----
Năm nay vật tư thiếu thốn, cũng không có chuyện một bàn Mãn Hán Toàn Tịch, yêu cầu đối với trù nghệ cũng không cao, ai cũng có thể chuẩn bị được một bàn cơm.
(Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
)
Nhưng ở Ninh gia thì chuyện chuẩn bị thức ăn này tuyệt đối không cho phép ba đứa con trai nhúng tay vào, cũng không phải do bà Ninh cảm thấy nấu cơm là chuyện của phụ nữ mà xót con.
Mấy đứa con trai của bà đều hào phóng, nếu để cho bọn họ nấu một bữa cơm, lượng gạo dùng sẽ nhiều hơn bình thường, dù bà nói một vạn lần rồi nhưng mà không có gì thay đổi.
Bà Ninh không chịu nổi cảnh này, nhiều năm qua nhà bọn họ sở dĩ có thể sống sung túc là vì đâu?
Đó là ăn uống trong khả năng, nếu để ba anh em nấu ăn, một năm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu lương thực, năm đó bà Ninh hài lòng nhất ở Ngô Phương Anh cũng vì điểm này, phải tiết kiệm mới có thể sống qua ngày.
Hai mẹ chồng nàng dâu quý trọng lẫn nhau, từ lúc Ngô Phượng Anh vào nhà, địa vị một đường tăng lên, đã vững vàng giẫm lên ba đứa con trai mèo chê chó ghét trong mắt bà nội Ninh.
Ngô Phượng Anh động tác lưu loát, liếc mắt một cái liền biết tình huống:
"Củi đốt hôm nay là do chú ba chặt ngày hôm qua phải không?"
Trên mặt Ngô Phượng Anh mang theo vài phần ý cười, cũng chỉ có củi chú ba chặt mới có thể dùng mắt thường nhìn thấy kích thước thanh củi biến hóa, từ nghiêm túc đến lười biếng, có sự đối lập rõ ràng với củi mà Ninh Chấn Cường bổ.
Ninh Chấn Cường nhìn theo ánh mắt chị dâu, quả nhiên cũng nhìn ra khác biệt trong đó, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn em trai vừa mới thừa dịp anh ta nấu nước lười biếng, đáy mắt lóe sáng.
Ninh Chấn Đào lập tức nở ra nụ cười hàm hậu lấy lòng quen thuộc.
"Phượng Anh, hai đứa nhỏ còn chưa thức sao?"
Bà Ninh dậy sớm tiếp tục may vá, vừa vào phòng nhìn thấy con trai lớn không có ở đây bà liền biết hẳn là con trai đã theo lời bà dặn đi đến nhà chú hai trước.
"A Trung tỉnh rồi, A Tinh còn đang ngủ.
"
Trên mặt Ngô Phượng Anh không khỏi lộ ra chút lo lắng.
"Có thể con bé sợ thật, buổi sáng vẫn buồn ngủ dữ dội, con kêu A Trung ở trong phòng canh nó.
"
Ninh Chấn Đào luôn luôn coi cháu gái nhỏ là tri kỷ lập tức ngồi không yên, ở cái nhà này chỉ có cháu gái nhỏ hiểu anh ta, anh ta nghĩ đến hai người đều là cá muối tri kỷ, biết cuộc sống đáng quý cháu gái nhỏ bảo bối không thoải mái liền sốt ruột.