng bàn tán xôn xao dần dần yên tĩnh trở lại.
Phượng Lâm Hà vẻ mặt lạnh lùng bước xuống cầu thang, áo sơ mi phối ren cung đình và quần tây đen, trông anh ta cao quý và hoa lệ, đôi con ngươi màu xanh lam sâu thẳm như viên đá sapphire.
Lúc này đôi mắt sapphire kia hệt như đáy biển sâu thẳm, khó có thể nhìn ra chút sóng nào, nhưng ai cũng biết rằng khắp nơi trong biển sâu đều nguy hiểm, vô cùng đáng sợ.
Họ không nói chuyện, lặng lẽ nhìn nhau, nhìn thấy sự chế nhạo của nhau.
Gia chủ thì sao chứ? Không phải chỉ là con sâu đáng thương không ai yêu quý sao.
Bề ngoài trông có vẻ dọa người, nhưng đáng tiếc là họ đã bất ngờ nhìn thấy tình trạng bệnh rồi, họ đều biết anh ta bị rối loạn tâm thần, nghi là bị bệnh trầm cảm hành hạ nặng nề, nên họ càng bạo lực lạnh anh ta hơn, đợi anh ta trượt chân ngã xuống vực sâu, hai tay dâng tất cả cho người khác.
Quản gia đi xuống cầu thang để đón Phượng Lâm Hà, đợi sau khi anh ta bước xuống liền nói: “Thưa cậu, người máy giao hàng đã đến rồi.”
“Ừm.”
Phượng Lâm Hà không thèm liếc nhìn những người đó, trong lòng những người đó càng ngày càng khinh bỉ, cứ giả vờ đi, đồ đáng thương.
Trước đây bọn họ không biết tại sao anh ta lại không đuổi bọn họ đi, nhưng bây giờ bọn họ đã biết rồi, hóa ra trong lòng khao khát tình yêu và tình thân đến chết đi được, hoàn toàn không nỡ đuổi bọn họ đi.
Đúng là quá khôi hài.
Vậy thì tất nhiên họ phải “yêu thương” anh ta thật nhiều rồi.
Người máy giao hàng đã được cho vào rồi, sau khi xác nhận rằng anh ta là chủ sở hữu của con chip liền đưa hàng chuyển phát trên tay cho Phượng Lâm Hà.
Phượng Lâm Hà cầm hộp hàng chuyển phát đi lên lầu.
Anh ta không hề ôm quá nhiều hy vọng, đây không phải là lần đầu tiên anh ta nhận được con chip bên trong hộp, cho dù là bản sao từ chiến trường của thế giới thực tế ảo, đối với anh ta mà nói hầu như không có tác dụng gì.
Những gì anh ta muốn cảm nhận và trải nghiệm vẫn chưa có.
“Thưa cậu, lần này lấy từ chương trình Ngày phán xét chính nghĩa, có lẽ sẽ khác với cậu từ những thế giới thực tế ảo khác cũng nên?” Quản gia nói.
“Có lẽ vậy.” Phượng Lâm Hà nói.
Nhưng trong giọng điệu của anh ta không hề có chút mong chờ nào.
Vốn dĩ sau lần trước anh ta không có ý định để bản sao nhân cách của mình vào thế giới thực tế ảo nữa, là quản gia nhiều chuyện nên mới lại gửi đi, lần này nó lại bị thu hồi lần nữa, đương nhiên cũng không có gì ngạc nhiên.
Bởi vì anh ta là thiên tài, cho nên phát hiện chân tướng của thế giới cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên cả.
Phượng Lâm Hà ném con chip lên bàn, không muốn ghi lại dữ liệu của nó vào trong đầu mình, dù sao cũng chỉ có một đống ký ức vô dụng, anh ta còn phải mất thời gian cất nó vào góc của cung điện ký ức.
Quản gia lại cầm hàng chuyển phát nhanh qua nhét vào trong tay anh ta: “Cậu chủ, nếu đã gửi tới rồi thì hãy thử lại lần nữa đi!”
Phượng Lâm Hà nhìn đôi mắt sắp đẫm lệ của vị quản gia già, cuối cùng cũng lại cầm hàng chuyển phát nhanh lên, mở khóa bằng vân tay, trong chiếc hộp nhỏ trong suốt có một con chip mỏng như một một mảnh băng dính trong suốt vừa cắt.
Đây không phải là lần đầu tiên Phượng Lâm Hà nhìn thấy con chip này, mục đích chính của Quốc vương khi tạo ra thế giới thực tế ảo này là phục vụ quân sự và đào tạo nhân tài, nhưng giá trị của thế giới thực tế ảo không chỉ có hai điều này, mà cũng có thể được sử dụng cho y học.
Giống như Phượng Lâm Hà, không ít người vì bệnh tâm lý và tinh thần, đặt một bản sao nhân cách của mình vào trong đó, sinh sống và trải nghiệm lại từ đầu, mong chờ có thể có được ký ức và tình cảm mới.
Phượng Lâm Hà là một thiên tài, bản sao nhân cách của anh ta đã bị trao trả về nhiều lần vì khám phá ra sự thật của thế giới.
Lần này chắc cũng vậy thôi, trong thế giới thực tế ảo, ngày nào cũng cảm thấy không tương thích với thế giới, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, không thể nảy sinh tình cảm với mọi thứ xung quanh...!Mặc dù phương diện này cũng có liên quan đến việc tính cách của anh ta trong thế giới thực cũng lãnh đạm như vậy.
Phượng Lâm Hà nghĩ, ấn con chip vào gáy mình, dữ liệu sẽ tự động truyền đến con chip nhận dạng ở gáy anh ta.
Anh ta đã không còn ôm hy vọng từ lâu rồi, nên lòng anh ta bình lặng không chút cảm xúc, không còn thấp thỏm và mong đợi của ban đầu nữa.
Dù sao thì kết quả cũng như nhau cả.
Tuy nhiên, dựa theo dữ liệu được nhập vào, biểu cảm của Phượng Lâm Hà dần thay đổi, anh ta sững sờ.
“Alice...”
Anh ta bất giác lẩm bẩm.
...
Trên sân tennis, một thanh niên dáng vẻ như liệp báo đang đổ mồ hôi, mấy người phụ nữ bên ngoài trên sân bị mê hoặc đến điên đảo.
Lúc này bên ngoài sân, một thanh niên giống hệt thanh niên đang ở trong sân đi tới, chỉ là khí chất hoàn toàn trái ngược với hắn.
Nhưng họ cũng đều kiêu ngạo như nhau.
Nghe thấy tiếng người anh em song sinh gọi mình, người thanh niên trong sân dừng lại, bước tới.
“Điện thoại từ vương cung.”
“?”
“Bản sao của chúng ta đã được thu hồi rồi.
Hỏi chúng ta địa chỉ nhận hàng.”
“Thật sao?” Không chơi tennis nữa, chuyện này thú vị hơn tennis nhiều, anh ta rất tò mò bản sao nhân cách của mình đã trải qua chuyện gì ở bên trong đó, sẽ mang lại cho anh ta trải nghiệm thú vị gì.
Chắc là cảm giác sẽ rất kỳ diệu nhỉ, giống như não bộ của mình rời khỏi cơ thể, đi tiến hành một chuyến du lịch kỳ ảo vậy.
...
Hơn một triệu NPC được thu hồi đã được gửi về từng cái một, nhưng số lượng nhiều như vậy, mỗi cái đều phải kiểm tra đối chiếu thân phận, xác nhận địa chỉ rồi mới gửi đi.
Cho dù mất thời gian nửa tháng cũng không thể gửi hết được, suy cho cùng thì đây cũng không phải là hàng chuyển phát thông thường.
Khi bộ phận an ninh mạng của vương cung bận rộn gửi hàng chuyển phát, thời gian nửa tháng đã trôi qua.
Trong dư âm của tập hai, ekip chương trình công bố tổng đạo diễn mới.
Tổng đạo diễn Ngày phán xét chính nghĩa Lương Kiều V: Tôi luôn là một fan trung thành của “Ngày phán xét chính nghĩa”, tôi rất vui mừng và vinh dự khi có cơ hội trở thành tổng đạo diễn của show phán xét, làm một việc tràn đầy ý nghĩa như vậy, tôi sẽ đưa ra thử thách đánh thẳng vào linh hồn của người bị phán xét, tôi cũng có rất nhiều ý tưởng muốn cho mọi người thấy, xin hãy mong chờ.
Ngay khi thân phận của tổng đạo diễn mới được công bố, lập tức gây ra một trận náo động, là Lương Kiều! Fans liên tục la hét ầm ĩ.
Càng không nói đến việc ngay sau đó công bố thân phận của phán quan trong tập ba, càng khiến cho cư dân mạng trở nên sục sôi.
....